Mãi cho tới khi Châu Lan Na nhảy chầm vào lòng Tần Hàm Dịch, khóc òa như một đứa trẻ anh mới đột nhiên như trở về với thực tại.
Hạ Lam là một cô gái rất cứng đầu, rất ít khi khóc trước mặt anh, mà kể cả có khóc thì cũng sẽ không khóc thành tiếng.
Bỗng chốc quay trở về với hiện thực, trong lòng anh tự nhiên lại thấy bực dọc thêm vài phần.
“Sao thế?” Tần Hàm Dịch kiềm chế lại và hỏi.
“Không sao.” Châu Lan Na ôm chặt lấy eo anh, thút thít: “Là em vui mừng quá thôi.”
“Vậy thì vào trong đi!” Tần Hàm Dịch gỡ tay Châu Lan Na ra, đi qua cô ta, tiến thẳng vào trong nhà.
Châu Lan Na đi theo anh đã ba năm, vốn không nên sống ở những nơi phổ thông thế này, anh cũng đã từng nói tặng cho cô ta một căn biệt thực.
Nhưng cô ta lại không chịu nhận, nói rằng cô ta yêu con người anh chứ không phải tiền của anh.
Tần Hàm Dịch sau khi nghe thấy vậy chỉ nhếch môi cười, coi như đó là một câu nói dễ nghe.
Có điều, tuy con gái cố làm ra vẻ này kia anh đã gặp nhiều rồi, nhưng người trước sau như một giống Châu Lan Na thì đó là lần đầu tiên anh gặp.
Người phụ nữ khác, đa phần chỉ đóng kịch vài tháng liền hiện nguyên hình, liền mở miệng đòi này kia.
Thế nhưng, Châu Lan Na chưa từng làm như vậy.
Châu Lan Na đứng ngoài cửa, nhìn hai cánh tay trống trơn, trong lòng cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết.
Đi theo anh ba năm, cô ta đã không còn nhớ rõ, cô đã giúp tình nhân của anh mua biết bao nhiêu là quà.
Nhưng, từ trước tới nay anh chưa từng tận tay tặng cô ta một món quà nào.
Anh đối với cô rất độ lượng, ra tay hào phóng, nhưng không phải là quan tâm, chưa từng tự mình làm cho cô ta bất kì chuyện gì.
Những sự ngọt ngào bất chợt, không thường xuyên chẳng qua cũng là vì khuôn mặt nhìn giống với Hạ Lam mà thôi.
Khi không có ai, anh rất thích gọi cô ta là: “Lan”, thế nhưng cái chữ này có nghĩa là gì, cô là người rõ hơn ai hết.
Tần Hàm Dịch một lúc vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của cô, quay đầu lại nhìn, liền thấy Châu Lan Na khuôn mặt đẫm nước mắt, đứng yên ở đó bất động.
Anh nhìn cô ta từ đầu tới chân, rồi nhanh chân đi vào nhà, không hề có ý muốn dỗ dành cô ta.
Châu Lan Na trong lòng lại đau nhói, cô mím chặt môi, sau đó đi theo phía sau.
Hai người vừa vào đến nhà, Tần Hàm Dịch liền đi tới ghế sô pha, rút ra một tờ ngân phiếu, nhanh chóng viết lên đó một một dãy sáu con số, đưa cho cô ta: “Ngày mai tự đi mua cho mình chút gì đó.”
Châu Lan Na đóng cửa lại, đi tới gần trước mặt anh, đẩy tay anh lại: “Anh biết là em ở bên anh từ trước tới nay không phải vì tiền.”
“Nhận lấy! đừng để anh nói lần thứ hai.” Anh sầm mặt xuống, đột nhiên lại thấy rất ghét điều mà Châu Lan Na vừa nói.
Anh muốn giữa phụ nữ mọi thứ phải rõ ràng, là mối quan hệ giao dịch mà cả hai cùng tình nguyện, không thích dây dưa không rõ ràng.
“Hàm Dịch....” Châu Lan Na hai mắt đỏ lên, trong ánh mắt là sự không hiểu, nhưng trong lòng đã khẳng định, nhất định là Diệp Dĩ Muội đã chọc tức anh, anh mới lấy cô ta ra làm cái thùng để trút giận.
“Nếu em muốn anh lập tức rời đi thì cứ tiếp tục như thế!” Tần Hàm Dịch vừa nói vừa đứng lên.
“Được! em nhận.” Châu Lan Na bàn tay run run nhận lấy tờ ngân phiếu, nắm chặt lấy trong tay.
Sao cô ta lại không hiểu chứ, anh muốn mối quan hệ giữa anh và cô ta là mối quan hệ giao dịch, vì vậy nên mới nhất định bắt cô cầm tiền.
“Như thế mới ngoan chứ!” anh vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, lại ngồi xuống ghế sô pha.
Châu Lan Na nuốt hết những tủi thân vào trong, cười gượng gạo: “Hàm Dịch, chúng ta đi ăn cơm đi, em đã làm rất nhiều món anh thích.”
“Anh không đói, em tự ăn đi!” Tần Hàm Dịch nói dứt lời, thấy Châu Lan Na không động đậy gì, anh mới ý thức rằng bản thân hình như hơi quá đáng.
Vậy là, anh từ ghế sô pha đứng lên, đi vào bàn ăn.
“Đi nào, anh uống cùng em một ly.”
Châu Lan Na nhìn vào tấm lưng to lớn của người đang đi đằng trước mình, vội vàng nhanh chân bước theo, sợ rằng nếu chậm lại làm anh bực mình.
Mời anh tới đây chỉ là bước đầu tiên mà cô ta làm, đêm nay, bất luận thế nào, cô đều phải giữ được anh ở lại, cho Diệp Dĩ Muội hiểu được vị trí của cô ta.