Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 187: Chương 187: MỤC ĐÍCH TỚI ĐÂY – PART 1




CHƯƠNG 187: MỤC ĐÍCH TỚI ĐÂY – PART 1 “Nếu con trai tôi mà có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho các người đâu.” Vệ Ngấn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Lam và Tần Hàm Dịch sau đó liền đuổi theo Hứa An Ca.

Lúc này cô chẳng còn tâm trạng đâu mà đi quan tâm vết sẹo trên mặt của Tần Hàm Dịch, khi anh bị thương thì cô cũng đang phải trải qua những nỗi đau khổ.

Nếu nói, trước đây là Tần lão phu nhân che giấu đi tất cả, vậy thì sau khi anh hồi phục thì sao? Tại sao anh không chịu đi tìm cô?

Nếu nói rằng anh đã chọn Hạ Lam vậy thì xin lỗi, cô không có cách nào để có thể nói với anh hai từ “Chúc phúc.”

Đợi tới khi Vệ Ngấn chạy ra khỏi nhà hàng, Tần Hàm Dịch mới giật mình rồi cũng đuổi theo, để lại một mình Hạ Lam trong nhà hàng.

“Hàm Dịch, anh đi đâu?” Hạ Lam vừa kêu lên vừa đang định chạy theo nhưng không ngờ người giám đốc nhà hàng vừa chạy tới đang định giải quyết mâu thuẫn đã ngăn Hạ Lam lại: “Tiểu thư, phiền cô thanh toán giúp.”

“Có phải tôi ăn đâu mà thanh toán.” Hạ Lam phẫn nộ trả lời một câu, bèn định nhấc chân lên bước đi, nhưng nữ giám đốc nhà hàng vẫn kiên quyết ngăn cô ta lại không tha: “Tiểu thư, nhân viên phục vụ của chúng tôi đều hết thấy, mấy người có quen biết với nhau, hơn nữa bạn trai cô cũng đã cùng rời đi với hai người đó.”

“Được, đừng nói nữa, tôi trả.”Hạ Lam thực sự không muốn nói thêm gì với người phụ nữ này nữa, lại nói chút tiền đó cũng chẳng là gì với cô ta.

Chỉ là ai mà biết được, Hạ Lam thò tay vào túi mới phát hiện ra trong túi ngay cả một đồng cũng không có.

Thôi xong, nhất định là khi cô ta đi xuống đã để quên ví tiền trong phòng rồi.

“Xin lỗi, để tôi nghĩ một lát, không phải là tôi ăn, thì tôi vẫn không thể trả thay cho người khác được.” Hạ Lam cảm thấy nếu nói ra là bản thân không có tiền thì rất mất mặt, vì vậy cô ta chỉ có thể lại nói lý.

“Vậy phiền cô gọi điện thoại cho bạn cô hoặc bạn trai cô!” Nữ giám đốc nhà hàng vừa nói Hạ Lam vừa bụm miệng cười.

“Ánh mắt cô kiểu gì đấy hả?” Hạ Lam cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đột nhiên liền phẫn nộ: “Con nữa, tôi nói thêm một lần nữa đó là đồ không phải do tôi ăn, nếu cô còn cố giữ tôi lại tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Nữ giám đốc nhà hàng lại cười cười rồi mới nói: “Nếu có nói gì tiểu thư cũng không chịu bỏ tiền ra vậy thì nhà hàng chúng tôi chỉ biết nhận là đã đen đủi thôi.”

Hạ Lam nhìn nụ cười trên môi nữ giám đốc, cô ta càng cảm thấy nữ giám đốc này thái độ thay đổi một cách thật kì lạ.

Nhưng, thoáng một cái, Hạ Lam dường như hiểu ra điều gì đó.

“Cô cố ý làm thế có đúng không?” Hạ Lam tức giận trừng mắt nhìn người nữ giám đốc, cái bộ dạng như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta không bằng.

Nếu cô ta không đoán nhầm thì người phụ nữ này nhất định là đang cố ý ngăn cô ta lại, không để cho cô ta đuổi theo Tần Hàm Dịch.

“Cả đời này tôi ghét nhất chính là kẻ rõ ràng là người thứ ba nhưng vẫn làm như mình là kẻ bị hại mà không tha cho người khác.” Nữ giám đốc nhà hàng khi được mời ra khỏi phòng giám đốc trên đường tới đã được nghe nhân viên nói qua về tình hình.

“Cô.....” Hạ Lam nghiến răng lại, cô ta tức giận tới mức nói không thành lời rồi, một lúc sau mới bật ra được một câu: “Tôi nhất định sẽ kiện cô.”

“Chào mừng cô vào mọi thời điểm.” nữ giám đốc nhà hàng cao ngạo gật đầu, sau đó liền quay người rời đi.

Hạ Lam kể cả có tức giận hơn nữa nhưng người ta cũng đi rồi, cô ta cũng không thể làm gì nữa, chẳng lẽ lại kéo tóc người ta lại rồi đánh nhau một trận!

Vậy là Hạ Lam chỉ biết ôm cục tức trong lòng mà rời đi.

Thế nhưng, trong tay cô ta không có tiền, muốn về nhà cũng không được.

Hạ Lam đần mặt ra cho tay vào túi quần cố lục lọi một lần nữa, vừa sờ thấy một vật cứng, hai mắt cô ta đột nhiên sáng lên hi vọng.

Đúng thế, cô ta vẫn còn có điện thoại, cô ta còn có thể gọi điện cho Tần Hàm Dịch cầu cứu, anh nhất định sẽ không bỏ mặc cô ta đâu.

Hạ Lam nhanh chóng rút điện thoại ra, ấn một số máy quen thuộc – số máy của Tần Hàm Dịch.

Điện thoại đổ chuông lần thứ nhất không ai bắt máy, lại đổ chuông lần thứ hai vẫn không có ai bắt máy.

Chỉ là, Hạ Lam rất kiên nhẫn cô ta gọi hết lần này tới lần khác, cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, điện thoại cuối cùng cũng đã có người ấn nút nghe, giọng nói Tần Hàm Dịch vang lên ở đầu dây bên kia.

“Lam Lam, có chuyện gì vậy, để lát nữa nói, em về nhà nghỉ ngơi trước đi.” Tần Hàm Dịch nói có phần bực dọc.

“Hàm Dịch, em quên mang ví tiền rồi.” Hạ Lam trả lời với giọng tủi thân.

“Em cứ bắt xe về rồi bảo bảo an ở cửa trả trước cho, hoặc cũng có thể chạy lên lầu lấy xuống trả cho tài xế.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí còn bực hơn cả ban nãy.

“Em không muốn thế, như vậy rất mất mặt.” Hạ Lam nói mếu máo, nước mắt như sắp chảy ra.

Nếu nói giọng điệu lúc trước của Tần Hàm Dịch chỉ là bực dọc thì bây giờ đã trở nên phẫn nộ rồi.

“Đủ rồi, Lam lam, đừng có ấu trĩ như thế nữa. Bất luận thế nào thì Lạc Lạc cũng là em cứ làm bừa theo ý mình nên mới bị ngã và bị thương như thế. Bây giờ em không những không quan tâm tới tình hình của nó lại còn muốn lừa anh quay về, con tim em rốt cuộc là làm bằng gì hả, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?” từ trước tới giờ Tần Hàm Dịch chưa từng chỉ trích Hạ Lam như vậy, cũng chưa từng bỏ qua hết mọi cảm giác áy náy như hôm nay.

Vào giây phút mà anh tận mắt nhìn thấy Tiểu Lạc Lạc ngã xuống, con tim anh liền đau thắt lại....

“Hàm Dịch, sao anh có thể nói với em như vậy?” hai mắt ọng nước của Hạ Lam tròn xoe ra như không tin vào mắt mình, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng miệng vẫn còn già mồm mà nói: “Đứa bé đó bị thương thì có liên quan gì tới em chứ, có phải là em đẩy nó xuống đâu.”

“Lam Lam, anh thực sự cảm thấy, giữa chúng ta không có cách nào để nói chuyện được nữa rồi. Thôi bỏ đi, chúng ta đừng nói nữa.” Lúc này Tần Hàm Dịch đã xuống xe, đang đi về phía phòng cấp cứu của bệnh viện, anh thực lòng không muốn tranh luận thêm với Hạ Lam nữa.

“Ý anh là gì hả? anh sẽ không quay về? Anh định bỏ mặc em đấy à? anh định để em một mình cái đứa què như em đứng ở ngoài đợi anh chắc?” Hạ Lam như phát điên lên, dường như không còn chút lí trí nào.

Và khi cô ta gầm lên không lý trí, câu nói “chúng ta không còn cách nào để nói chuyện nữa” của Tần Hàm Dịch đã làm cho cô ta run lên, chẳng khác nào đẩy cô ta xuống địa ngục.

“Lam Lam.” Tần Hàm Dịch gầm lên, anh không muốn nghe Hạ Lam nói thêm một câu nào nữa: “Lam Lam, anh nói thêm một lần nữa, bất luận em có lí do gì thì bây giờ anh cũng không thể quay về được, anh phải chắc chắn rằng Lạc Lạc không sao thì anh mới có thể quay về.”

Dứt lời Tần Hàm Dịch liền cúp máy, mặc kệ Hạ Lam vẫn đang gào thét ở đầu giây bên kia.

Tần Hàm Dịch cảm thấy Hạ Lam thực sự phải đi khám lại thần kinh, anh thực sự cảm thấy trạng thái của Hạ Lam không bình thường chút nào.

Trước đây, kể cả thỉnh thoảng Hạ Lam có lúc nói rất vô lý nhưng cũng tuyệt đối không như hôm nay nói bản thân mình là người què.

Lẽ nào Hạ Lam không biết, cô ta nói như vậy chẳng khác nào đâm một nhát dao vào tim anh à?

Những lời như thế khiến cho Tần Hàm Dịch thứ nhất nghe xong liền cảm thấy tội lỗi, thứ hai anh cũng rất đau, cũng rất tức giận, Hạ Lam nói thế là đang tự sỉ nhục bản thân cô ta.

Tần Hàm Dịch thở dài một tiếng nặng nè, anh sải bước về phía trước, đi thẳng tới phòng cấp cứu.

Khi Tần Hàm Dịch đuổi kịp theo thì Vệ Ngấn và Hứa An Ca đã lái xe rời đi, Tần Hàm Dịch chỉ đoán là bọn họ sẽ tới khách sạn gần nhất.

Vậy là anh liền lái xe tới đây.

Thực ra vết thương của Tiểu Lạc Lạc nhìn thì không hề nghiêm trọng. Chỉ là Tần Hàm Dịch cảm thấy nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì anh sẽ không an tâm.

Tần Hàm Dịch khẽ nở một nụ cười cay đắng trên môi, anh chạy vào trong bệnh viện tìm một lượt, cũng hỏi hết một lượt, cuối cùng cũng không tìm được Vệ Ngấn và Hứa An Ca đâu cả, càng không có đứa trẻ nào được đưa vào viện.

Sau đó, Tần Hàm Dịch liền nghe ngóng và anh được biết gần đây còn có một bệnh viện nữa.

Tần Hàm Dịch lập tức chạy đi lấy xe và lái rời đi, tới một bệnh viện khác, và đợi tới khi anh đến nơi thì vẫn không thấy bóng dáng của Vệ Ngấn cùng hai người kia đầu, lần này vừa hỏi thì đúng là có một đứa trẻ đầu được băng bó. Nhưng, chỉ là bị thương nhẹ, sát trùng một chút rồi cả nhà đã rời đi rồi.

Tần Hàm Dịch vẫn đi một vòng, cuối cùng anh thất vọng quay về, trong lòng tuy là cảm thấy không vui nhưng vừa nghĩ tới việc Tiểu Lạc Lạc có thể nhanh rời đi như vậy thì cũng là chuyện tốt, trong lòng anh đột nhiên cũng thấy thoải mái hơn phần nào.

Anh chạy đi chạy lại tới hai bệnh viện tìm người, dùng hơn một giờ đồng hồ, đợi tới khi anh mệt mỏi về tới nhà thì anh mới phát hiện ra rằng Hạ Lam quả thật vẫn chưa ở nhà.

Anh mệt mỏi nhay nhay dây thần kinh thái dương, nhanh chân bước ra ngoài, lại lái xe chạy tới nhà hàng vừa nãy.

Lái được nửa đường anh liền nhìn thấy bên đường có một bóng dáng đang bước đi khập khà khập khiễng.

Anh nheo mày lại, vội vàng dừng xe bên đường và nhanh chân bước xuống xe.

“Tần Hàm Dịch!” giọng nói Hạ Lam run lên, cô gọi tên anh vẻ ấm ức, ánh mắt toàn là sự oán giận.

“Lam Lam, sao em không bắt xe đi về?” Tần Hàm Dịch nheo mày lại hỏi.

“Anh không biết tại sao?” sự oán giận trong ánh mắt càng sâu sắc hơn.

“Quay về!” Tần Hàm Dịch không muốn nói thêm gì nữa, anh muốn đỡ cô ta lên xe.

“Không cần đâu, chẳng phải là anh mặc kệ em rồi mà?” con tim Hạ Lam lạnh đi, cô ta đã để cho gió lạnh thổi tới mức run người, đợi anh lâu như thế anh cũng không quay về, cô ta làm thế này là muốn chống đối lại anh.

Mà tốt nhất là đi bộ tới khi bị thương ra đấy thì anh mới nhớ.

“Lam Lam, em không mệt à? em còn định làm loạn bao lâu nữa?” Tần Hàm Dịch vốn đã kìm nén cảm xúc nhưng cũng vẫn không chịu được Hạ Lam nữa: “Kể cả là em không mệt thì anh cũng mệt rồi.”

“Anh mệt rồi? cuối cùng thì anh cũng đã nói ra lời trong lòng, cuối cùng anh cũng không chịu được em nữa rồi có phải không?” Hạ Lam lại như nổi điên lên, cô ta xông tới trước mặt Tần Hàm Dịch, túm lấy phần áo dưới ngực anh lắc đi lắc lại: “Có phải em không chê bộ dạng của anh làm mất mặt nên anh đã thất vọng rồi không?”

Tần Hàm Dịch đau khổ nhắm mắt lại, khi anh mở ra thì anh nói liên quyết: “Lam Lam, chúng ta lần này nói cho rõ đi! Rốt cuộc em muốn em phải làm thế nào? Em muốn anh trả cho em một bên chân à, hay là muốn anh dùng tính mạng mình đền cho em?”

“Tần Hàm Dịch!” Hạ Lam đẩy Tần Hàm Dịch ra, gầm lên cả họ cả tên anh rồi nói tiếp: “Anh ghét em đến thế à? ghét tới mức tình nguyện dùng tính mạng để đền cho em?”

“Lam Lam, anh không hề ghét em, anh đối xử với em thế nào tự bản thân em cũng là người rõ nhất. Chỉ là, anh chán ghét cái kiểu giày vò giữa hai chúng ta. Anh cũng không muốn nhìn em thay đổi và xa lạ hơn qua từng ngày.” Tần Hàm Dịch hạ quyết tâm, lần này anh nhất định làm cho Hạ Lam không còn ảo tưởng gì về anh nữa.

Trước đây, anh còn nghĩ để cho cô ta biết khó mà tự rút lui, nhưng lời của Hạ Lam rõ ràng là thể hiện cô ta đang bóp méo lòng tốt của anh đối với cô.

“Tại sao anh sớm không nói, muộn không nói mà lại cứ phải nói vào thời điểm này?

Có phải anh vẫn còn muốn quay về với Vệ Ngấn? Anh đừng quên, cô ta đã không cần tới anh nữa rồi. Khi àm anh đang phải đấu tranh với cái chết thì cô ta đã không chờ đợi được mà trèo lên giường của người đàn ông khác.” Nước mắt Hạ Lam bị gió thổi nhòe đi nhưng miệng cô ta vẫn nở một nụ cười mỉa mai.

Cô ta điên rồi, cô ta thực sự điên hoàn toàn rồi, ngay tới cả bản thân cô ta cũng nghĩ như vậy.

“Bốp...” Tần Hàm Dịch giáng vào mặt cô ta một cái tát đau điếng làm cho cô ta vẹo người đi sau đó liền ngã xuống đất.

Đây là lần đầu tiên Tần Hàm Dịch ra tay với cô ta, trước đây bất luận cô ta có quá đáng thế nào thì anh cũng đều nhường cô ta, anh vẫn nhớ tới tình cảm năm xưa, anh vẫn nhớ rằng mình nợ cô ta, thế nhưng cô ta đã nói ra lời không nên nói, sức chịu đựng của anh cũng chỉ có giới hạn mà thôi.

Tần Hàm Dịch nắm chặt hai tay thành nắm đấm, người anh đứng thẳng cứng đơ lại, rồi sau đó liền khẽ run lên, anh cũng không ngờ rằng, giữa bọn họ cuối cùng lại tới nước thế này.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.