CHƯƠNG 147: NỤ HÔN NỒNG CHÁY
Con tin của Tần Hàm Dịch đau nhói, Hạ Lam bị tổn thương anh là người cảm thấy khó chịu hơn ai hết.
Nếu không phải tối qua gặp Lam Dư Khê, có thể anh sẽ thực sự vì Hạ Lam mà không thèm quan tâm chân tướng rốt cuộc là gì.
Thế nhưng, không thể không nói, lời nói của Lam Dư Khê đã phát huy tác dụng.....
Diệp Dĩ Muội quay mặt sang nhìn anh, nét mặt anh rất bình tĩnh, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng đang dùng thêm lực.
Cô nghĩ, lúc này trong lòng anh nhất định đang rất buồn!
Cô cũng buồn với nỗi buồn của anh, không kìm nổi lòng mà tay cô cũng nắm chặt lấy tay anh.
Anh đơ người ra quay sang nhìn cô, trong ánh mắt cô cũng không thể hiện thái độ gì mà chỉ đơn thuần ủng hộ anh.
Mẹ Tần Hàm Dịch vốn đã đang tức rồi, lúc này nhìn thấy hai người “đồng lòng” như thế thì lại càng điên hơn.
“Diệp Dĩ Muội, cái trò vong ơn bội nghĩa này đều là do cô dạy con trai tôi đúng không?”
Là một người mẹ thì lúc này cũng cảm thấy con trai của mình tốt, những việc xấu như vậy thì đều là con dâu làm.
“Mẹ, mẹ biết mà, không ai có thể kiểm soát được ý nghĩ của con cả.” Tần Hàm Dịch khẽ cười lạnh lùng, vừa dứt lời anh đã kéo tay Diệp Dĩ Muội đi ra ngoài.
Xem ra, anh trở về không phải lúc rồi.
Dù gì cũng là mẹ mình, cho dù có tức giận hơn nữa anh cũng không muốn có sự xung đột kịch liệt với bà ta.
Anh kéo tay Diệp Dĩ Muội đi trong trạng thái tức giận, lái xe như bay đi về căn hộ của hai người.
Trên đường đi, Diệp Dĩ Muội dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng thì không nói ra được một câu nào.
Vì, cô không biết, cô nên đứng ở góc độ nào để khuyên anh.
Hai người vừa bước vào cửa, Tần Hàm Dịch liền đi thẳng lên thư phòng, không nói với cô một lời nào.
Con tim của Tần Hàm Dịch đang rất mâu thuẫn, anh không phải cảm thấy bản thân mình làm sai, nhưng tình cảnh bây giờ của Hạ Lam lại làm anh không có cách nào để không cảm thấy áy náy.
Diệp Dĩ Muội mím môi nhìn vào cửa thư phòng một lúc lâu sau đó mới đi ra ban công gọi điện cho Cao Thiên Du, nói ngắn gọn tình hình ngày hôm nay, nói với bạn rằng tạm thời cô không thể rời khỏi đây.
Dù sao thì hài cốt của mẹ cô vẫn còn đang ở trong tay anh, cô không thể rời đi và kết thúc mọi chuyện.
Cô ngồi xuống chiếc ghế mây ở bên ngoài ban công, lặng lẽ thần người nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng lại nghĩ, Tần Hàm Dịch ở bên trong cánh cửa đó rốt cuộc thế nào rồi....
Anh vốn đã áy náy không yên rồi, lại thêm sự chỉ trích của mẹ mình làm cho tâm trạng anh càng trở nên phức tạp.
Cô cứ ngồi như thế cho tới khi trời tối, còn Tần Hàm Dịch trước sau cũng không ra khỏi thư phòng.
Cô không thể không nghĩ, liệu anh có xảy ra chuyện gì hay không!
Đang nghĩ xem có nên vào trong xem thế nào không thì từ trong thư phòng đột nhiên truyền ra một âm thanh rất lớn làm cô giật bắn mình sợ hãi, nghĩ cũng không nghĩ, cô liền chạy về phía thư phòng.
Khi vừa đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc sộc lên mũi, còn Tần Hàm Dịch thì đang nằm dưới đất, trong đôi mắt mơ màng đó là sự đau khổ tới cùng cực.
Cô hơi nheo mày lại, tiến gần tới bên anh rồi quỳ xuống, khẽ hỏi: “Tần Hàm Dịch, anh không sao chứ?”
Cô dứt lời được một lúc nhưng anh cũng không hồi đáp lại cô, con tim cô run lên, cô nói: “Tần Hàm Dịch, anh đừng dọa tôi!”
Lần này, cô vừa dứt lời, Tần Hàm Dịch liền kéo tay cô xuống, trong lúc không đề phòng gì, cô liền ngã xuống.
Ngay sau đó, anh xoay người nằm đè lên người cô.
“Tần Hàm Dịch, anh làm cái gì đấy?” cô hốt hoảng vùng vẫy, tiếng nói tức giận hỏi anh.
“Dĩ Muội, đừng từ chối tôi.....” ánh mắt anh mơ màng nhìn cô, giọng nói khàn khàn, giống như van nài, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng thường ngày của anh.
Cô đột nhiên đơ người ra trước sự phản ứng bất thường của anh, cô không còn vùng vẫy nữa.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên hình ảnh tấm lưng anh đang run lên – yếu đuối giống hệt với bộ dạng anh lúc này.
Trong giây lát, sức lực cơ thể cô dường như đã bị hút hết, còn anh thì đã coi sự im lặng của cô là sự ngầm đồng ý, anh hôn lên một cô, bàn tay luồn qua chiếc váy cô, chạm vào phần da thịt mềm mại đó và hướng dần lên phía trên.