Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 154: Chương 154: SAY RƯỢU




CHƯƠNG 154: SAY RƯỢU Diệp Dĩ Muội coi như cũng đã hiểu rồi, tại sao Cao Thiên Du luôn nói là thà tin rằng trên đời này có mà chứ cũng đừng có tin vào miệng đàn ông.

Ban ngày Tần Hàm Dịch đã đồng ý với cô, bây giờ ngay đến cả cơ hội kháng nghị cũng không cho, cơ thể to lớn của anh đè lên cơ thể cô, một tay đặt sau gáy cô, nâng đầu cô lên, đón nhận lấy nụ hôn của anh.

Trong lòng Tần Hàm Dịch coi như đã rất rõ ràng, lúc này, đối với Diệp Dĩ Muội thì phải mềm nắn rắn buông, nếu biết tính cô nếu vì cô không vui mà anh tránh xa cô vậy thì hai người bọn họ sẽ cả đời khó mà có sự tiến triển nào.

Trong lòng Diệp Dĩ Muội oán hận anh, sẽ không chịu dễ dàng tha thứ cho anh, đó là điều tất nhiên. Vì thế, anh không thể hi vọng cô chủ động nói, Tần Hàm Dịch em tha thứ cho anh.

Chỉ sợ trong lòng cô tha thứ rồi nhưng miệng cô lại ngại nói ra.

Anh là đàn ông, tất cả những điều trước đây đều là do một tay anh tạo thành, anh đương nhiên phải bước ra khỏi quá khứ thì bọn họ mới có thể xích lại gần nhau hơn.

Có những lúc, rất nhiều việc con người cảm thấy không thể cho chúng trở thành quá khứ.

Nhưng Tần Hàm Dịch bây giờ hiểu rồi, không phải không vượt qua được mà chẳng qua là con tim đã ràng buộc hành động.

Những cố ý của anh trước đây đối với cô có cái nào không phải là bị ràng buộc? Đến nỗi anh không nhìn thấu được con tim mình, cố chấp cho rằng anh sẽ không quan tâm tới cô gái như thế này.

Thế nhưng khi đối diện với sự mất mát, anh đã điên cuồng muốn chiếm hữu và từ đó đã làm cho anh nhìn thấy con tim mình.

Vậy thì, nếu đã nhìn rõ rồi, anh sẽ không do dự những sự việc trong quá khứ kia, bất luận những sự việc không hay đã từng xảy ra đó là thật hay là giả, nếu anh đã chọn cô, bất luận cô là người như thế nào thì anh đều chấp nhận.

Xem ra, có những lúc, cơ thể mới là chân thực nhất, nó giúp ta phân ra rõ ràng thích và ghét là thế nào.

Sự nhận thức như vậy làm cho con tim Tần Hàm Dịch rất xúc động, anh lại trao cô cô nụ hôn nhiệt tình hơn, cảm nhận sự ngọt ngào bằng cách không ngừng mút lấy đôi môi căng tròn mềm mại của cô.

Diệp Dĩ Muội không hề biết rằng hóa ra Tần Hàm Dịch có thể yêu cuồng nhiệt thế này, trước lúc này tất cả mọi người đều cho rằng Tần Hàm Dịch là một người tình vô cùng lạnh lùng, đối với người yêu tuy là không tiếc gì tiền bạc nhưng từ trước tới nayc hưa từng thấy anh đối xử đặt biệt và quan tâm chăm chút tới ai, hoặc là có một sự đối xử nhẹ nhàng ấm áp chứ đừng nói giống với ngày hôm nay, hạ mình hết lần này tới lần khác với một cô gái.

Thế nhưng, Diệp Dĩ Muội không biết, trong lòng Tần thiếu gia người ta sớm đã có sự đoán biết và tính toán hết rồi, phụ nữ tốt thì sợ kẻ si tình, anh cứ quấn lấy cô không tha thế này thì có tác dụng hơn bất cứ cách gì.

Trái tim phụ nữ vốn đã mềm yếu và dễ lay động, huống hồ người đàn ông Diệp Dĩ Muội yêu và luôn giữ trong lòng lại là Tần Hàm Dịch anh.

Diệp Dĩ Muội hoàn toàn không có sức đề kháng trước sự tấn công của Tần Hàm Dịch, nếu nói trước ngày hôm nay trong lòng vẫn có phòng tuyến thì còn có thể giữ vững quan điểm được một chút.

Thế nhưng, lần đầu tiên đã trao cho anh, vậy thì sau đó đương nhiên cũng.....

Hơi thở của Diệp Dĩ Muội càng lúc càng nặng nề, côc ảm thấy bản thân sắp không có cách nào để thở nữa rồi, cô như sắp nghẹt thở trong nụ hôn này.

Bàn tay để trên ngực Tần Hàm Dịch, dường như muốn đẩy anh ra từ chối nhưng cũng lại sợ anh chạy mất vì thế mới không kiểm soát được bản thân.

Khi hai người đang mặn nồng với nhau, nhiệt độ căn phòng đang không ngừng tăng lên, đột nhiên có tiếng “cốc cốc cốc.”

Cả hai đều đơ người ra, ngay sau đó Tần Hàm Dịch coi như bị điếc, anh tiếp tục quấn lấy cô, vẫn chìm ngập vào cảm giác mơ màng hạnh phúc.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, ăn cơm thôi.” Giọng nói của vú Trần từ phía ngoài cửa truyền vào.

Diệp Dĩ Muội thì khi nghe thấy tiếng Vú Trần liền giật mình, đột nhiên bừng tỉnh, đưa tay đẩy Tần Hàm Dịch ra.

Tần Hàm Dịch tuy là không muốn nhưng cũng chỉ có thể nhịn lại cơn thèm muốn của bản thân.

Vừa nãy trong lúc yêu thương cô không cảm thấy gì nhưng lúc này đầu óc đã hồi phục lí trí, cô nghĩ vú Trần có khả năng bước vào bất cứ lúc nào, sao anh lại có thể....

Cô đỏ mặt, tức giận đẩy tay anh ra, đang định giơ tay đơm cúc áo, Tần Hàm Dịch liền đưa tay ra, cười típ mắt lại, thái độ lấy lòng nói: “Để anh giúp em....”

“Không cần đâu!” Diệp Dĩ Muội đứng lên chạy vội vàng nhà vệ sinh, vừa định đóng cửa lại thì một bàn tay luồn vào, sau đó anh cùng cô vào trong.

“Anh vào đây làm cái gì?” Diệp Dĩ Muội nhìn anh với ánh mắt cảnh giác rồi hỏi.

“Rửa tay!” Tần Hàm Dịch giơ hai tay ra rồi trả lời lại.

“Vậy thì anh rửa đi!” Diệp Dĩ Muội nói một câu rồi quay người bước ra ngoài, nhưng lại bị Tần Hàm Dịch kéo lại, ôm cô vào lòng từ phía sau.

“Bỏ ra!” Diệp Dĩ Muội thấp giọng gầm lên, thấy anh không hề có ý bỏ tay ra chỉ có thể nói: “Vú Trần đang ở phía ngoài đợi chúng ta xuống ăn cơm kia kìa.”

“Suỵt....”

Tần Hàm Dịch đưa ngón tay trỏ lên đặt trên môi cô, sau đó lại chỉ tay vào trong gương.

Diệp Dĩ Muội không hiểu nhìn vào trong gương, trong gương là một đôi nam nữ đang dựa người vào nhau, là bọn họ sao?

Hình ảnh thế này trong phim đã được nhìn thấy rất nhiều lần rồi, cô giống như tất cả những cô gái khác, đều từng mơ mộng, vào một buổi sáng nào đó, bọn họ cũng thức dậy, cùng rửa mặt, anh có thể giống như bây giờ, ôm cô!

“Em đang nghĩ gì đấy?” anh khẽ hôn lên má cô rồi hỏi nhẹ nhàng.

“Em đang nghĩ, đây có phải là mơ hay không......” Diệp Dĩ Muội lí nhí trong miệng, cô vẫn còn cảm thấy tất cả những điều này không giống như là thật, càng giống với một giấc mơ hơn.

Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, trong lòng anh cảm thấy chua xót, anh hứa với cô: “Dĩ Muội, đây không phải là mơ, chúng ta sẽ sống bên nhau cả đời hạnh phúc thế này.”

“Thế nhưng anh tại sao....?” Diệp Dĩ Muội thực sự rất muốn biết, tại sao một con người lại có thể thay đổi nhanh chóng đến như vậy.

Anh tốt với cô rồi lại ghét bỏ cô, không hề cho cô bất kì có sự chuẩn bị tâm lý nào, lúc đó cô còn có thể cho rằng anh hận cô vì cô một mực nhất quyết muốn gả cho Tần gia, thế nhưng bây giờ từ việc ghét bỏ cô anh lại trao cho cô cảm giác hạnh phúc này là vì vái gì?

Cô nhìn vào mắt anh, cô cảm nhận được tình cảm của anh dường như là thật, thế nhưng cô lại không có tự tin để coi đó là thật.

Con tim cô đã bị anh làm tổn thương với những vết thương chằng chịt, cô không dám liều lĩnh để tiến vào con tim anh nữa.

“Những sự việc đã qua anh không muốn nhắc lại nữa.” Anh đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, cầm lấy tay cô, đặt vào vị trí tim mình, anh nói: “Chỉ cần em tin ở đây là thật, như vậy là đủ rồi.”

Lời nói ngọt ngào đó đã là điều mà Tần Hàm Dịch có thể làm tốt nhất từ trước tới nay, chính những câu nói như kiểu “anh yêu em” lúc nào cũng dính trên miệng anh thực lòng lại không làm được.

Đôi mắt Diệp Dĩ Muội chớp chớp, cô nhìn thẳng vào mắt anh, cô hơi hốt hoảng, đột nhiên cô rút tay từ trên ngực anh xuống, quay mặt sang một bên, nói không được tự nhiên: “Thôi được rồi, chẳng phải là anh muốn rửa tay à?”

Sự phản ứng đó của cô làm cho con tim Tần Hàm Dịch đau nhói, nhưng anh không hề biểu hiện trên nét mặt, anh đi tới bồn rửa vặn vòi nước rửa tay.

Diệp Dĩ Muội đứng bên cạnh, hai hàng lông mi của cô rung lên, ánh mắt cô hướng về khuôn mặt anh, nhìn có vẻ bình lặng, nhưng chỉ có trong lòng cô rõ, lúc này tâm trạng cô đang rất phưc tạp.

Cô ghét bị như thế, thỉnh thoảng lại bị Tần Hàm Dịch hấp dẫn, cái cảm giác đắm chìm vào anh.

Chỉ dù, cô bây giờ đã là người của anh nhưng lại không dám tùy tiện đem con tim mình trao cho anh.

Cô chỉ là muốn bảo vệ bản thân mình, sợ bản thân sẽ bị tổn thương mà mãi mãi không hồi phục lại.

Tần Hàm Dịch rửa tay xong, lau tay vào chiếc khăn đang treo trên tường rồi đi ra ngoài.

Diệp Dĩ Muội lúc này mới thở phào một tiếng, đưa tay ra phía sau lưng, luồn qua bộ đồ ngủ để cài chiếc áo bên trong vào.

Thế nhưng, cô càng vội vàng thì cô lại càng không cái trúng được, cuối cùng cánh tay mỏi hết cả đi rồi mà cô vẫn chưa cài được.

“Để anh!” tiếng nói của Tần Hàm Dịch đột nhiên vang lên làm cô giật bắn mình, động tác tay cứng đơ ra, nhìn sang phía Tần Hàm Dịch đang đứng bên cạnh hỏi: “Anh vào đây từ khi nào đấy?”

“Căng thẳng gì chứ? chẳng phải anh chẳng nhìn thấy hết rồi à?” Tần Hàm Dịch nhướn mày, cố ý trêu chọc cô.

“Tần Hàm Dịch, đừng quên việc anh đã đồng ý với em” lúc này Diệp Dĩ Muội hoàn toàn coi Tần Hàm Dịch là đối tượng nguy hiểm rồi.

“Thì đã ngủ đâu?” trong lòng Tần Hàm Dịch nghĩ, thế này là chưa được coi là vi phạm tới điều thỏa thuận, lát nữa chắc sẽ không dễ nói rồi đây.

“.........” Diệp Dĩ Muội phát hiện cô không thể nào nói lại được anh.

Anh vừa chạm vào người cô cô liền co rúm lại, theo phản xạ cô né đi nhưng anh đã nói: “Ngoan nào, đừng thế, vú Trần còn đang đợi chúng ta ăn cơm kìa, lát nữa đồ ăn lại nguội hết đi bây giờ.”

Trong lúc nói, Tần Hàm Dịch đã giúp cô cài xong áo.

Diệp Dĩ Muội đang giật mình trước tốc độ của anh, trong lòng đang thầm nghĩ, liệu có phải anh thường xuyên giúp phụ nữ cài áo trong không? Nếu không thì làm sao mà động tác lại thành thục và nhanh chóng như thế chứ?

Một câu nói của anh làm cô giật mình, thoát ra khỏi suy nghĩ của riêng mình, cô đẩy tay anh ra, mặt sầm xuống nói: “Tần Hàm Dịch, em không phải những cô gái đó của anh.”

Diệp Dĩ Muội dù gì thì cũng vừa thay đổi từ con gái thành phụ nữ, cô khó tránh khỏi sự bảo thủ, Tần Hàm Dịch lại nói những lời trêu chọc cô như thế sao mà cô chịu được.

Tần Hàm Dịch nhìn cô khó hiểu, anh lại làm gì cô tức rồi à? sao đột nhiên lại nhắc với anh những chuyện trước kia.

Tuy là thế nhưng anh vẫn đưa tay ra kéo cô: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Ừm!” Diệp Dĩ Muội vẫn hơi tức giận, né người không cho anh chạm vào, nhanh chân đi ra khỏi nhà vệ sinh, việc vừa nãy cô càng nghĩ càng tức giận, cô thực sự muốn lấy tay véo vào mũi anh mà hỏi anh.

Thế nhưng, những lời như thế cô chỉ có thể nghĩ trong lòng, đương nhiên là không nói ra được rồi.

Tần Hàm Dịch đơ ra nhìn cô, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì nào?

Nếu Tần Hàm Dịch mà biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Dĩ Muội thì chắc anh phụt máu mồm ra mất.

Nếu nói việc cởi áo ngực vì làm nhiều mà quen vậy thì tốc độ cài nó vào tuyệt đối không liên quan đến việc có cài nhiều hay không, bởi vì từ trước tới giờ anh không có thói quen phục vụ phụ nữ.

Mấy cái khuy đó, anh nhìn thấy rồi cài, có gì mà khó chứ?

Đương nhiên, Tần Hàm Dịch có thông minh hơn nữa cũng sẽ không có cách nào mà đoán ra được nguyên nhân Diệp Dĩ Muội tức giận là vì điều này.

Tần Hàm Dịch khẽ mỉm cười vì thấy khó hiểu, hai tay cho vào túi quần, giả vờ như không có chuyện gì, đi xuống tầng cùng ăn cơm với vợ.

Trên đường đi về, vốn dĩ anh muốn đưa cô ra ngoài ăn, thế nhưng cô nói không đi đâu cả.

Anh đoán, chắc lúc này cô khuông muốn để lộ ra rằng quan hệ của anh hai đã trở nên hòa hợp.

Vì thế, trong lòng anh liền có chút thất vọng.

Chỉ là, anh không biết, Diệp Dĩ Muội lúc đó không đi, sợ phóng viên chụp được hai người không phải vì cô sợ sẽ ảnh hưởng tới bản thân mà cô không muốn làm cho Hạ Lam bị kích động.

Lúc trước lời nói của Hạ Lam đã làm cô tức điên lên.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại thì Hạ Lam đang trong hoàn cảnh như vậy, muốn giữ lấy Tần Hàm Dịch cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, sự phản ứng kịch liệt của Hạ Lam, lờ mờ làm cho cô cảm thấy, việc thi thể mẹ cô bị đánh cắp dường như không hề liên quan tới Hạ Lam.

Chỉ là, nếu không phải Hạ Lam làm vậy thì rốt cuộc là ai? Mục đích là gì?

Khi Tần Hàm Dịch đi xuống lầu, Diệp Dĩ Muội đã ngồi ở bàn ăn rồi, còn cố ý chọn một vị trí cách xa vị trí anh thường ngồi.

Vú Trần lờ mờ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó bất thường, bà liếc nhìn thiếu gia, ý như thể đang ra hiệu mau dỗ dành cô đi.

Tần Hàm Dịch cười không tự nhiên lắm, anh hắng giọng rồi nói với vú Trần: “Vú Trần, vú cứ đi nghỉ ngơi trước đi ạ!”

“Vâng, thiếu gia.” Vú Trần lập tức hiểu ý, biết rằng nếu mình ở đó thì thiếu gia sẽ không tiện phát huy, bèn lại nói: “Tôi ra ngoài đi bộ rèn luyện cơ thể một chút.”

Diệp Dĩ Muội nhìn vú Trần nhìn cô cười cười rồi chớp chớp mắt, cô lúng túng đỏ mặt lên.

Cô cũng nhìn vú Trần rồi cười gượng gạo, vú Trần đã nhanh chân đi ra cửa rồi.

Tần Hàm Dịch nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” mới cười hài lòng đi tới bên cạnh Diệp Dĩ Muội, ngồi xuống, đưay ta ra ôm lấy cô: “Để anh xem nào, ai làm gì mà vợ anh tức giận thế này!”

“Tần Hàm Dịch, ăn cơm đi!” Diệp Dĩ Muội đẩy đôi bát đũa cô chưa đụng vào cho anh rồi đứng lên, đi lên phía trên ngồi.

Tần Hàm Dịch nhìn cô ngồi xuống chiếc ghế cách mình hơn một mét, lần đầu tiên anh thấy hối hận, tại sao lại mua một chiếc bàn ăn lớn thế này cơ chứ?

Xem ra, vài ngày nữa phải bảo Tiêu Nhiên đổi giúp anh một chiếc bàn ăn mà chỉ đủ hai người ngồi thôi.

Nghĩ tới đây, anh liền thu ánh nhìn về, cầm lấy bát đũa, gắp thức ăn cho vào miệng ăn rất ngon lành.

Diệp Dĩ Muội nhìn anh ăn vẻ ngon lành như thế, trong lòng cơn tức giận vẫn chưa nguôi!

Anh chọc cho cô tức như thế mà cứ coi như không có chuyện gì vậy?

Tần Hàm Dịch đương nhiên biết Diệp Dĩ Muội đang nhìn anh chằm chằm, thế nhưng anh cũng không ngẩng đầu lên, giả vờ như không biết gì cả.

Có thể nói, trên tình trường, Diệp Dĩ Muội hoàn toàn không phải là đối thủ của con hồ li Tần Hàm Dịch.

Tuy là anh muốn chiều chuộng co, yêu cô nhưng ai cũng hiểu thế nào là vừa đủ để cho Diệp Dĩ Muội thấy sốt sắng.

Chỉ khi cô sốt sắng rồi thì mới phát hiện anh quan trọng thế nào trong lòng cô, mới nhanh tha thứ cho anh.

Xem xem, người đàn ông này đúng là có kinh nghiệm thế nào?

Diệp Dĩ Muội bắt đầu từ ngày yêu Tần Hàm Dịch, dường như đã chắc chắn bị người ta nắm thóp rồi.

Xem ra, chuyện tình cảm, ngoài việc thật lòng ra thì vẫn phải có sách lược mới được.

Diệp Dĩ Muội nhìn Tần Hàm Dịch hằm hằm rồi bưng bát cơm và mạnh một miếng vào miệng , cho thấy cô đang tức giận.

Tần Hàm Dịch vẫn giả vờ không biết, ăn hết nửa bát cơm rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dĩ Muội, dường như lúc này mới nhớ ra là anh vẫn còn có một người vợ, anh lấy đũa gắp một miếng sườn đưa về phía cô.

Chỉ là vừa mới đưa tay ra anh lại thu tay về, nói với cô: “Em tự gắp đi, anh không với được tới chỗ em.”

Diệp Dĩ Muội đột nhiên sầm mặt xuống, anh đang trêu cô đấy à?

“Em không thích ăn sườn!” Diệp Dĩ Muội lạnh lùng trả lời anh một câu, gắp một miếng rau cách cô khá gần, cúi đầu xuống ăn cơm.

Không thèm quan tâm tới người ta à? vậy thì cô cũng làm thế với anh!

Nhìn thấy như còn mèo đang dựng lông lên, Tần Hàm Dịch biết điều bê đĩa sườn đi tới lại gần cô ngồi xuống, đặt đĩa sườn xuống trước mặt cô.

“Ăn nhiều thịt một chút, gầy như thế anh ôm mà giật hết cả mình.” Tần Hàm Dịch nói nhẹ nhàng như dỗ đứa trẻ lười ăn.

Anh phát hiện, càng ngày anh càng thích trêu cô.

Diệp Dĩ Muội cũng không đáp lại lời anh, giơ đũa gắp một miếng rau, ăn ngon lành, cố ý làm giống như anh.

Tần Hàm Dịch bất lực, anh cầm đũa lên, gắp một miếng sườn, đặt vào bát cô.

“Chẳng phải là thích ăn sườn à? vì tức giận anh mà để cho dạ dày chịu thiệt thế có đáng không?”

Diệp Dĩ Muội nhìn miếng sườn trong bát, cô đơ người ra, rồi nói: “Ai nói em thích ăn sườn?”

Cô luôn cho rằng, việc liên quan tới cô anh sẽ chẳng bao giờ để ý, còn cái mà anh bảo là thích chẳng qua cũng chỉ là anh đoán mà mà thôi?

“Tự em nói thế.” Tần Hàm Dịch trả lời cô khẳng định.

Diệp Dĩ Muội từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh, đôi mắt cô như đang hỏi anh, cô nói vậy khi nào.

“Cái lần mời em ăn cơm, em nói....” Tần Hàm Dịch đột nhiên dừng lại, anh bất chợt nhận ra mình đã nói điều không nên nói.

Lần đó, cô nói: “Cô thích ăn nhất là muốn sườn kho mẹ cô làm.”

Việc mà đến anh còn nhớ thì sao cô lại không nhớ chứ?

Hai mắt nhòe đi, cô vội vàng đặt bát đũa xuống, đứng lên, nhanh chân đi về phía cầu thang, cô không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối, không muốn anh nhìn thấy cô khóc.

“Dĩ Muội.” Tần Hàm Dịch lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy cô, nói vẻ áy náy: “Anh xin lỗi, anh không nên nhắc lại....”

“Tần Hàm Dịch, tại sao anh lại vẫn nhớ?” giọt nước mắt của cô rơi xuống, rơi vào những ngón tay anh.

Chẳng phải anh nên quên đi rồi à? sao anh lại có thể ngay từ khi đó đã để ý tới cô?

Cô thực sự thà tin rằng giữa bọn họ chẳng qua chỉ là sự ham muốn, là trò chơi, không nói đến con tim, không nhắc tới tình yêu, chán nhau rồi, cảm thấy phiền phức thì sẽ rời xa nhau....

Cô tự biết, trong chuyện tình cảm, bản thân cô không phải là đối thủ của Tần Hàm Dịch. anh đã tham gia vào tình trường lâu như vậy rồi, còn trong chuyện này cô chỉ là một tờ giấy trắng, khi mà anh chưa làm tổn thương cô, cô chỉ biết ngước nhìn anh từ xa, thậm chí còn không dám thỏ lộ tình cảm của mình.

Sau khi bị tổn thương rồi, đau khổ rồi, cô chỉ muốn bỏ chạy.

Không phải là hèn nhát không dám đối mặt, chỉ là, nếu đã từng thực sự yêu anh, báo thù anh chẳng khác nào đang báo thù chính con tim mình.

Thế nhưng, khi cô tuyệt vọng, cho rằng bản thân mình có thể buông tay rồi, anh lại kéo cô vào giâc smow không chân thực này.

“Anh cũng muốn biết, tại sao anh vẫn còn nhớ.....” anh cũng là gần đây mới phát hiện, những điều nhỏ nhặt mà trong thời gian anh qua lại, quan tâm cô anh đều nhớ.

Những việc này nghe thì như những việc cỏn con, nếu không nhắc lại, có thể ai cũng cho rằng bản thân mình đã quên mất rồi.

Chỉ là, nếu như bạn thật sự để tâm tới một người thì sao có thể dễ dàng quên đi như thế!

Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt trên má cô nhưng anh cũng không xoay người cô lại.

Anh biết, cô không hi vọng anh nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, bằng không cô nhất định sẽ bỏ chạy.

“Tần Hàm Dịch, anh nói cho em biết, lần này liệu có phải lại là một lần mà em tự mình tưởng tượng ra không....”

Ánh mắt cô nhòa đi vì nước mắt, những hình ảnh trước kia lại hiện ra, không chỉ có một mình anh nhớ, cô cũng chưa từng quên....

“Không phải, từ trước tới nay chưa bao giờ là sự mơ tưởng của em, trước đây là do anh không hiểu và không nhìn thấu được chính trái tim mình.” Tần Hàm Dịch nhẹ nhàng giải thích, anh thì thầm bên tai cô dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc nữa, đều là lỗi của anh....”

“Tần Hàm Dịch, anh đúng là đồ quá đáng.....” Diệp Dĩ Muội vừa khóc vừa mắng, dường như đang dùng toàn bộ sức lực của mình rồi, cơ thể mềm yếu của cô chỉ có thể dựa vào anh.

“Đúng, anh là đồ quá đáng, nhưng cái tên qua đáng này phải cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội để tái sinh, cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.” Con tim Tần Hàm Dịch đau nhói lại từng cơn, trong ánh mắt anh lại là sự hạnh phúc tràn ngập.

Anh cảm thấy may mắn, may mắn vì anh đã kịp thời quay đầu, sau khi chưa đánh mất cô hoàn toàn anh mới biết hối hận.

Diệp Dĩ Muội bĩu môi, vẫn không quên phản bác: “Tần Hàm Dịch, em còn chưa tha thứ cho anh đâu đấy!”

Tần Hàm Dịch bật cười, quay người cô lại, nhìn cô chằm chằm vẻ rất nguy hiểm: “Không chịu tha thứ đúng không?”

“Anh định làm gì?” Diệp Dĩ Muội bị ánh mắt đó của anh dọa cho sợ hãi đang định lùi về phía sau nhưng hai tay anh đã đặt lên vai cô, cô căn bản không làm được gì nữa.

Tần Hàm Dịch cười rồi đột nhiên hôn lên môi cô, anh đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô thấy.

Ánh sáng bình minh chiếu rọi vào căn phòng, chiếu vào mặt làm cô không thể không nheo mày, đang muốn quay người sang mồn bên ngủ tiếp thì liền phát hiện có người lôi cô dậy.

“Tránh ra!” mắt cô vẫn nhắm, miệng nói lí nhí.

Tần Hàm Dịch cắn lên môi cô một cái, rồi nói nhẹ nhàng: “Cục cưng, em giúp anh xem xem cái cà vạt nào đẹp.”

“Không!” Diệp Dĩ Muội hất tay anh ra, nhưng ngay sau đó cả người anh đã ngã xuống giường.

Tần Hàm Dịch ghé sát miệng vào tai cô, nói nũng nịu: “Ngoan nào, nếu hôm nay em mà không chọn giúp anh anh sẽ không đi làm nữa, chỉ có thể ở nhà nằm trên giường với em thôi đấy....”

Diệp Dĩ Muội bị câu nói của anh làm cho giật mình, cô gần như tỉnh ngủ hoàn toàn, đột nhiên mở mắt ra, rốt cuộc anh có phải là người không vậy? tối qua đã giày vò cô cả một đêm rồi....

Tần Hàm Dịch cười đắc ý, nụ cười đó như đang muốn nói với cô rằng “muốn đấu với anh á? Em còn non và xanh lắm.”

“Cái nào đẹp?” anh giơ mấy chiếc cà vạt ra trước mặt cô hỏi.

“Chiếc này!” Diệp Dĩ Muội chỉ bừa vào một cái.

“Ừm, vậy thì đeo chiếc này đi!” Tần Hàm Dịch rút ra chiếc mà cô chỉ, đưa cho cô.

Diệp Dĩ Muội không đưa tay ra đỡ lấy, đơ người ra nhìn anh, không hiểu ý anh là gì.

“Thắt vào cho anh.” Tần Hàm Dịch ấn chiếc cà vạt vào tay cô, ngồi dậy sắn sàng chờ đợi.

Diệp Dĩ Muội nhìn chiếc cà vạt trong tay, lại nhìn anh, cuối cùng thì cũng hiểu.

Cô gật gật đầu, cũng ngồi lên, cắt chiếc cà vạt vào cổ áo anh, thắt vào một cái cho xong rồi thu tay về....

Tần Hàm Dịch bị cô làm cho tức điên lên, anh nghiêm mặt yêu cầu: “Thắt lại cẩn thận.”

Diệp Dĩ Muội đột nhiên cảm thấy không đúng! Rõ ràng là anh còn đang trong thời gian khảo nghiệm, tại sao cô phải nghe theo anh chứ?

Cô hức một tiếng, chỉ tay ra hướng cửa, cười lạnh lùng rồi nói: “Tần Hàm Dịch, hoặc là anh ra ngoài để yên cho em nghỉ, bằng không em sẽ đi, chuyển tới nhà của Thiên Du ở.”

Tần Hàm Dịch gượng gạo nhếch cười một cái, biết là anh lại chọc tức tới cô vợ bé nhỏ rồi, chỉ có thể đứng lên hậm hực: “Anh đi, em ngủ đi.”

Nhìn anh đi ra khỏi cửa, cô đưa tay lên ấn vào hai thái dương, tỉnh ngủ rồi làm gì còn muốn ngủ nữa.

Cô bỏ chăn ra, bước xuống khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh.

Cả một đêm hai người quấn lấy nhau, lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân tê mỏi.

Cô ngồi lên thành bồn tắm, đưa tay vặn nước ra, rồi lại ngồi xổm xuống đất, dựa lưng vào thành bồn, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thế này là thế nào? Cô và Tần Hàm Dịch được coi là gì?

Cô đang suy nghĩ lung tung đột nhiên bên tai vang lên giọng nói có vẻ tức giận: “Sao lại ngồi dưới đất thế kia?”

Cô không biết anh tại sao lại quay lại rồi, nhưng lúc này cô chỉ muốn mặc kệ anh.

Tần Hàm Dịch đi lại gần, bế cô lên, nhanh chân đi ra khỏi nhà tắm.

“Thả em xuống, em muốn tắm.” Diệp Dĩ Muội bực dọc nói.

“Ăn sáng xong đã rồi tắm.” anh bế cô đi tới bên cạnh ghế sô pha rồi đặt cô xuống.

Diệp Dĩ Muội nhìn bát cháo vẫn đang bốc hơi nghi ngút trên bàn, quay mặt sang một bên.

Tần Hàm Dịch biết cô bị anh quần cả đêm chắc là rất mệt, tỉnh dậy tức giận là điều anh cũng hiểu vì vậy anh nói: “Em ăn đi, anh đi làm.”

Diệp Dĩ Muội vẫn không trả lời anh, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng cánh cửa khép lại rồi cô mới quay đầu nhìn ra phía cánh cửa.

Không phải cô cố ý muốn gây phiền phức hay chọc tức anh để báo thù, chỉ là cô đang không biết làm thế nào để thích nghi với sự thay đổi quá nhanh chóng và quá bất ngờ của Tần Hàm Dịch.

Một mình ngồi thần người ra một lúc lâu, mãi cho tới khi bụng cô sôi lên ùng ục cô mới như trở về với thực tại, cầm bát cháo lên.

Con người nếu muốn sống thì trước tiên phải giữ cho cái bụng no đã rồi tính tiếp.

Cao Thiên Du ngồi trong phòng làm việc, nhìn cuốn tạp chí kỳ mới nhất trong tay, khẽ mỉm cười,tâm trạng rất tốt.

Cũng may, tối qua cô chạy cả nửa đêm mới kịp trước khi xuất bản tạp chí ngày hôm nay đã đưa cái tên công tử nhà giàu hôm qua lên mặt tạp chí.

Cô á, những lúc tâm trạng không tốt thì sẽ tìm một kẻ để trút giận, còn cái tên công tử nhà giàu đã làm cho Cao Thiên Du nổi điên lên vì suýt đâm vào cô đó rõ ràng là đã rất bất hạnh trở thành vật trút giận của cô.

Cao Thiên Du lợi dụng sự thuận lợi của công việc, đã chạy tới đội giao thông, ép buộc bọn họ để được xem đoạn video giám sát đêm qua trên đoạn đường đó, vì vậy cô đã biết được biển số xe của chiếc xe Maserati màu bạc đó, sau đó cô phi như bay về phòng làm việc, lên mạng lục lọi tìm chủ nhân của nó.

Thường thì những công tử nhà giàu hay khoe mẽ này, biển số xe, thậm chí cả việc anh ta có bao nhiêu người bạn gái, căn bản chẳng phải bí mật gì cả.

Cô vì việc này mà cả đêm không ngủ, lúc này không những không hề buồn ngủ mà ngược lại cô còn quên mất cả việc không vui tối qua – Lục Danh Dương cũng với Triệu Oanh đi tham dự buổi yến tiệc.

Cô đang vui vẻ thì điện thoại bàn làm việc đột nhiên đổ chuông.

“Xin chào, Cao Thiên Du xin nghe.” Cao Thiên Du nói giọng rất hào hứng, không hề giấu diếm sự vui vẻ của mình.

ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Lên đây một lát.”

Tâm trạng tốt vừa nãy của Cao Thiên Du đã hoàn toàn biến mất, bởi vì cô vừa nghe thấy giọng nói đó liền lại nhớ tới chuyện tối qua.

Còn nữa, thái độ của Lục Danh Dương thế này là thế nào? Cô còn chưa tìm anh hỏi chuyện vậy mà anh lại dùng cái ngữ khí đó với cô?

“Được.” Cao Thiên Du trả lời lại một tiếng lạnh lùng, cúp máy, đứng lên và đi ra ngoài.

Tuy lúc này cô đang có tâm trạng bất mãn với Lục Danh Dương nhưng bây giờ vẫn là giờ làm việc, cô sẽ tôn trọng anh vì anh là cấp trên của cô.

Với khuôn mặt lạnh lùng, cô đi lên tầng 20, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh.

Triệu Oanh ở phía ngoài phòng làm việc của tổng tài, nghe thấy tiếng kêu liền ngẩng đầu lên nhìn Cao Thiên Du, nhếch môi cười đắc ý với vẻ thách thức.

Cao Thiên Du chỉ liếc nhìn cô ta một cái không hề có thái độ gì cho thấy quan tâm tới biểu hiện của cô ta.

Triệu Sênh rõ ràng cũng không hề có ý muốn cãi nhau với cô, ngược lại cô ta vẫn với thái độ đắc ý như kiểu đang chờ đợi để xem kịch hay vậy.

Cao Thiên Du lờ mờ cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng cô cũng sẽ không hỏi Triệu Sênh, chỉ vênh mặt kiêu ngạo đi về phía cửa phòng tổng tài.

“Mời vào.” Tiếng nói của Lục Danh Dương truyền ra, nghe vẫn rất bình thường.

Cao Thiên Du trong lòng thấy bực tức, cái thái độ kì lạ của anh chỉ nhằm vào một mình cô thôi à?

Trong lòng cô nghĩ: “Coi như không có tôi à, được, vậy thì tôi cứ thích vui vẻ cho anh xem đấy.”

Cô cố ý nở một nụ cười thật rạng rỡ, cô hất tóc ra phía sau rồi đẩy cửa bước vào.

Triệu Oanh nhìn Cao Thiên Du bước vào trong, nghiến răng phẫn nộ thầm nghĩ trong lòng: “Cô cứ đợi đấy, xem lát nữa cô còn vui mừng được không.”

Lục Danh Dương nghe thấy tiếng cửa, anh ngẩng đầu lên, dựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng về phía khuôn mặt Cao Thiên Du, dường như tiện miệng thì hỏi: “Rất vui à?”

“Tại sao lại không vui chứ?” Cao Thiên Du hỏi lại anh giả vờ không hiểu.

Lục Danh Dương thu ánh mắt về, cầm cuốn tạp chí mới nhất phía bên cạnh lên, hỏi: “Thế này là thế nào?”

Cao Thiên Du nhìn vào trang cuốn tạp chí được mở đến đó, đúng là hình ảnh tin tức mà cô đã đưa trước lúc tạp chí được in ra, đó là bài báo lên án tên công tử nhà giàu kia.

“Tin tức là do em đổi đấy.” Cao Thiên Du thành thật thừa nhận, đây vốn dĩ chẳng phải chuyện lớn gì, khi cô ở Mỹ cô cũng đã từng thay đổi tin tức vào phút chót thế này, làm cái nghề này, chính là phải biết tùy cơ ứng biến, như thế mới đảm bảo được lượng tạp chí bán ra.

Tuy lần này cô có lấy việc công để báo thù riêng nhưng cô cũng đã viết bài này một cách rất chuyên nghiệp, sau khi cô chắc chắn là nó hay hơn bài trước – bài vốn dĩ sẽ đăng thì cô mới đổi.

Vì thế, cô không hề cảm thấy bản thân có gì sai.

“Ai cho em quyền làm chủ?” Lục Danh Dương chất vấn cô với sắc mặt khó coi.

“Lục tổng, chẳng phải là tôi luôn có cái quyền này à?” nụ cười trên môi Cao Thiên Du lúc này đã tắt, cô phản bác lại với ngữ khí khá gay gắt.

Không sai, cô luôn có cái quyền này, nhưng, cái quyền này không phải là Lục tổng trao cho cô mà là tự cô đã giành được trong cái ngành này.

Lục Danh Dương bị lời của cô làm cho cứng họng, anh gằn giọng xuống nói nhắc nhở: “Cao Thiên Du, đây là Trung Quốc chứ không phải Mỹ.”

“Điều này thì có liên quan gì tới Trung Quốc hay Mỹ? trên mặt báo, tất cả những nội dung đều là sự đánh giá khách quan, cũng không có việc vu oan hãm hại.” Cao Thiên Du phản bác lại, rất không đồng tình với quan điểm của Lục Danh Dương.

“Cô có biết anh ta là ai không?” Lục Danh Dương bị lời của cô làm cho tức điên lên suýt chút nữa thì nổi khùng, anh đột nhiên cảm thấy, để cho Cao Thiên Du theo anh về là một sai lầm.

Anh thực sự không muốn vì công việc mà ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai.

“Chẳng phải là thiếu gia của tập đoàn quốc tế Gia Hoa à?” Cao Thiên Du trả lời đầy mỉa mai.

Trước đây cô luôn cảm thấy Lục Danh Dương và cô giống nhau, đều rất mạnh mẽ, thế nhưng lời nói vừa rồi của anh đã làm cô không thể không xem xét vấn đề này .

Ý gì hả? chỉ vì thân phận của đối phương mà sợ anh ta, không vạch trần anh ta?

Vậy nếu cái gì cũng không thể viết lên thì bọn họ còn làm tạp chí làm cái gì?

“Cha anh ta là thị trưởng ở đây.” Lục Danh Dương tức giận đập cuốn tạp chí xuống bàn.

Lục Danh Dương đơ người ra, cha anh ta là thị trưởng? Cha anh ta chẳng phải là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn quốc tế Gia Hoa à?

Cho dù trong lòng cô rất tò mò nhưng vẫn cố không hỏi, còn lớn tiếng hỏi lại: “Thị trưởng thì sao? Tôi vu oan cho con trai ông ta à?”

“Cao Thiên Du, kể từ ngày hôm nay cô sẽ nghỉ phép một tháng.” Lục Danh Dương trong cơn tức giận đã nói với ngữ khí khó mà nhẹ nhàng hơn.

“Được, Lục tổng.” Cao Thiên Du gật đầu, rồi hậm hực quay người đi ra khỏi phòng làm việc của tổng tài.

Triệu Oanh sau khi nhìn thấy Cao Thiên Du rời đi, cô ta liền đứng lên, cầm một tập tài liệu, gõ cửa phòng làm việc.

“Vào đi.” Cao Thiên Du rõ ràng là đang rất tức giận.

Triệu Oanh sợ hết hồn trước ngữ khí anh ta nói, Lục Danh Dương trong kí ức của cô ta luôn là một người không nóng không lạnh, đối với ai cũng nho nhã lịch sự, không thể hiện cảm xúc ra ngoài cho người khác biết.

Xem ra, lần này thực sự bị Cao Thiên Du chọc cho tức rồi.

Triệu Oanh cười đắc ý rồi đẩy cửa bước vào.

“Tổng tài, đây là tài liệu mà thư ký của thị trưởng chuyển tới.” Triệu Oanh đặt tập tài liệu trong tay xuống, cười nhẹ nhàng nhìn Lục Danh Dương.

“Thư ký Triệu, lần sau nếu còn có những việc như thế này, phiền cô thông báo lập tức với tôi.” Lục Danh Dương với khuôn mặt u ám anh nói.

“Tổng tài, tôi....” Triệu Oanh đang định nói ra lí do mà cô ta sớm đã chuẩn bị sẵn, nhưng không ngờ lại bị Lục Danh Dương cắt ngang: “Không cần giải thích, ra ngoài đi!”

Triệu Oanh trong lòng bất mãn, do dự vài giây rồi vẫn nói: “Tổng tài, sự việc này rõ ràng là lỗi của Cao Thiên Du, tổng tài lại trút giận lên người tôi thế này anh không cảm thấy không chuyên nghiệp à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.