CHƯƠNG 145: SỰ LƯU LUYẾN DUY NHẤT
Diệp Dĩ Muội đi trước vì không muốn làm khó cô ta, còn đối với Châu Lan Na mà nói nó lại trở thành sự sỉ nhục của Diệp Dĩ Muội sau khi giành được chiến thắng.
Cô ta cố gắng kìm nén cơn tức và hận trong lòng lại, nở một nụ cười nhưng hai mắt ướt lệ nhìn Tần Hàm Dịch: “Hàm Dịch, có phải em đã làm sai điều gì không? Em sẽ thay đổi có được không?”
“Lan Na, tôi chỉ nói một lần, quan hệ giữa chúng ta tới đây là kết thúc, còn về phần cô đã đi theo tôi mấy năm nay, tôi sẽ không xử tệ với cô, lúc khác tôi sẽ bảo Tiêu Nhiên đưa chi phiếu cho cô.” Tần Hàm Dịch không chút nể tình mà tuyên bố kết quả, anh tin Châu Lan Na hiểu anh, hình ảnh thế này cô ta cũng không còn xa lạ.
Đối với phụ nữ, cho tiền mà có thể giải quyết được thì anh chưa bao giờ keo kiệt, nhưng nếu kẻ nào mà nhất định cứ bám lấy anh quấy rầy thì anh nhất định sẽ cho cô ta biết thế nào là hối hận.
Giữa anh và mỗi người phụ nữ đều chỉ là vui đùa, đều chỉ là giao dịch, mà bất kì mỗi giao dịch nào thì cũng sẽ có ngày kết thúc, Châu Lan Na đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Cơ thể Châu Lan Na đột nhiên mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào, thế nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng cười, nói lấy lòng: “Hàm Dịch, em đồng ý với anh, em sẽ không quấy rầy anh nữa, để em ở bên cạnh làm thư ký cho anh có được không?”
“Nếu cô không muốn ở lại Tần thị nữa thì đem đơn từ chức nộp cho Tiêu Nhiên.” Ánh mắt Tần Hàm Dịch lạnh lùng, anh nói một câu vô tình, sau đó đi ngang qua cô ta nhanh chân đuổi theo Diệp Dĩ Muội đã rời đi trước đó.
Năng lực của Châu Lan Na ở Tần Thị được thể hiện rất rõ, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh không sa thải cô ta.
Tần Thị tuy là thiếu ai thì cũng vẫn hoạt động bình thường, nhưng anh không hi vọng Châu Lan Na đi tới công ty đối thủ của anh.
Nhưng, nếu cô ta vẫn không chịu buông tha cho anh thì anh chỉ có thể để cho cô ta rời khỏi Tần Thị.
Thực ra, không chỉ có Châu Lan Na không ngờ rằng quan hệ của bọn họ lại kết thúc nhanh như vậy, ngay cả Tần Hàm Dịch cũng không ngờ.
Chỉ là, rốt cuộc vì điều gì thì anh không rõ và cũng không muốn biết rõ, anh đá một người phụ nữ từ trước tới nay không bao giờ cần lý do.
Anh đuổi kịp theo Diệp Dĩ Muội ở cửa thang máy, cửa thang máy mở ra đúng lúc khi anh đi tới.
Cô nhanh chân bước vào trong, anh theo sát phía sau.
Anh nheo mày nhìn sắc mặt không vui của cô, đợi cửa thang máy đóng lại, anh mới hỏi có phần tức giận: “Cô lại tức giận cái gì đấy?”
Anh thực sự không hiểu, cô lại tức cái gì?
Diệp Dĩ Muội nhìn bộ dạng chỉ trích vô cớ của anh, trong lòng tức giận, cô trả lời: “Tần Hàm Dịch, phiền anh lần sau khi đá phụ nữ thì đừng dùng tôi làm cái cớ, sau này tôi còn phải gả cho người khác nữa!”
Lời này là anh từng nói, anh sẽ không hủy hoại danh tiếng của cô, bây giờ thế này là thế nào? Anh dường như đã hủy hoại cả đời cô.
Tần Hàm Dịch đơ người ra, ngay cả sự nóng giận trong ánh mắt cũng ngưng tụ lại.
Cứ ngỡ rằng chuyện cũ đã bị lãng quên, đột nhiên nó lại lan tràn trong tim, ăn mòn trái tim anh. sau câu nói đó là một sự im lặng kéo dài.
Anh không nói thêm gì, cô tự cười chế giễu, nỗi đau trong lòng lại một lần nữa trào lên.
Cô đúng là thế nào vậy, càng muốn rời đi thì lại càng lưu luyến chuyện xưa.
Có phải khi đối diện với những gì sẽ mất đi thì con người ta luôn có chút không nỡ?
Thế nhưng sự không nỡ đó chỉ có một mình cô là không nỡ....
Cửa thang máy tinh một tiếng rồi mở ra dưới tầng hầm nhà để xe, Tần Hàm Dịch đi ra khỏi thang máy trước cô một bước, không còn nắm tay cô kéo đi nữa.
Những chuyện cũ đã trở thành điều lưu luyến duy nhất của cô nhưng lại là điều cấm kị mà anh không muốn nhắc tới.
Cô từng cho rằng, cho dù anh hận cô đã “cố chấp” gả cho anh, nhưng ít nhất đó là một phần của quá khứ thuần khiết được giữ lại trong trái tim anh, nhưng hóa ra, đó chẳng qua chỉ là điều cô nghĩ chứ không phải là điều anh muốn.