Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vị Vũ

Chương 38: Chương 38




“Bác sĩ Phàn bảo mình chuyển lời tới cậu, bệnh viện chúng ta hôm nay nhận được thư của bệnh viện bên Indonesia. Bọn họ muốn tổ chức trao đổi bác sĩ để giao lưu, cho bác sĩ ở hai nước tới bên còn lại giao lưu 4 tháng. Thầy bảo mình hỏi cậu muốn đi giải sầu một chút không?”

“Để mình suy nghĩ một chút.” Từ Trác Dư nhàn nhạt đáp.

Cậu cảm giác mình còn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất để có thể tiếp tục làm bác sĩ.

Tần Du tiếp tục dụ dỗ nói, “Mình cảm thấy trong khoảng thời gian này nên ra ngoại quốc để đổi tâm tình, bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt hơn. Cậu thấy thế nào?”

Từ Trác Dư không lên tiếng.

Nhìn nam nhân mấy ngày qua vì bệnh mà gầy đi, cằm nhọn hơn và ánh mắt không có vẻ tươi sáng, mắt Tần Du lại ướt át.

“Từ Trác Dư, cậu đừng như vậy được hay không, mình cũng biết sợ. Cậu là người mình quan tâm suốt hai mấy năm, thấy cậu tổn thương, tiều tụy như vậy, cậu có biết không, mình cũng thấy đau?”

Lúc Tần Du nói những lời này rất bình tĩnh, nhưng nước mắt của cô lại lăn xuống, trượt dài theo má.

Từ Trác Dư nâng mắt nhìn.

Nữ nhân trước mặt lớn hơn cậu một chút, từ khi còn bé luôn chiếu cố cậu, đem cậu như em trai ruột thịt mà yêu thương.

Trong trí nhớ Từ Trác Dư, Tần Du tuy rằng lớn lên rất xinh đẹp, duyên dáng, trên mặt luôn nở nụ cười vui vẻ, nhưng nội tâm của cô so với vẻ bề ngoài kiên cường hơn nhiều. Cô cá tính độc lập, rất có chủ kiến, dù ở loại sự tình nào đều có thể tự mình giải quyết.

Không kế thừa sản nghiệp của gia đình mà đi làm bác sĩ, còn cả chưa kết hôn, đều là mình cô chống lại gia đình.

Thế nhưng hiện tại, cô khóc đến mức có chút bi thương, lông mi đen dài ướt át, xinh đẹp lại ưu thương nhìn cậu.

Hình như những cất giữ suốt hai mươi năm của Tần Du đều trọn vẹn trong những giọt nước mắt này.

“Tần Du cũng sẽ khóc” là sự thực khiến Từ Trác Dư kinh ngạc, cậu đã từng nghĩ sẽ không có gì làm cho cô rơi nước mắt, làm cô yếu đuối như vậy.

Mà tất cả đều bởi vì cậu.

Tinh thần bị đánh mạnh mẽ, Từ Trác Dư lấy tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Tần Du, “Đừng khóc, mình nghe lời cậu.”

Sau đó thân thể nghiêng về phía trước, ôm lấy Tần Du.

Cậu yên lặng tự nói với mình, coi như là vì Tần Du, cậu cũng phải mạnh mẽ lên.

Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, mỗi lần bị mẹ kế đánh, cũng là Tần Du ôm lấy cậu.

Đã chiếu cố hơn hai mươi năm.

Hiện tại đổi thành cậu trở nên mạnh mẽ, dùng chính thân phận nam nhân bảo vệ lại cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.