Quá khứ đã bỏ lỡ không thể quay lại, nhưng không hề gì, chúng ta còn có hiện tại…
“Bệnh tim của cháu đã khỏi chưa?”
“Cũng ổn định rồi ạ, hai năm nay cháu không bị phát bệnh.”
“Cháu phải cẩn thận đấy, lúc phát bệnh trông cháu rất đáng sợ…”
“Vâng ạ! Lần trước may gặp được chú…”
“…”
Âm thanh quen thuộc và xa lạ mỗi lúc một xa, Cảnh Mạc Vũ vẫn đứng ở lối ra cầu thang tĩnh mịch. Đến lúc này, anh vẫn cảm thấy từng câu từng chữ vang lên bên tai, có thể xuyên thủng màng nhĩ. Đặc biệt, hai từ “bệnh tim” khiến đầu ngón tay anh run run, mãi không thể bình tĩnh lại được.
Lối đi không có ánh sáng đột nhiên biến thành màu trắng toát, mùi máu tanh phảng phất quanh đây. Cảnh Mạc Vũ dường như nhìn thấy cảnh ly biệt bi thương nhất trong ký ức của anh, nhìn thấy hơi thở của người mẹ nuôi ngày càng yếu ớt, đôi mắt dịu dàng của bà ngân ngấn nước, ngón tay thon dài giơ lên trong không trung, muốn túm lấy thế giới mà bà vẫn còn lưu luyến nhưng cuối cùng, bàn tay đó bất lực buông lơi.
Lúc bấy giờ, Cảnh Mạc Vũ mới năm tuổi. Lần đầu tiên trong đời, anh trải qua cảnh ly biệt đau thương, cũng là lần đầu tiên trong đời anh nghe nói, trên thế gian tồn tại một căn bệnh có thể đột ngột cướp đi sinh mạng con người. Dù ba nuôi của anh giỏi giang cỡ nào cũng không thể giành được người ông yêu thương từ tay thần Chết.
Bệnh đó gọi là “bệnh tim”.
Vì vậy, kể từ lúc đó, anh rất lo những người xung quanh mắc phải căn bệnh này, đặc biệt là cô em gái anh yêu thương nhất. May mà lúc nhỏ, Ngôn Ngôn ăn được, ngủ được, cơ thể khỏe mạnh hơn những đứa trẻ bình thường. Thỉnh thoảng, cô mắc bệnh cảm cúm gì đó nên mới bị sốt. Mỗi lần đưa cô đi bệnh viện, anh đều túm tay áo bác sĩ, hỏi đi hỏi lại một câu: “Có phải em gái cháu bị bệnh tim không?”
Bác sĩ cười, xoa đầu anh. “Không phải, em gái cháu chỉ bị cảm cúm, tiêm vài mũi là khỏe lại ngay.”
Thấy anh không tin, bác sĩ cầm điện tâm đồ vừa được in ra, đưa cho anh xem. “Cháu xem này, nhịp tim của em gái cháu hoàn toàn bình thường.”
Cành Mạc Vũ không hiểu điện tâm đồ nhưng thái độ ôn hòa của bác sĩ khiến anh yên lòng.
Sau đó, Ngôn Ngôn lớn lên, cơ thể ngày càng mạnh khỏe, đến bệnh cảm cúm cũng không mắc phải nữa. Cảnh Mạc Vũ tìm hiểu kiến thức cơ bản về bệnh tim, biết tỷ lệ mắc bệnh tim ở Ngôn Ngôn không cao. Người mắc bệnh tim đa phần khí huyết suy yếu, dễ mệt mỏi, vận động nhẹ mà cũng thở hồng hộc. Ngoảnh đầu nhìn cô em gái yêu quý của mình hoạt bát, lanh lợi, chạy đi chạy lại khắp sân cũng không đỏ mặt, không thở dốc, lúc này anh mới thực sự yên tâm.
Anh không còn lo rằng cô sẽ ra đi đột ngột như mẹ nuôi của anh nữa.
Cho đến hai năm trước, vụ kiện ly hôn đã kết thúc cuộc hôn nhân của hai người. Không bao lâu sau, Cảnh Mạc Vũ nghe nói ba nuôi anh bị bắt vì hoạt động khai thác khoáng sản trái phép. Bên trên trực tiếp cử tổ chuyên án điều tra, ở thành phố A không người nào có thể ra mặt, cũng không ai biết rõ nội tình cuộc điều tra đó.
Cảnh Mạc Vũ biết Hứa Tiểu Nặc không có năng lực bày trò, nhất định có kẻ ngầm sắp đặt. Nhưng anh không ngờ, người đó là Văn Triết Lỗi, con trai Phó Hạ Dương, bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện thành phố T, cũng là chuyên gia khoa Tim mạch.
Ngoài chuyện đau lòng vì Ngôn Ngôn bị người đàn ông vô sỉ đó lợi dụng và lừa dối, anh cũng đã lo lắng Ngôn Ngôn giấu anh điều gì đó.
Cảnh Mạc Vũ cử người điều tra hồ sơ bệnh án của Ngôn Ngôn ở thành phố T. Ngoài một tờ ghi chép tình trạng sức khỏe, bao gồm cả nhịp tim bình thường, chỉ có bệnh án cô phá thai bằng thuốc ở khoa Phụ sản. Trên bệnh án ghi rõ, trong quá trình phá thai, cô bị mất rất nhiều máu, phải cấp cứu hơn bốn mươi phút… Ở cột ký tên người nhà bệnh nhân cấp cứu là chữ ký của Văn Triết Lỗi.
Ánh chiều tà đỏ như màu máu, nhuộm đỏ đáy mắt Cảnh Mạc Vũ. Tập bệnh án trong tay anh bị vò nát.
Cuối cùng, Cảnh Mạc Vũ đã hiểu tại sao cô lại tuyệt tình rời xa anh như vậy, bởi tình yêu cô dành cho anh đã khô cạn. Nếu còn có chút tình cảm với anh, sao cô không chịu gặp mặt anh, cũng không chịu để anh ở bên cạnh cô lúc cô gặp nguy hiểm đến tính mạng?
Dù biết duyên phận đã hết, Cảnh Mạc Vũ vẫn muốn cho Ngôn Ngôn biết sự thật, Văn Triết Lỗi chỉ lừa dối cô, lợi dụng cô, thậm chí hại chết con của cô và anh, khiến hai người hiểu lầm sâu sắc. Một khi nhìn rõ tất cả, cô sẽ không tiếp tục cố chấp mà mê muội.
Nào ngờ, cuối cùng cô thà ở bên Văn Triết Lỗi đã hôn mê bất tỉnh cũng không muốn quay về bên anh.
Nghe được cuộc nói chuyện giữa Ngôn Ngôn và người đàn ông xa lạ kia, Cảnh Mạc Vũ bỗng hoài nghi, sự việc xảy ra hai năm trước không như anh nghĩ.
Cảnh Mạc Vũ vội vàng quay về văn phòng, gọi điện ra lệnh bảo vệ giữ người đàn ông trung niên đưa cơm hộp. Anh dặn dò bảo vệ, nhất định phải giữ thái độ lịch sự với người đàn ông đó.
Không bao lâu sau, bảo vệ gọi điện tới, nói đã mời người đàn ông trung niên vào phòng bảo vệ. Cảnh Mạc Vũ cúp điện thoại, lập tức đi xuống.
Trong phòng bảo vệ tĩnh mịch, Cảnh Mạc Vũ rút tờ danh thiếp, viết số điện thoại cá nhân, đưa cho người đàn ông. “Tôi nghe nói chú từng cứu vợ tôi. Rất cám ơn chú… Đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu chú gặp phải chuyện gì, chỉ cần cầm danh thiếp đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp chú…”
“Vợ cậu? Cô bé đó? Chuyện này…” Người đàn ông không giỏi ăn nói vội vàng xua tay. “Tôi cũng có làm gì đâu. Lúc đó tôi thấy cô bé rất đáng thương nên mới đưa đi bệnh viện, không phải tôi trông mong được báo đáp.”
“Tôi biết.” Cảnh Mạc Vũ nhét tấm danh thiếp vào tay ông ấy. “Sống trên đời, ai cũng có lúc gặp khó khăn, chú hãy giữ danh thiếp này, biết đâu có lúc cần dùng đến.”
Người đàn ông nhận ra thành ý của Cảnh Mạc Vũ, ngập ngừng nhận tờ danh thiếp, liên tục nói cám ơn.
Sau đó, Cảnh Mạc Vũ khéo léo hỏi thăm chuyện đã xảy ra. Người đàn ông tính tình thẳng thắn, lập tức kể lại theo ký ức mơ hồ của mình.
Cảnh Mạc Vũ im lặng lắng nghe người đàn ông kể lại buổi tối mưa to gió lớn như thế nào, công viên không một bóng người, tối đen đến mức nào, cô gái trẻ nằm bất tỉnh bên chiếc ghế xích đu ướt từ đầu đến chân, trông thảm thương như thế nào, còn nữa, lúc ông đội mưa cõng cô gái đến bệnh viện ở gần đấy, cô nức nở trong cơn mê man: “Anh, anh đã đến rồi… Em biết, em nhất định đợi được anh…” Còn nữa, bác sĩ ở bệnh viện phải cấp cứu hơn một tiếng đồng hồ mới có thể cứu cô thoát chết.
Nói xong, ông ta mới phát hiện, nơi đáy mắt của chàng trai tuấn tú, khí chất phi phàm trước mặt đã đỏ hoe từ bao giờ. Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt, ông mới ý thức có lẽ mình đã nói quá nhiều. Ông vội vàng an ủi: “Dù sao vợ cậu vẫn còn sống, hai người vẫn có thể ở bên nhau…”
Lúc này Cảnh Mạc Vũ mới mở miệng, giọng khản đặc: “Cháu rất cám ơn chú!”
Nếu hôm nay anh không vô tình nghe thấy, nếu người đàn ông tốt bụng không kể với anh chuyện xảy ra trong quá khứ, có lẽ cả đời này anh sẽ không biết, vào buổi tối mưa gió, bão bùng đó, lúc cô đang vùng vẫy giữa sự sống và cái chết, anh lại ở bên giường của một người phụ nữ không quan trọng, để mặc cô một mình chịu đựng với bệnh tật.
Cảnh Mạc Vũ càng nắm chặt tay, dường như chỉ nỗi đau thể xác mới có thể làm giảm nhẹ cảm giác đau đớn trong lòng anh.
Sau khi người đàn ông ra về, Cảnh Mạc Vũ gọi trợ lý Kim: “Anh có biết Ngôn Ngôn bị bệnh tim không?”
Trợ lý Kim ngạc nhiên. “Bệnh tim?”
“Năm đó tôi bảo anh điều tra xem cô ấy quen Văn Triết Lỗi như thế nào, sao anh không nói cho tôi biết cô ấy mắc bệnh tim?”
“Chẳng phải họ quen nhau trong lúc khám bệnh hay sao? Hơn nữa tôi đã điều tra bệnh án, đúng là kết quả kiểm tra bình thường, sao Cảnh tiểu thư có thể mắc bệnh tim?”
Cảnh Mạc Vũ bóp trán, cố gắng giữ tâm trạng ổn định. Trợ lý Kim theo anh bao nhiêu năm nay, năng lực giải quyết công việc chắc chắn không có vấn đề. Đến anh ta cũng không điều tra ra, chứng tỏ có người cố ý sửa bệnh án và thông tin về bệnh nhân.
Anh không biết là Ngôn Ngôn không muốn cho anh biết hay Văn Triết Lỗi cố ý không để anh biết, dẫn đến sự hiểu lầm giữa anh và Ngôn Ngôn.
“Anh hãy liên hệ với người ở thành phố T, tôi muốn điều tra bệnh án của tất cả các bệnh nhân Văn Triết Lỗi từng khám và chữa trị. Còn nữa, tôi muốn gặp bác sĩ đã tiến hành phá thai cho Ngôn Ngôn.”
“Vâng, tôi sẽ đi liên hệ ngay.”
Chiếc máy bay xuyên qua tầng mây, hạ cánh xuống thành phố T.
Vừa xuống máy bay, Cảnh Mạc Vũ và trợ lý Kim liền nhận được điện thoại, nhờ người quen ở bệnh viện thành phố T mà đã liên hệ được với bác sĩ khoa Phụ sản đó. Bác sĩ cũng rảnh rỗi, có thể gặp mặt ngay…
Sau khi nói chuyện riêng với bác sĩ phụ sản hơn một tiếng đồng hồ, lại tìm ra bệnh án của một bệnh nhân tên “An Nhiên” trong những tư liệu bệnh nhân của Văn Triết Lỗi, cuối cùng Cảnh Mạc Vũ cũng nắm được rất nhiều chuyện trước kia anh không hề hay biết.
Hóa ra, hai năm trước, Ngôn Ngôn mắc bệnh viêm cơ tim nghiêm trọng. Vì không kịp thời chữa trị, tâm trạng thất thường, bệnh tình của cô trở nên vô cùng nghiêm trọng, đến mức tim cô có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Tình trạng sức khỏe không cho phép cô mang thai, vậy mà cô giấu anh, định sinh đứa con đó.
Để việc sinh nở thuận lợi, cô từng nằm viện một tuần. Lúc anh đến thành phố T tìm cô, cô vừa xuất viện. Anh còn nhớ rõ, tuy sắc mặt cô nhợt nhạt nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ, không hề có dấu hiệu của bệnh tật.
Sau đó, cô mất đi đứa bé trong bụng, bệnh tình càng nặng thêm, cô đã giấu anh tới thành phố T chữa trị.
Thời gian đó, Cảnh Mạc Vũ đến khắp các bệnh viện cũng không tìm thấy cô là bởi Văn Triết Lỗi giúp cô dùng tên giả để làm thủ tục nhập viện. Có thể thấy anh ta rắp tâm khoét sâu sự hiểu lầm giữa anh và Ngôn Ngôn.
Đến mức không thể cứu vãn…
Lúc Cảnh Mạc Vũ rời khỏi bệnh viện, đêm đã khuya, đèn hai bên đường sáng rực.
Một mình anh bước đi trên phố xá huyên náo, bước chân hơi loạng choạng.
Anh không biết rõ phương hướng, cũng không nhìn thấy điểm tận cùng của con đường. Anh chưa bao giờ muốn ôm cô như lúc này, dùng tất cả sức lực để ôm cô, nói với cô: “Anh đã học được cách yêu một người. Anh sẽ dùng cả cuộc đời để yêu em!”
Trên thực tế, đời người rất ngắn, không tới vạn năm, thậm chí chưa tới trăm năm, nhưng không sao cả…
Hiện tại là đủ rồi…