Trên đời này có hai loại người, một loại sống đơn giản, vui vẻ, không thích truy cứu chân tướng sự việc, một loại luôn muốn nhìn thấu đáo sự việc, mặc dù hiện thực tàn khốc, cũng sẽ chịu nỗi đau một cách tỉnh táo. Từ trước đến nay, tôi luôn theo cách sống của dạng người đầu tiên, đáng tiếc là cuối cùng, tôi vẫn không thể nào lừa mình dối người, bước lên con đường đau khổ không thể quay đầu của loại thứ hai.
Ngồi trong góc quán cà phê ở Hội Hiên, thưởng thức vị đắng nồng của cà phê mocha, tôi lật từng trang tài liệu Tề Lâm chuẩn bị sẵn. Hình như anh cố ý nhấn mạnh sự thật phũ phàng bằng cách vẽ thêm mấy bức tranh minh họa. Hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau khiến từng câu từng chữ của câu chuyện tình bất lực và bi thương như lưỡi dao cứa vào trái tim tôi.
Nhân vật nữ chính của câu chuyện tên là Hứa Tiểu Nặc. Vừa nhìn thấy cái tên này, bàn tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Chiếc thìa bạc tinh tế trong bàn tay từ từ cong lại rồi biến dạng. “Tiểu Nặc…” Đêm đó, Cảnh Mạc Vũ trong lúc mê man đã gọi cái tên này. Lúc bấy giờ, vì lo lắng cho anh nên tôi không để ý. Bây giờ nhớ lại, tôi bất giác cười khổ. Thảo nào đêm hôm đó anh đối xử nồng nhiệt với tôi. Chẳng trách lúc ôm tôi, ánh mắt anh nóng bỏng như vậy…
Đến khi Tề Lâm giật chiếc thìa bạc khỏi tay tôi, tôi mới phát hiện nơi lòng bàn tay mình có vết bầm đỏ. Nhưng tôi không cảm thấy đau bởi toàn thân đã tê liệt. Day day huyệt thái dương đau buốt, tôi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Hai mươi mốt năm trước, Hứa Tiểu Nặc sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Mẹ cô vì không chịu nổi gia cảnh bần hàn đã bỏ đi cùng người đàn ông khác lúc cô chưa đầy ba tháng tuổi. Năm cô lên ba, ba cô tái hôn. Mẹ kế không thích cô nên giao cô cho bà nội nuôi dưỡng. Từ nhỏ đã trải qua cuộc sống khó khăn, nghèo khổ nên Hứa Tiểu Nặc cố gắng hơn bất cứ người con gái nào cùng độ tuổi bởi cô muốn thay đổi vận mệnh của mình, muốn bà nội cô có một cuộc sống tốt hơn…
Vì mục tiêu này, Hứa Tiểu Nặc đã cố gắng hết khả năng của mình. Cuối cùng, dựa vào vận may và tài năng bẩm sinh, cô thi đỗ vào Học viện Điện ảnh. Những tưởng từ đây, cuộc đời cô sẽ bước sang trang mới. Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, cô bị phát hiện mắc bệnh phổi kẽ[1] khi đang học năm thứ hai. Tôi không hiểu nhiều về y học nhưng có nghe nói đây là bệnh nan y, chỉ sau ung thư. Dù bây giờ nền y học phát triển nhưng bệnh phổi kẽ vẫn chưa có cách chữa trị. Bệnh nhân cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết vì hệ hô hấp suy kiệt hay tâm lực suy kiệt.
[1]. Bệnh phổi kẽ là bệnh mà các tổn thương gây ra sẹo tiến triển ở mô phổi, gây ra tình trạng khó thở và thiếu ôxy cho cơ thể.
Hứa Tiểu Nặc biết cùng lắm cô chỉ có thể sống thêm từ ba đến năm năm nữa. Cô xin thôi học mà không cho người yêu thương cô nhất là bà nội biết. Sau đó, Tiểu Nặc đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp làm việc, nơi này chính là Hội Hiên. Đầu tiên, cô chỉ làm nhân viên rót nước, bưng trà, nhưng giám đốc câu lạc bộ sao có thể bỏ qua một người đẹp như cô, ông ta tìm mọi cách tạo ra cơ hội “kiếm tiền” tốt cho cô, khiến cô nhận thức một cách sâu sắc cuộc sống đồi bại của người có tiền và lĩnh hội thói đời đen bạc. Sau đó, Hứa Tiểu Nặc chấp nhận hiện thực tàn khốc, “biết phục thiện” để kiếm tiền, trừ việc cùng khách ra ngoài.
Cô không kiếm tiền để cứu sống bản thân, cô muốn dùng những năm tháng ngắn ngủi còn lại để kiếm tiền cho người thân của mình. Không biết có phải ông trời chiếu cố Hứa Tiểu Nặc hay một lần nữa trêu đùa cô khi cho cô gặp Cảnh Mạc Vũ trong lúc cô không còn chút lưu luyến với thế giới lạnh lùng, tàn nhẫn này.
Hôm đó, Cảnh Mạc Vũ cùng khách hàng tới Hội Hiên bàn công chuyện. Để thay đổi không khí, anh cho gọi vài người đẹp đến ngồi cùng. Hứa Tiểu Nặc là một trong số đó. Dưới yêu cầu gần như ép buộc của khách hàng, Hứa Tiểu Nặc uống mấy ly rượu mạnh. Cô đột nhiên thở rất khó khăn, sắc mặt trắng bệch. Từ trước đến nay, Cảnh Mạc Vũ luôn là người đàn ông phong độ, tất nhiên anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn mỹ nhân trước mặt gặp nguy hiểm tới tính mạng. Anh lập tức cho người đưa Hứa Tiểu Nặc tới bệnh viện, giúp cô thanh toán một khoản viện phí rất lớn. Anh còn dặn dò giám đốc của cô quan tâm đến cô, cho phép cô nằm viện điều trị, đồng thời vẫn được nhận lương và một khoản tiền trợ cấp không nhỏ.
Trước một người đàn ông vừa phong độ và có gia thế, lại giàu lòng thương người, không cô gái nào có thể kháng cự, huống hồ là một người từ nhỏ đến lớn phải sống khổ sở như Hứa Tiểu Nặc. Cô đem lòng yêu Cảnh Mạc Vũ. Dù biết rõ tình yêu của mình không có kết quả, cô vẫn hy vọng có thể ở bên cạnh người đàn ông cô yêu thương trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời. Cô không cần danh phận, không cần lời hứa hẹn, chỉ cần được ở bên cạnh là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Đây là tình yêu bi thương nhất, tuyệt vọng nhất mà tôi từng gặp.
Tài liệu của Tề Lâm không nói rõ Cảnh Mạc Vũ rốt cuộc có tình cảm với Hứa Tiểu Nặc hay không. Nhưng ba năm nay, Cảnh Mạc Vũ mua căn biệt thự xa hoa nhất ở Dương Sơn cho cô, mời bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho cô, mua cho cô quần áo và đồ trang sức đẹp nhất… Cho dù cô không bao giờ đeo đồ trang sức, cũng không cất trong két bảo mật ở biệt thự nhưng anh vẫn tặng cô như thường lệ.
Cảnh Mạc Vũ không thường xuyên đến biệt thự nên rất ít người biết anh có một người tình là mỹ nhân như vậy. Phần lớn thời gian anh để cô nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng ở đó.
Tôi nghĩ, nhất định Hứa Tiểu Nặc cho rằng, cô có thể trải qua những ngày tháng thanh thản và ấm áp cuối cùng của cuộc đời. Nhưng số mệnh lại một lần nữa trêu đùa cô, đó là Cảnh Mạc Vũ cưới một người phụ nữ khác. Anh không thể cùng cô đi nốt chặng đường còn lại. Cô chỉ có thể một mình rời khỏi thế giới phồn hoa, rực rỡ này trong niềm tiếc nuối.
Gập tập tài liệu lại, tôi ngửa đầu tựa vào thành ghế. Người tôi trống rỗng, không còn chút cảm giác.
Hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi ngang qua chỗ tôi. Bọn họ quay đầu, nhiệt tình chào hỏi: “Cảnh phu nhân, thật tình cờ!”
Một lúc sau tôi mới nghĩ ra, câu “Cảnh phu nhân” là gọi mình. Tôi vội vàng ngẩng mặt nhưng không thể nhớ ra bọn họ là ai. Tôi đành cố nặn ra nụ cười khách sáo. “Tình cờ thật đấy, hai chị cũng đến đây uống cà phê à? Cà phê ở đây khá ngon.”
“Đúng là không tồi.” Bọn họ liếc Tề Lâm một cái, lịch sự gật đầu rồi đi tới bàn ở vách bên cạnh.
Trầm mặc một lúc, tôi đột nhiên như vớ được một tia hy vọng, lập tức ngồi thẳng người. “Tề Lâm, anh kiếm ở đâu ra những tài liệu này? Anh có chắc chắn đây là sự thật không?”
Tề Lâm do dự vài giây. “Anh vừa đi gặp cô gái đó. Cô ta nói, những chuyện này đều là sự thật. Cô ta còn bổ sung một câu, mong anh chuyển lời đến em…”
“Gì cơ?” Thấy Tề Lâm ngập ngừng, tôi cười cười. “Anh cứ nói đi, em vẫn có thể chịu đựng được.”
“Cô ta nói cô ta không có tư cách tranh giành với em. Cô ta chỉ cầu xin em thương hại người sắp chết, để cô ta ở lại thành phố này, để cô ta có thể nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ…”
Khoang miệng của tôi có vị chua chát, tôi muốn uống một ngụm cà phê để xua tan vị chua chát, nhưng cảnh vật trước mắt tôi không ngừng lay động. Tôi phải mò mẫm một lúc mới thấy ly cà phê.
Cà phê nguội lạnh, vị đắng đậm hơn. Tôi liên tục thêm đường, hết viên này đến viên khác. Không biết tôi đã thêm bao nhiêu đường nhưng cà phê vẫn đắng ngắt.
“Ngôn Ngôn.” Tề Lâm nắm tay tôi. Bàn tay anh rất nóng, như có thể làm bỏng da tôi. Anh dùng sức khá mạnh khiến tôi không thể giãy giụa.
“Buông tay đi, trái tim của anh ta không ở chỗ em!” Tề Lâm hét lên.
Lần đầu tiên tôi bày tỏ tình cảm với Cảnh Mạc Vũ, chỉ nhận được sự từ chối dứt khoát của anh, tôi đã biết trái tim anh không ở chỗ tôi. Nhưng tôi nghĩ anh sẽ không yêu người phụ nữ khác, vì anh từng hứa với tôi, anh sẽ không để người đàn ông tôi yêu có cơ hội yêu người con gái khác.
“Tề Lâm, giả dụ là anh, liệu anh có yêu cô ấy không?”
Tề Lâm suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó gật đầu: “Nếu trong lòng anh chưa có ai… anh sẽ yêu cô ta. Nhất là khi anh biết cô ta không còn sống bao lâu nữa, lại định bán thân để giúp người nhà có cuộc sống tốt hơn… Cô ta là một cô gái tốt, số phận thật không công bằng với cô ta.”
“Nhưng cô ấy chỉ sống được thêm ba đến năm năm nữa là cùng, tình yêu này chỉ kết thúc trong bi kịch mà thôi.”
“Điều đó càng tốt chứ sao? Anh có thể toàn tâm toàn ý yêu mà không cần băn khoăn, lo lắng bất cứ điều gì.” Ánh mắt của Tề Lâm sáng như sao khiến tôi không thể né tránh. “Anh không cần bận tâm đến chuyện cho cô ta danh phận bởi danh phận đối với cô ta cũng chỉ là danh xưng khắc trên bia mộ. Anh không cần lo lắng khiến cô ta bị tổn thương bởi cô ta vốn đã thương tích đầy mình. Anh không cần lo lắng cô ta đòi hỏi quá nhiều bởi cô ta chẳng cần gì cả. Anh càng không cần lo sau này, nếu tình nhạt phai, không biết làm thế nào để dứt bỏ cô ta, bởi cô ta sắp chết rồi…”
Lời của Tề Lâm tuy rất tàn nhẫn nhưng lại giống một cây kiếm sắc nhọn, trực tiếp giải câu đố mà tôi không thể giải nổi trong trái tim mình.
Có lẽ tình yêu không có tương lai mới càng khiến con người ta chìm đắm, không thể thoát ra. Đây có lẽ là bản tính của con người, những thứ không giành được mới là đẹp đẽ nhất!
“Cám ơn anh vì đã cho em biết những chuyện này!” Tôi nắm chặt thành ghế mới có thể loạng choạng đứng dậy. Cảnh vật trước mắt tôi lắc lư, chao đảo. Tôi loạng choạng đi ra ngoài.
“Ngôn Ngôn, em đi đâu vậy?” Tề Lâm đuổi theo, túm lấy cánh tay tôi.
Tôi vội vàng đẩy anh ra, xua tay: “Anh đừng đi theo em, em muốn được yên tĩnh một mình.”
Tôi một mình đi ra khỏi Hội Hiên, dòng xe cộ di chuyển với tốc độ chóng mặt. Họ đều gấp gáp đến một nơi thuộc về họ. Chỉ có tôi mù mờ đứng giữa ngã ba đường, nghĩ mãi cũng không ra, nơi nào mới là đích đến của tôi.
Ngồi trong chiếc ô tô chật hẹp, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mấy trang giấy có hình ảnh minh họa và sự thật bị tôi vò nhàu nát, nhưng tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Không phải tôi không muốn buông tay, cũng không phải tôi không muốn trả tự do cho Cảnh Mạc Vũ. Năm từ đơn giản: “Chúng ta ly hôn đi” lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi vẫn không thể thuyết phục bản thân đối mặt với kết cục này.
Tình yêu là gì? Từ nhỏ, quan điểm về tình yêu của tôi đã bị bẻ cong bởi gia phong của Cảnh gia. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào câu hỏi này. Yêu một người là ngày nào cũng gặp người đó, ở bên người đó. Đó là người đầu tiên bạn nhìn khi mở mắt, cũng là người cuối cùng bạn nhìn thấy trước khi đi ngủ. Hay tình yêu có nghĩa là, tác thành hạnh phúc cho người đó. Dù thỉnh thoảng mới được gặp người đó một lần nhưng bạn vẫn biết rõ, người đó sống rất tốt, rất vui vẻ…
Có lẽ trường hợp thứ hai phù hợp hơn với nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Marx, phù hợp với chủ nghĩa nhân văn của một xã hội hài hòa hơn. Tuy nhiên, ai có thể chứng minh chắc chắn Cảnh Mạc Vũ không hạnh phúc khi sống với tôi. Ít nhất, tôi có cơ thể khỏe mạnh, có thể ở bên anh đến lúc đầu bạc răng long. Đây là điều Hứa Tiểu Nặc không thể cho anh. Nhưng một chút mong mỏi, một lời khẩn cầu nho nhỏ của người sắp chết, tôi cũng không thể đáp ứng hay sao?
Bầu trời trong vắt trở nên u ám từ lúc nào, tôi vẫn không nghĩ ra đáp án. Hay là nói cách khác, tôi vẫn không thể thuyết phục bản thân từ bỏ Cảnh Mạc Vũ. Vậy thì tôi sẽ trao quyền quyết định cho Cảnh Mạc Vũ.
Không người nào có thể hiểu rõ anh cần điều gì bằng chính bản thân anh.
Tôi gấp tập tài liệu trong tay, bỏ vào túi xách, quyết định đi tìm ông chồng mới cưới của tôi để bàn về vấn đề ly hôn thì trước xe ô tô của tôi đột nhiên xuất hiện một chiếc xe sang trọng, bóng loáng chắn ngang đường. Thời buổi này, khoe khoang sự giàu có không phải là tội lỗi, nhưng chặn đường đi của người khác là một hành vi không đúng đắn. Tôi bấm còi hai lần mà không có hiệu quả. Cuối cùng, tôi mất hết kiên nhẫn, xuống xe, gõ mạnh vào cửa kính không hề có tác dụng che nắng của chiếc xe trước mặt. Cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt tươi cười đáng ghét của Tề Lâm. “Hi!”
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh đợi em. Chẳng phải em bảo anh cho em thời gian yên tĩnh một mình? Em đã bình tĩnh lại chưa?”
“Bình tĩnh rồi.” Tôi xua tay. “Mau lái xe đi chỗ khác, em có việc gấp cần giải quyết.”
“Em không đợi chồng em đến đón em sao?”
“Đón em?” Từ trước đến nay, chồng tôi còn bận hơn cả tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm đến tôi. Không biết chừng bây giờ anh đang ở bên cạnh cô gái của lòng anh, người không bao lâu nữa sẽ rời khỏi thế gian này.
Nhưng lời nói của Tề Lâm có vẻ chắc như đinh đóng cột.
“Ý anh là sao?” Tôi hỏi.
“Chồng em vừa gọi cho em không được. Anh ta đành gọi cho anh, hỏi anh có gặp em…”
“Gọi điện?” Tôi vội lấy di động trong túi xách, điện thoại đã tắt nguồn, tôi chợt nhớ ra tối qua tôi quên không sạc pin, cũng không biết máy hết pin từ lúc nào. “Anh ấy tìm em? Anh không nói cho anh ấy biết chúng ta đang ở cùng nhau đấy chứ?”
“Anh nói với anh ta, em một mình ở bãi đỗ xe của Hội Hiên để bình tĩnh suy nghĩ một vấn đề quan trọng, tám mươi phần trăm là nghĩ đến chuyện ly hôn với anh ta.”
“Anh… anh phải phá hoại cuộc hôn nhân hạnh phúc của em thì mới cam lòng?”
Tề Lâm thản nhiên gật đầu. “Không sai. Nếu không, em cho rằng anh từ bỏ giấc mơ nghệ thuật, từ Ý trở về đây chỉ để tham dự đám cưới của em thôi sao?”
“Thà dỡ mười ngôi chùa chứ không thể phá hủy một cuộc hôn nhân! Anh có đạo đức không đấy? Uổng công em từ nhỏ đến lớn luôn coi anh là bạn.”
“Ngôn Ngôn, anh chỉ muốn tốt cho em.”
“Cám ơn ý tốt của anh, em xin ghi nhận trong lòng…”
Khi tôi còn đang thuyết phục chiếc xe sang trọng trước mặt đi chỗ khác, đột nhiên một chiếc xe sang trọng và hào nhoáng hơn lao đến, mang theo bụi đất mù mịt, đỗ ngang lối ra của bãi đỗ xe. Bảo vệ của bãi đỗ xe Hội Hiên không những không can thiệp, còn chạy đến cung kính mở cửa xe.
Cửa xe vừa mở, Cảnh Mạc Vũ bước xuống. Anh lặng lẽ đi về phía tôi, vẻ mặt anh còn u ám hơn cả lúc anh bắt gặp Tề Lâm ở trong phòng tôi. Có lẽ Cảnh Mạc Vũ tưởng rằng, tôi và Tề Lâm định bỏ trốn cùng nhau. Tôi chớp chớp đôi mắt vô tội. “Lần này đúng là anh ấy tình cờ đi ngang qua.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt sắc bén của anh khiến tôi không thể tiếp tục đóng kịch. Tôi chột dạ nhìn đi chỗ khác, anh quay người về phía Tề Lâm đang hớn hở xem trò vui. “Tề thiếu, tôi đã cho cậu cơ hội. Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, cậu có thể đưa cô ấy đi trước khi đám cưới diễn ra. Hôm tổ chức hôn lễ, cậu cũng có thể đưa cô ấy đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu. Còn bây giờ, cô ấy đã là “Cảnh phu nhân” rồi.”
Cảnh Mạc Vũ nắm tay tôi, ngón tay lạnh ngắt của anh đan vào ngón tay tôi: “Tôi từng tuyên thệ trước Kinh thánh, tôi và cô ấy sẽ chung sống đến đầu bạc răng long, không xa rời nhau. Tôi nói được, nhất định sẽ làm được.”
Bầu trời không biết biến thành màu xanh thẳm từ lúc nào, nhưng đôi mắt của Cảnh Mạc Vũ còn xanh hơn cả bầu trời. Tôi nhìn anh rồi nhìn mười ngón tay đan vào nhau của chúng tôi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nếu anh không thể buông tay, cả đời này tôi cũng tự nguyện để anh nắm tay như lúc này. Cho dù các đốt ngón tay tôi bị bẻ cong, bị gãy, bị nát vụn, tôi cũng sẽ không buông.
Tề Lâm xuống xe, đóng sập cửa xe, tạo thành tiếng động chói tai. “Một cuộc hôn nhân hoàn hảo thật sự không phải chỉ duy trì bằng lời cam kết và trách nhiệm.”
“Cám ơn cậu đã nhắc nhở, tôi biết nên làm thế nào. Vấn đề tình cảm vợ chồng tôi, không cần cậu hao tâm tổn trí, cũng không đến lượt cậu quan tâm.”
Cảnh Mạc Vũ kéo tôi đi qua Tề Lâm. Anh mở cửa ở ghế lái phụ, đẩy tôi vào trong rồi lập tức lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Đầu mùa hạ, bầu trời trong vắt, hàng cây hai bên đường tươi tốt, phủ một màu xanh mát mắt.
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe trên đường. Tôi biết lúc này không nên làm phân tán sự chú ý của người lái xe nhưng tôi vẫn không kìm được, liền mở miệng: “Anh có thể đừng oai phong như vậy được không? Em sẽ yêu anh đến mức điên cuồng mất.”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, gương mặt không có biểu hiện nào nhưng khóe mắt xuất hiện ý cười hiếm thấy: “Hả? Em còn có thể điên rồ hơn sao?”
“Có thể, em có thể… Biết rõ Hứa Tiểu Nặc không còn nhiều thời gian nhưng em vẫn sống chết bám lấy anh, không cho hai người cơ hội gặp nhau lần cuối.”
Đèn tín hiệu giao thông ở ngã tư từ xanh chuyển sang vàng, Cảnh Mạc Vũ phanh gấp, chiếc xe dừng ngay trước cột đèn. “Tề Lâm nói cho em biết?”
“Là em nhờ anh ấy điều tra giúp.” Tôi trả lời thành thật. “Không phải em cố ý thọc mạch chuyện đời tư của anh, em chỉ muốn hiểu anh hơn một chút.”
“Nếu em muốn tìm hiểu, có thể hỏi trực tiếp tôi.”
“…Được!” Tôi kéo tay anh, để anh quay về phía tôi, chúng tôi mặt đối mặt. “Anh hãy nói cho em biết, anh có muốn ở bên cạnh cô ấy trong những ngày tháng cuối cùng của cô ấy, để cô ấy có thể rời khỏi thế giới này không chút tiếc nuối? Anh đừng nói dối em, em muốn nghe sự thật.”
“Tôi đang làm visa đi Mỹ cho cô ấy. Muộn nhất một tháng nữa cô ấy sẽ ra nước ngoài.”
“Anh có cam tâm không?”
Cảnh Mạc Vũ chau mày, nhìn tôi cười nhạt. “Nếu tôi không cam tâm, liệu em có cho phép tôi “nạp thiếp”?”
“Không! Tuyệt đối không!” Tôi hít một hơi thật sâu, mùi xăng tràn ngập lồng ngực. “Nhưng em có thể tác thành cho hai người.”
Ý cười trên khóe miệng anh nhạt nhòa.
“Em biết không thể dễ dàng nói ra hai từ “ly hôn”, vì vậy em chỉ nói một lần, Cảnh Mạc Vũ, đây là cơ hội duy nhất của anh…”
“Ngôn Ngôn, quan hệ giữa tôi và Hứa Tiểu Nặc không phải như em nghĩ!”
“Vậy là quan hệ gì?”
Cảnh Mạc Vũ liền im lặng.
“Anh không cần giải thích, cũng không cần trả lời em ngay. Em cho anh thời gian một tháng, anh hãy suy nghĩ kĩ càng, rốt cuộc anh mong muốn điều gì nhất? Tề Lâm nói đúng, một cuộc hôn nhân hoàn hảo không thể duy trì bằng lời cam kết và trách nhiệm. Thứ em cần chắc chắn không chỉ là những thứ này. Nếu không thể mang lại hạnh phúc cho em, anh cũng đừng để em ôm hy vọng.”
Đèn xanh bật sáng, Cảnh Mạc Vũ theo dòng xe tiến về phía trước.
“Tôi nghe nói em và Tề Lâm cá cược, nếu chúng ta ly hôn trong vòng một năm, em sẽ lấy cậu ta?”
Anh hỏi rất đột ngột làm đầu óc tôi không phản ứng kịp. Đến khi hiểu câu hỏi, tôi bỗng nghĩ tới một việc, ngộ nhỡ anh đồng ý ly hôn với tôi, có nghĩa vua cờ bạc Tề Lâm thắng cược, tôi buộc phải lấy anh ấy? Tôi cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm đám cưới, xem có phải tôi nhận lời cá cược với Tề Lâm trong lúc tâm trạng hỗn loạn, không ý thức được việc mình làm? Thế nhưng, tôi chỉ nhớ đến bóng lưng Cảnh Mạc Vũ khi ôm Hứa Tiểu Nặc.
Tôi đành im lặng trên suốt quãng đường còn lại.
Cảnh Mạc Vũ đưa tôi về nhà rồi đi gặp khách hàng. Ba tôi cũng không ở nhà, vú Ngọc nói ông hẹn một số người anh em thân thiết trước kia tụ tập đánh bài, tối nay có lẽ sẽ về rất muộn.
Dưới ánh tịch dương đỏ như màu máu, tôi một mình dùng bữa tối bên chiếc bàn ăn dài hơn hai mét. Căn phòng rộng lớn không một tiếng động, thành ra tiếng đũa bát va chạm tôi thấy cũng chói tai. Nghĩ đến chuyện Cảnh Mạc Vũ và người con gái của anh cùng thưởng thức bữa tối trong bầu không khí ấm áp, ngọt ngào trong ngôi biệt thự ở Dương Sơn suốt ba năm qua, miệng tôi trở nên nhạt thếch.
Mãi mới xong bữa tối, tôi mở di động vừa được sạc đầy pin. Điện thoại lập tức vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Tất cả tin nhắn đều đến từ “Tâm Tâm Mơ Hồ”, người bạn cùng phòng và cũng là bạn gái thân thiết của tôi.
Tâm Tâm Mơ Hồ: Người đẹp, cậu còn về trường không đấy? Tuần sau phải thi rồi, nếu cậu không muốn đi thi thì cũng phải báo một câu để tớ còn biết đường hộ cậu chứ?
Tâm Tâm Mơ Hồ: Người đâu rồi? Lẽ nào cậu bỏ trốn cùng một anh chàng nào đó?
Tâm Tâm Mơ Hồ: Xem ra cậu thật sự muốn tớ thi hộ cậu. Cậu biết rõ năng lực của tớ mà, nếu không đạt yêu cầu cũng đừng trách tớ đấy nhé!
Tôi rất hiểu Tâm Tâm, đến phòng thi cô ấy còn nhầm, nhờ cô ấy thi hộ, chắc chắn tôi sẽ chết rất thảm. Tôi đã đề xuất ly hôn với Cảnh Mạc Vũ, gặp nhau hằng ngày sẽ khó tránh khỏi tình trạng ngượng ngùng, chi bằng tôi quay về trường học, để chúng tôi có không gian và thời gian suy nghĩ xem cuộc hôn nhân của chúng tôi liệu có nên tiếp tục hay không?
Không cho bản thân có cơ hội thay đổi ý định, tôi lập tức đặt vé máy bay về trường vào ngày mai và bắt đầu thu dọn hành lý.