Edit: Shin | Beta: Mina
_
Cuối cùng Hứa Nặc cũng không thể đi nghênh đón thượng tướng, vất vả trong thời gian dài cộng với tâm tình thay đổi thất thường khiến cậu hôn mê bất tỉnh ngay khi biết được tin tức.
Lúc cậu tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Mở to mắt, lọt vào tầm mắt là trần nhà màu xanh nhạt, ở chính giữa là một chữ thập đỏ thật lớn. Truyện Hài Hước
“Cậu tỉnh rồi?”
Hứa Nặc hơi nghiêng đầu, dừng một chút: “Đây là…”
Một người máy đang giúp cậu đổi bình truyền dịch, cười đến đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, hiền lành mà nói: “Chào ngài, đây là bệnh viện hàng đầu Đế Quốc, người nhà của ngài vừa mới rời đi, xin hỏi ngài cần giúp gì không?”
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Nặc liếc mắt nhìn kim truyền dịch trên mu bàn tay, hỏi: “Tôi bị sao vậy?”
“Ngài bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cùng với mệt nhọc quá độ trong thời gian dài, xương cổ cũng có chút vấn đề…” Người máy blah blah nói một tràng dài, cuối cùng còn rất nhiệt tình mà an ủi vài câu: “Ngài không cần lo lắng, những vấn đề này sau khi được điều trị đều có thể hoàn toàn khôi phục.”
“Được.” Hứa Nặc gật gật đầu, đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Cho hỏi, ngươi có biết thượng tướng Chiến Thần… Anh ấy thế nào rồi không?”
“Thượng tướng đang ở phòng trị liệu trọng điểm, miệng vết thương bị nhiễm trùng nhẹ, một chân bị hở đầu gối, ngoài ra trên người có hơn mười vết bỏng và vết cắt, vết thương chí mạng đều đã được xử lý, đã qua được cơn nguy kịch nhưng vẫn cần được chăm sóc đặc biệt.”
Hứa Nặc nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là được rồi, không nguy hiểm gì là tốt rồi, bây giờ tôi có thể đi thăm anh ấy không?”
Người máy nghiêng đầu, suy tư trong chốc lát, tự nhủ: “Bệnh nhân khi truyền dịch không thể tùy ý đi lại trừ những trường hợp đặc biệt, nhưng mà Omega đáng yêu thế này mà không gặp được Alpha của mình nhất định sẽ rất rất buồn, còn buồn hơn Tiểu Nhất những lúc không được ăn bánh quy thích nhất.” Nó ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Hứa Nặc: “Vậy được rồi, tôi giúp ngài tháo kim truyền dịch ra, chờ ngài trở về thì truyền tiếp.”
Hứa Nặc cười gật đầu: “Cảm ơn ngươi, tôi thực sự thấy khá hơn nhiều rồi.”
Vừa lúc người máy cúi đầu chuẩn bị rút kim, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Đi vào chính là một bác sĩ Beta khuôn mặt thanh tú.
“Ơ, đây là muốn làm gì?”
Hứa Nặc có chút ngượng ngùng mà cười: “Tôi muốn ra ngoài một lát.”
Bác sĩ tấm tắc hai tiếng, hất cằm nhìn người máy: “Tiểu Nhất, ngươi đi ra ngoài một chút.”
Tiểu Nhất có chút ủy khuất mà bĩu môi: “Tiểu Nhất còn chưa rút ống tiêm ra đâu.”
“Ta tới rồi, ngươi đi nhanh đi.”
“Vậy được rồi…” Tiểu Nhất cọ tới cọ lui mới đi đến cạnh cửa, vừa mở cửa thì đột nhiên quay đầu lại hô to một câu: “Liễu Liên Thiên là kẹo sầu riêng thúi hoắc!”
Nói xong, hắn thừa dịp bác sĩ chưa phản ứng kịp, cười ha ha mà bỏ chạy.
“Ơ hay, đứa nhỏ này…” Bác sĩ nghiến răng, oán hận mà nói: “Tôi nên phạt nó một ngày không được ăn gì! Ngại quá, làm cậu chê cười rồi, Liễu Liên Thiên là tên của tôi.”
Hứa Nặc cười lắc đầu: “Cũng vui mà.”
“Đều tại tôi nuông chiều nó.” Liễu Liên Thiên cũng cười một tiếng, cúi đầu ho khan vài tiếng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi tới là muốn nói cho cậu biết, ngày hôm qua lúc kiểm tra toàn diện cho cậu, tôi phát hiện tuyến thể của cậu…”
…
Chiến Thần vô cùng vui vẻ khi vừa mở mắt đã phát hiện mình về tới Đế Đô rồi.
Nhưng sau khi nghe Bạch Tuệ cằn nhằn suốt hai tiếng đồng hồ, hơn nữa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, niềm vui kia cũng thoáng chốc vụt mất.
“Con xem con đi, bên người có gián điệp cũng không biết, đến khi nào đầu óc mới thông minh hơn được, con nên…”
Chiến Thần nghe đến đau đầu, cộc cằn đánh gãy lời mẹ mình: “Mẹ, con biết rồi! Con vừa mới tỉnh lại, mẹ không thể để con yên tĩnh một chút sao.” Hắn không dấu vết mà nhìn quanh một vòng, hừ hai tiếng, ra vẻ không để ý mà hỏi: “Chiến Việt lại móc chân… Khụ, Omega kia đâu rồi?”
Chiến Việt kêu to: “Em cởi giày! Em không có móc chân!”
Chiến Thần còn muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên bị Bạch Tuệ tát mạnh một cái: “Ai da, mẹ đánh tay con làm gì!”
“Con còn mặt mũi nói vậy, nó kêu Hứa Nặc! Là vợ con!” Bạch Tuệ vừa giận vừa sốt ruột, vành mắt đều đỏ lên: “Con không ở nhà, con biết chúng ta làm sao mà vượt qua được không? Mẹ nói cho con biết, nếu không có Nặc Nặc, mẹ với thằng Việt không thể chịu nổi dù chỉ một tuần!”
Chiến Thần sửng sốt, khó tin mà nói: “Mẹ nói cái gì?”
Hai mắt Bạch Tuệ đỏ hoe, kể hết những chuyện gặp phải trong hai tháng qua cho Chiến Thần nghe, cuối cùng vẫn nhịn không được khóc thành tiếng: “Con cũng không biết… Nặc Nặc nó hiện tại biến thành cái dạng gì rồi… Gầy đến da bọc xương, chúng ta đều mang nợ nó hết…”
Chiến Thần há miệng thở dốc, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Là một người chồng, lại để vợ mình chịu nhiều áp lực cùng thương tổn như vậy… Hắn thừa nhận chính mình trước kia có chút không thích dáng vẻ õng ẹo của Omega, thậm chí chưa bao giờ có sắc mặt tốt Hứa Nặc, nhưng tại giờ phút này, cách làm của Hứa Nặc hoàn toàn thay đổi nhận thức của mình.
“…Cậu ấy ở đâu, con đi xem.”
“Cạch…” Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, nhô ra một cái đầu xù xù: “Xin hỏi, thượng tướng Chiến Thần có ở đây không?”
Những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, Chiến Việt đã nhảy xuống giường đầu tiên, chân trần chạy tới: “Anh Hứa Nặc!” Nó mở rộng hai tay muốn ôm một cái, nhưng khi đến trước mặt lại nhớ tới cái gì, đột nhiên rút tay về.
“Anh không sao”, Hứa Nặc cười, chủ động duỗi tay ôm nó, cúi đầu hôn trán cậu ta: “Anh của em đâu rồi?”
“Anh ấy ở trong phòng.” Chiến Việt lôi kéo tay Hứa Nặc: “Em đưa anh vào… Nhưng mà anh ấy vẫn không thay đổi gì cả, cái miệng thúi lắm.”
“Đó là anh của em, không được nói như vậy.”
“Ò.” Chiến Việt trề môi, gật gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Nặc đã đi tới trước giường, gật đầu mỉm cười với Bạch Tuệ: “Mẹ.”
Bạch Tuệ vội kéo cậu ngồi xuống, từ trên xuống dưới nhìn một lần, “Bây giờ khỏe hơn chút nào chưa? Ngày hôm qua con làm mẹ sợ chết khiếp.”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Hứa Nặc cười cười, quay đầu nhìn về phía giường Chiến Thần, nhẹ giọng hỏi: “Thượng tướng thế nào rồi?”
Chiến Thần yên lặng nhìn cậu, không mở miệng… Từ lúc Hứa Nặc vào cửa, ánh mắt hắn vẫn luôn không dời đi. Dáng vẻ Omega trước mắt tiều tụy, đâu còn như trước là một Hứa Nặc trắng nõn ôn hòa? Cảm giác rầu rĩ trong lòng ngực nói cho Chiến Thần biết, hắn thật sự đau lòng.
Thấy Chiến Thần không đáp lại, Hứa Nặc cau mày lại hỏi một câu: “Thượng tướng?”
Chiến Thần hít một hơi thật sâu, duỗi tay trái ra: “Lại đây.”
Hứa Nặc chần chừ một chút mới đưa tay qua.
Làn da mỏng manh mịn màng lúc trước đã mất đi vẻ bóng bẩy, đầu ngón tay lờ mờ có vết chai, da ngón tay cực kỳ mỏng, một chút thịt cũng không có.
Chiến Thần không nói chuyện, chỉ là dùng sức nắm chặt tay cậu.
“Mẹ với Chiến Việt ra ngoài một lát đi, con nói chuyện với Hứa Nặc một lát.” Lúc nói đến Chiến Việt, Chiến Thần hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở nó: “Ai cho mày thấy cậu ấy vừa tới đã xum xoe vậy!”
Chiến Việt trừng mắt nhìn lại, khí thế chưa kịp dâng lên đã bị Bạch Tuệ lôi đi.
“Được, chúng ta đi ra ngoài trước.” Trước khi ra ngoài, bà còn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Chiến Thần một cái, nửa là uy hiếp nửa là nhắc nhở: “Hai đứa nói chuyện đi.”
“Con biết rồi.” Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Chiến Thần nhìn về phía Hứa Nặc đang có chút xấu hổ, nhấc một tay kia xốc chăn lên: “Cậu lên đây trước đi.”
- Hết chương 15 -