Edit: Shin | Beta: Mina
–
Suy nghĩ của Hứa Nặc được chứng thực ngay ngày hôm sau, bọn họ quả nhiên có một mâu thuẫn nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ.
(Đoạn này có vẻ tác giả bị lag, ở c16 có nói là suy nghĩ của Chiến Thần, bây giờ lại thành Hứa Nặc, có lẽ là chương trước tác giả nhầm, tại mình thấy để Hứa Nặc thì hợp lí hơn.)
Nguyên nhân rất đơn giản, sáng sớm sau khi thức dậy, Hứa Nặc muốn làm một ít điểm tâm ngọt cho Chiến Việt với Bạch Tuệ mang đi. Mà Chiến Thần lại không muốn, hắn cũng không thể nào đứng dậy ngăn cản Hứa Nặc, chỉ có thể ngồi trên giường mà lo lắng, ồn ào đến mức đầu Hứa Nặc cũng muốn nổ luôn rồi.
Hứa Nặc xoa xoa giữa mày, thở dài: "Tôi chỉ là làm chút điểm tâm ngọt, mắc gì anh không cho?"
Chiến Thần hợp tình hợp lý mà nói: "Hiện tại em cần nghỉ ngơi, chạy đi hầu hạ bọn họ làm gì!"
"Tôi rảnh rỗi cũng không có việc gì làm..."
"Không có việc gì làm vậy cứ rảnh rỗi đi."
Hứa Nặc lắc đầu, không muốn nói gì nữa, xoay người tiếp tục nhào bột.
Chiến Thần bị làm lơ càng thêm tức giận, đầu óc nóng lên, phun ra một loạt lời nói mà không suy nghĩ cẩn thận: "Làm mấy thứ vứt đi đó có ích lợi gì, nếu muốn có thể mua được thứ càng tốt hơn, làm mấy thứ này khó ăn chết đi được, ai cần chứ!"
Nghe được mấy lời nói khốn nạn này, cơ thể Hứa Nặc cứng đờ, cục bột trong tay rớt cái "Bịch" trên mặt đất.
Cậu chậm rãi xoay người, lẳng lặng mà nhìn Chiến Thần, nói: "Tôi làm cái gì, anh từng ăn rồi sao?"
Lúc vừa nói ra trong lòng Chiến Thần đã bắt đầu hối hận, lúc này lại bị chất vấn nên sắc mặt càng khó coi, tay cũng không biết để đâu, chỉ phải gượng gạo mà quay đầu đi, lẩm bẩm như bị chơi xấu: "Em cũng chưa làm cho tôi bao giờ."
"Đúng rồi đó." Hứa Nặc gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đến nhà mình anh cũng không muốn về, hận không thể làm tôi biến mất ngay lập tức, tôi lấy gì làm cho anh?"
Chiến Thần há miệng thở dốc, một câu nói cũng không ra.
Hứa Nặc khom lưng nhặt cục bột đã dính bẩn lên, nhìn chằm chằm một chốc rồi ném vào thùng rác, sau đó xoay người ra ngoài.
Suốt một buổi sáng, hai người đều chiến tranh lạnh với nhau, một câu cũng không nói. Hứa Nặc là bởi vì không muốn nói, Chiến Thần lại là bởi vì không dám nói.
Lúc ăn cơm, Hứa Nặc đặt bàn nhỏ và đồ ăn để lên giường, chính mình thì lại cầm chén nhỏ mà ngồi xuống một chỗ đằng xa. Chiến Thần nhìn đồ ăn trên bàn nhỏ, ngẩng đầu nhìn Hứa Nặc, bỗng nhiên một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
Qua loa giải quyết cơm trưa, Hứa Nặc vẫn trầm mặc như cũ thu dọn chén đũa.
Nhìn gương mặt không biểu cảm gì của cậu, Chiến Thần chỉ cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt. Omega này sao lần nào cũng nổi giận được vậy!
Hắn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng ho khan vài tiếng, tiếp theo lập tức dùng khóe mắt trộm nhìn Hứa Nặc. Hứa Nặc cầm quyển sách ngồi ở bên cạnh giường nhỏ, cái gì cũng không nói, cũng chẳng thấy phản ứng gì. Chiến Thần trong lòng càng không thoải mái, tay trái vung lên hất cái ly trên bàn xuống đất.
"Xoảng!"
Hứa Nặc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cau mày nhìn về phía Chiến Thần.
Chiến Thần lập tức lộ ra biểu cảm khó hiểu, một bên như muốn nói "Tôi là chồng em, làm vỡ có cái ly mà em cũng nỡ tức giận à", một bên lại ra vẻ ủy khuất "Tôi đang bị thương đó, em nhẫn tâm thấy tôi đáng thương như vậy còn không mau lại đây an ủi tôi một chút sao".
Hai người nhìn nhau thật lâu, Hứa Nặc cuối cùng cũng đầu hàng chịu thua trước. Cậu thở dài, ấn cái nút ở mép giường rồi thấp giọng nói: "Một cái ly cũng không rẻ đâu, đợi lát nữa người máy tới quét dọn sẽ tính luôn vào tiền chữa bệnh của anh."
Chiến Thần lập tức nói tiếp: "Số tiền nhỏ ấy tôi đây không thiếu... Em lại đây, hình như có vụn thủy tinh đâm vào tay tôi, em lại đây nhìn thử xem."
Hứa Nặc bất đắc dĩ đi tới, cầm lấy bàn tay thật to của hắn lăn qua lộn lại nhìn vài lần: "Anh không dính phải vụn thủy tinh, sẽ không bị đâm phải."
Chiến Thần nhân cơ hội bắt được tay cậu, dùng sức kéo người đến trước mặt, xụ mặt giáo huấn vài câu: "Chúng ta phải nói chuyện, nghe này, đôi khi tôi có to tiếng vài câu với em cũng là vì muốn tốt cho em cả, em sao có thể nổi nóng với tôi, nói thế nào đi nữa tôi cũng là Alpha, nào có đạo lý phải nhìn sắc mặt của Omega? Còn nữa..."
Hứa Nặc nhướng mày.
Giọng Chiến Thần càng ngày càng nhỏ, dè dặt quay đầu, thấp giọng nói: "Tôi lại không phải cố ý nói em như vậy, em tức giận cái gì... Em, em đừng nóng giận, đồ ăn em làm là ngon nhất, tôi không nói em nữa được chưa."
Bộ dạng này của hắn làm Hứa Nặc nhớ tới con chó lớn nuôi trong nhà, mỗi khi làm sai việc gì cũng bày ra bộ dạng ủy khuất như vậy, làm người khác không chỉ không thể tức giận được mà còn muốn cho nó thêm khúc xương.
Hứa Nặc nhịn không được cười một chút, vỗ vỗ đấu Chiến Thần y hệt lúc vỗ vỗ đầu chú chó kia, thấp giọng nói: "Nói lời xin lỗi cũng phải miễn cưỡng như vậy, có kỳ* hay không hả."
(*Nguyên văn:别扭 (biệt nữu), có khá nhiều nghĩa khác nhau: ngại ngùng, không được tự nhiên; khó chịu, không thoải mái; không lưu loát, thông suốt. Hoặc cũng có thể chỉ người kỳ cục, trong ngoài bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo. Ở đây tui quyết định dùng nghĩa kỳ cục, kỳ lạ (别扭不别扭 là kỳ cục hay không hả). Mỗi lần gặp từ này là tui lại đau đầu không biết dịch ntn TT.TT)
Thấy Hứa Nặc cuối cùng cũng chịu cười, Chiến Thần nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngồi thẳng lưng, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo ngày xưa: "Tôi không xin lỗi, bởi vì tôi căn bản cũng không làm gì sai... Tôi mệt rồi, muốn ngủ trưa."
Hứa Nặc gật gật đầu: "Được rồi, anh ngủ đi, tôi qua giường nhỏ đọc sách."
Chiến Thần đang xốc chăn liền dừng lại, hắn ngẩng đầu, khó tin hỏi: "Em không ngủ với tôi sao?"
"... Tôi không buồn ngủ."
"Em có buồn ngủ."
"Được thôi, tôi buồn ngủ, tôi ngủ trên giường nhỏ là được."
"Trời ạ, làm một Omega mà tự nhiên lại muốn phân giường với Alpha của mình... Chuyện này nếu nói ra không biết sẽ làm bao nhiêu người cười đến rụng răng đấy!" Chiến Thần lôi chăn kéo lên, xụ mặt nói, "Lên đây!"
Hứa Nặc sờ sờ mũi, mặt hơi đỏ: "Không phải, tôi có chút... Lúc sáng sớm, anh... Cái kia của anh, làm tôi khá, khụ, anh tự hiểu đi." Nói ra thật là làm người khác đỏ mặt, cảm giác bị một vật cứng chọc chọc đến tỉnh, cậu quả thực không muốn có lần thứ hai.
Chiến Thần sửng sốt một chút, ngược lại lộ ra một nụ cười sáng tỏ, hắn đắc ý dào dạt mà xốc chăn lên, nhìn về Hứa Nặc vẫy tay, dụ dỗ nói: "Tôi biết, em thích con ciu to bự của tôi có đúng không? Tới đây, tới đây cho em nhìn rõ một lần."
Hứa Nặc: "..."
Kết quả là Chiến Thần mang theo cánh tay bị một cái tát đánh lên cùng gương mặt chán nản mà nằm xuống.
Bên người không có cơ thể thơm tho mềm mại kia, hắn ngủ không được... Chính vào lúc này, hắn mới hiểu được một câu nói được lưu truyền trong quân doanh: Ôm Omega ngủ chung một lần, về sau sẽ không bao giờ muốn ngủ một mình nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Chiến Thần quay đầu, đối diện với gương mặt say ngủ của Hứa Nặc. Hắn nhìn một lát rồi chậm rãi dịch ra phía ngoài, lại dịch thêm một chút, duỗi tay câu lấy ngón tay Hứa Nặc, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Trước lúc đi vào giấc ngủ, Chiến Thần nghĩ thầm: Ơn trời, may mà giường bệnh ở đây cách nhau gần như vậy.
– Hết chương 18 –