Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 1: Chương 1




Edit: Shin | Beta: UynNie

-

Hoàng lịch có nói mùng tám tháng tám là ngày lành, thích hợp gả cưới.

Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, trên đường vô cùng náo nhiệt, đến cả những Omega ngày thường không thích ra khỏi cửa cũng theo chồng con hoặc người máy bảo vệ đi dạo phố. Trên bầu trời từng chiếc máy bay chuyên dụng cỡ nhỏ của cánh truyền thông thỉnh thoảng lướt qua, nhóm chủ biên của các tạp chí xoa tay hằm hè chỉ sợ bỏ lỡ tin tức trực tiếp.

Rất nhiều trẻ nhỏ được người nhà dắt theo tò mò nhìn khắp nơi. Một đứa trẻ len lén tránh thoát khỏi ôm ấp của mẹ để chạy ra đường lớn, còn chưa kịp hưng phấn thì bỗng bị một đoàn xe chỉnh tề cùng đội hộ tống nghiêm chỉnh hai bên làm cho choáng váng. Người mẹ vội chạy tới kéo nó vào trong lòng quở trách: “Đừng chạy lung tung! Đây chính là hôn lễ của ngài thượng tướng, không được phép quấy rối!”

Đứa trẻ kia có chút tủi thân gật gật, sau đó vùi đầu vào lòng ngực mẹ mình, rồi lại nhịn không được quay ra nhìn một chút. Vừa rồi cửa sổ của chiếc xe kia có một khe hở nhỏ, bên trong lộ ra một đôi mắt thật xinh đẹp nha ~

Hứa Nặc mặc bộ âu phục màu trắng, trên ngực cài đóa hoa màu đỏ ngồi trong xe vô cùng khẩn trương. Đây là dòng xe công nghệ tiên tiến nhất mới được sản xuất, không chỉ đi đường rất ổn định mà hiệu quả cách âm và cách nhiệt cũng vô cùng tuyệt vời. Nhưng càng không thể nhìn, không thể nghe thấy gì như vậy lại càng làm người hoảng sợ. Cậu trộm hạ cửa sổ xe xuống một chút, nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy tất cả đều là người đi xem náo nhiệt, rộn ràng nhốn nháo. Biết rõ bọn họ không thấy được mình, nhưng Hứa Nặc vẫn nhịn không được thu tay về, gương mặt trắng nõn thanh tú trở nên đỏ ửng.

Chút nữa thôi là sẽ đến Chiến gia rồi ư?

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy rõ ràng hành động của Hứa Nặc, không nhịn được mà chép miệng ở trong lòng.

Hứa gia dạy ra Omega này không chỉ xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều hiện rõ mười phần giáo dưỡng, nhìn qua ôn nhu nho nhã, là mẫu người mà không biết bao nhiêu Alpha ái mộ đâu. Nhưng nhớ lại biểu hiện cùng lời nói của thượng tướng ngày hôm qua, hắn nhịn không được lại thở dài. Đáng tiếc, Omega có tốt đi chăng nữa cũng vô ích, thượng tướng không thích thì đều là lãng phí thanh xuân.

Hứa Nặc không có chú ý tới một loạt biểu cảm trên mặt tài xế, cậu hơi cúi đầu, trong lòng ngoại trừ khẩn trương còn nhiều thêm một tia thấp thỏm… Cậu đã nghe em trai cùng cha khác mẹ kể lại thượng tướng không thích mình chừng nào. Nghĩ đến đây, Hứa Nặc nhịn không được hiện lên một tia tươi cười trào phúng. Không thích thì có thể làm thế nào? Hoàng thất ban hôn, hoàng đế đích thân chỉ định, cho dù bản thân không được yêu thích thì cũng không đến lượt đứa em trai ngoài giá thú không thể lộ diện kia.

Tại nhà lớn của Chiến gia.

Chiến Thần mặc quân trang ngồi ở bàn làm việc, hắn đang nhìn chằm chằm vào phần văn kiện trước mặt. Quản gia Beta đứng kế bên hồi lâu nhịn không được lại nhắc nhở lần nữa: “Thượng tướng, đoàn xe đón dâu sắp tới rồi, ngài… còn chưa đi thay quần áo sao?”

Trả lời ông chỉ có hai chữ lạnh băng: “Không đi.”

Quản gia khẽ cắn môi, còn muốn nói thêm gì đó thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra. Thấy rõ người tới, quản gia nhẹ nhàng thở ra: “Phu nhân.”

Mẹ của Chiến Thần tên là Bạch Tuệ, tuổi đã lớn nhưng nhan sắc vẫn được bà bảo dưỡng cực tốt. Bạch Tuệ vẫy vẫy tay ý bảo ông ra ngoài. Quản gia đã sớm bị hơi thở Alpha ngang ngược của Chiến Thần ép tới không thở nổi, thấy thế vội vàng đi ra ngoài như thể đang chạy trốn khỏi thần chết.

Bạch Tuệ đi tới bên cạnh Chiến Thần, rũ mắt nhìn hắn rồi cười một tiếng: “Văn kiện bị lật ngược cả lên rồi kìa, còn nhìn cái gì mà nhìn.”

Trong lòng Chiến Thần bực bội, đem văn kiện đẩy qua, chán nản nói một tiếng: “Mẹ.”

Bạch Tuệ gật gật đầu, đoạn đưa tay giúp hắn sửa cổ áo, nhẹ giọng bảo: “Thay quần áo đi, đừng làm cho mọi người chê cười.” Thấy Chiến Thần cau mày càng sâu, bà lại nói thêm: “Đừng mang vẻ mặt hận đời như vậy chứ, hôm nay chính là ngày đại hỉ*.”

* Nguyên văn 苦大仇深Khổ đại cừu thâm (hoặc Cừu đại khổ thâm (仇大苦深): mối thù sâu nặng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.

*đại hỉ: chuyện vui lớn (từ này dịch sang thuần việt mình thấy câu không được hay lắm, với lại từ này cũng rất phổ biến, không khó hiểu lắm nên mình để vậy)

Chiến Thần hít sâu hai hơi, xoa xoa huyệt thái dương: “Con đã nói rồi, con không thích Omega.”

“Con không thích cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.” Bạch Tuệ kiên định mà nói: “ Không bàn đến chuyện đây là hôn sự do chính Hoàng đế tự mình định ra, thì sớm muộn gì con cũng phải tìm một Omega. Con không thích thì sao, chờ đến lúc trải qua cảm giác đánh dấu một Omega, con sẽ phát hiện có một người tâm ý tương thông với mình là cảm giác tốt đẹp cỡ nào.”

Chiến Thần luôn không chịu nổi thói quen mỗi lần có chuyện đều giảng đạo lý của mẹ mình, chỉ đành đứng lên, miệng oán giận: “Con đi thay đây, chả biết Omega có cái gì tốt, mảnh mai yếu ớt, dùng chút sức chạm vào thì nửa cái mạng đều mất…”

Mặc dù không tình nguyện, hắn vẫn phải thành thành thật thật mà thay bộ lễ phục màu đen, đứng ở trước gương ngắm nhìn chính mình. Thân cao chân dài, hoàn toàn xứng với bộ lễ phục được thiết kế riêng bởi thợ may nổi danh của đế quốc, hơn nữa gương mặt này thực sự quá đẹp trai. Ngay cả người hầu đang đứng một bên chờ hầu hạ cũng nhịn không được khen một câu: “Thượng tướng mặc bộ quần áo này thật đẹp, ngày mai lên báo không biết có thể làm bao nhiêu người mê đắm.”

Nghe xong lời này, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của Chiến Thần mới thả lỏng một chút, nửa đắc ý nửa khinh thường mà hừ một tiếng. Người hầu còn muốn nhân cơ hội nói thêm gì đó, bỗng nhiên lại thấy Chiến Thần nhăn chặt mày nhấc tay lấy đóa hồng cài trên cổ áo ném xuống đất.

Cùng lúc đó, đoàn xe chở Hứa Nặc cũng vừa tới.

Mấy đời Chiến gia đều làm tướng, khu vườn to như vậy đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, bất cứ ngõ ngách cũng thể hiện rõ tác phong đơn giản nghiêm cẩn của quân nhân.

Tương tự đó, buổi hôn lễ này cũng vô cùng giản lược.

Hứa Nặc theo tài xế xuống xe, trước mắt cậu là một cái thảm đỏ thật dài. Mà ở cuối thảm là người đàn ông lưng đứng thẳng tắp như một thanh đao. Hai bên đều là tiếng “tách tách” của máy ảnh, trên đỉnh đầu có mấy chiếc máy bay ghi hình mini, Hứa Nặc âm thầm nắm chặt tay, cố gắng bước đi vững vàng một chút.

Một bước, hai bước, ba bước…… Cậu cách người đàn ông kia ngày càng gần, cho đến khi hoàn toàn đứng ở trước mặt người nọ, có thể thấy rõ sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đang mím chặt cùng với vẻ ghét bỏ ở sâu trong đôi mắt hắn.

Hứa Nặc liếc nhìn cổ áo trống trơn của Chiến Thần, hai mắt khẽ cụp xuống nhẹ giọng gọi: “Thượng tướng.”

Chiến Thần nhìn cậu một chặp, nhớ tới lời mẹ mình dặn dò đành miễn cưỡng đưa khuỷu tay đến trước mặt Hứa Nặc với vẻ mặt lạnh lùng.

Hứa Nặc: “…”

Sắc mặt Chiến Thần lạnh hơn, thấp giọng nói câu: “Khoác tay!”

Hứa Nặc vội khoác tay qua.

Chiến Thần hừ một tiếng, đôi chân dài bước về phía trước, vừa đi vừa thầm nghĩ:

“Quả nhiên là Omega, không chỉ có thân thể yếu đuối mà đầu óc cũng chậm chạp nốt!”

Tuy nói hôn lễ đều được giản lược, nhưng Hứa Nặc cũng không ngờ lại đơn giản như vậy. Sau khi hành lễ với mẹ Chiến và đọc lời thề, cậu lập tức được đưa vào phòng tân hôn, mà Chiến Thần phải ở lại chiêu đãi khách khứa. Chờ đến khi tinh thần hồi phục lại, cậu đã ngồi trên giường lớn trong phòng tân hôn.

Hứa Nặc nhìn quanh một vòng, bốn phía của căn phòng đều được trang trí cực kỳ đơn giản mà hiện đại, cuối cùng ánh mắt cậu rơi vào tấm ga trải giường lớn màu đỏ và chữ “Hỉ” thật lớn trên đầu giường. Cậu vươn tay chạm vào dòng chữ in nổi trên đó rồi thở dài. Tuy rằng đã sớm làm chuẩn bị tâm lý trước, nhưng chỉ cần tưởng tượng từ nay về sau phải sinh sống cùng một người hoàn toàn xa lạ, cậu vẫn nhịn không được mà đau đầu.

Thời điểm cậu đang rối rắm thì Chiến Thần cũng không khá hơn là bao.

Hắn vốn không thích chuyện xã giao, cũng may có bạn từ nhỏ của mình ở một bên giúp đỡ, miễn cưỡng xem như ứng phó có lễ nghĩa với khách khứa bên Hứa gia.

Lúc Chiến Thần đi đến chỗ nhóm binh lính của mình sắc mặt đã thoải mái hơn nhiều.

“Ấy, thượng tướng,” người nói chuyện là một thiếu tá Alpha trẻ tuổi ngày thường rất quen thuộc với Chiến Thần, lúc này mang vẻ mặt hâm mộ mà nhìn hắn, “Tôi vừa mới nhìn xem, phu nhân của ngài đẹp mắt ghê nha, ngài cũng thật là may mắn, có phải gấp quá không chờ nổi muốn động phòng rồi không?”

Chiến Thần khịt mũi, bưng ly rượu trên bàn rượu uống một hơi: “Tôi không có hứng thú với cậu ta!” xong rồi uống thêm hai hớp lại bổ sung, “Hơn nữa, vĩnh viễn về sau cũng sẽ không hứng thú.”

Khi nói lời này, hắn trăm triệu lần không ngờ tới, một khoảng thời gian rất dài về sau, bản thân mình sẽ nguyện vì cái người vừa nhắc tới kia mà xuyên tim xẻo cốt, nếm trải đủ loại cảm giác trên thế gian.

_ Hết chương 1 _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.