Hôn Nhân Lừa Gạt

Chương 26: Chương 26: Chương 25




 Vốn thân thể Tần Tiêu rất khỏe mạnh nên không lo bị cảm, sau khi về nhà thì tắm nước ấm ngay, tưởng rằng chỉ cần ngủ một giấc dậy là sẽ không có chuyện gì. Nào ngờ mọi việc lại không như hắn nghĩ, lúc ngủ dậy người không chỉ không có sức, đầu óc còn quay cuồng, ý thức cũng hơi mơ hồ.

  Tối nay phải về Trình gia ăn cơm, Tần Tiêu mở tủ thuốc ở nhà, tìm thuốc hạ sốt và vitamin uống. Cũng may hôm nay là cuối tuần, không cần đến công ty, Tần Tiêu uống thuốc xong, đặt đồng hồ báo thức, lại lên giường ngủ thêm một chút.

  Trước khi đi, Tần Tiêu do dự lấy nhẫn đã mua từ trước một chút sau quyết định bỏ vào túi.

Ngụy Thất căn theo giờ hẹn xuống lầu chờ Tần Tiêu, con người đúng giờ như Tần Tiêu vì bị bệnh nên có đến trễ mấy phút, hắn dừng xe rời bước xuống mở cửa cho Ngụy Thất, xin lỗi cậu, “ Ngại quá, anh đến muộn.”

  Giọng nói của Tần Tiêu nghẹn nghẹn giọng mũi, Tần Tiêu thoáng nhìn qua gương mặt tái nhợt của hắn, cổ họng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại.

  Trên đường đến Trình gia, trong xe yên lặng đến kì lạ, rất hiếm khi giữa Ngụy Thất và Tần Tiêu có thể có lúc yên tĩnh như thế này.

  Đến lúc xe dừng đèn đỏ, Tần Tiêu mới phá vỡ yên lặng hỏi Ngụy Thất, “ Có lạnh không? Anh mở điều hòa nhé?”

“ Không cần.” Ngụy Thất tùy miệng đáp, mặt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng tâm tình lại luôn là đặt trên người Tần Tiêu.

Tần Tiêu sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Thất, sau đó nhướng người về trước mở máy điều hòa, “ Lần sau thời tiết kiểu này em ra ngoài nhớ mặc thêm áo nhé ”.

Mu bàn tay bị Tần Tiêu nắm qua vẫn còn dư lại hơi ấm, Ngụy Thất vô thức nắm chặt hai tay lại, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, dường như lời nói lúc nãy như chưa hề nói ra.

  Xe còn chưa vào cổng Trình gia, Ngụy Thất và Tần Tiêu đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đã ngừng trước nhà trước họ, không cần đoán cũng biết người trên xe là ai. Diệp Dung Sâm xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Trình Hi Hòa, cẩn thận đỡ người kia bước xuống.

  Trình Hi Hòa dựa sát vào trước ngực Diệp Dung Sâm, Diệp Dung Sâm lại rất tự nhiên đưa tay ra khoác eo y. Hai người thân mật ôm nhau, đột nhiên Diệp Dung Sâm kề sát tai Trình Hi Hòa nói gì đó, sau đó hai người cùng cười.

  Tần Tiêu liếc nhìn Ngụy Thất, Ngụy Thất rất nhanh đã làm như không nhìn thấy, quay đầu nhìn sang một hướng khác. Tần Tiêu phát hiện ra một chút thất vọng dấy lên trong mắt Ngụy Thất, hắn nắm chặt tay lái, trong lòng rối ren.

  Bữa cơm tối nay vốn Ngụy Thất không muốn đến, nhưng Tần Tiêu cứ hết lần này đến lần khác đòi hỏi, cho nên cậu mới miễn cưỡng đồng ý đi cùng. Quan hệ của cậu và Tần Tiêu cuối cùng là gì, ngay cả bản thân cậu cũng không thể giải thích.

  

Nếu như nói là người yêu, thì là bằng mặt mà không bằng lòng, nếu như nói là bạn thân, lại là có những hành động vượt qua ngưỡng đó rất nhiều.

  Mẹ Tần không ngờ Tần Tiêu sẽ dẫn Ngụy Thất đến cùng ăn bữa cơm họp mặt gia đình, bà đã dặn Tần Tiêu đừng dẫn Ngụy Thất đến, nhưng hắn lại thực sự chẳng xem lời bà nói ra gì.

  Ba Trình nhìn thấy Ngụy Thất, sắc mặt liền đanh lại, ông nhìn Trình Hi Hòa sau đó nhìn Tần Tiêu không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Mẹ Tần đi đến bên người ba Trình, nhẹ giọng nói, “ Ông đã hứa với tôi, hôm nay dù cho thế nào cũng không được tức giận, cả nhà phải cùng vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên.”

  Nếu như không có Diệp Dung Sâm ở đây, chắc ba Trình đã chẳng thèm ngồi ăn nữa, đồng ý là ông hứa với mẹ Tần sẽ vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng đó là bữa cơm không có mặt Ngụy Thất.

  Thân là luật sư cảm giác của Ngụy Thất luôn rất mẫn cảm, từ lúc bắt đầu bước vào nhà cậu đã cảm thấy ba Trình không ngừng áp chế tâm tình đối với mình, còn có ánh mắt dò xét của mẹ Tần.

  Bất quá những điều này đối với Ngụy Thất đều không đáng kể, Tần Tiêu và cậu vốn chính là người của hai thế giới.

  Không khí lạnh lẽo bao trùm bàn cơm, Trình Hi Hòa cúi đầu ăn, Diệp Dung sâm nhìn thấy y ăn nhanh quá lên tiếng, “ Đừng ăn quá nhanh, không tốt cho dạ dày.”

Ngụy Thất nắm chặt đũa trong tay, làm như không có chuyện gì.

Tần Tiêu gắp vào chén Ngụy Thất một con tôm đã bóc vỏ, “ Em ăn tôm đi, tôm này mẹ anh đích thân chọn, rất tươi.”

  Ba Trình hết lần này đến lần khác buông đũa rồi lại cầm lên, Ngụy Thất ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tần Tiêu không có chút thay đổi sắc mặt nào đem một chén canh để trước mặt Ngụy Thất, “ Uống canh đi, có thể giữ ấm.”

  “ Tần Tiêu, mày là chống đối tao đúng không?”

  Tức giận của ba Trình chính thức bùng nổ, hai mắt ông đỏ rực nhìn chằm chằm Tần Tiêu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

  Tần Tiêu lau tay chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba Trình cười như không cười nói, “Dượng à, con không hiểu ý dượng.”

  “ Hôm nay mày vậy mà dám dẫn nó về nhà! Nó là cái gì chứ? Nó xứng đáng bước vào cửa Trình gia sao?”

  Trong nháy mắt Ngụy Thất trở thành mục tiêu bị công kích, cậu buông đũa, nhún nhún vai, nhìn Tần Tiêu nói, “ Xem ra ba anh không thích tôi.”

  Mẹ Tần ngồi bên cạnh muốn làm dịu bầu không khí, nhưng Tần Tiêu đã nhanh chóng nói xen vào, “ Hôm nay mục đích con dẫn Ngụy Thất về là muốn thông báo với mọi người, chúng con sắp kết hôn.”

  

“ Tần Tiêu, con đang nói bậy bạ gì đó!” Lần này là mẹ Tần không chịu được nữa, bà không ngờ Tần Tiêu còn muốn chống đối lại ba Trình đến cỡ này.

  “ Con không nói bậy.” ánh mắt Tần Tiêu nhìn chăm chăm về hướng Ngụy Thất, từng chữ từng chữ nói, “ Con và Ngụy Thất sắp kết hôn.”

  Ba Trình nổi trận lôi đình chỉ vào mặt Tần Tiêu hét lớn, “ Mày cút ra khỏi nhà tao ngay.”

  Khóe môi Tần Tiêu khẽ giương lên, thần sắc ung dung, hắn thoải mái buông đũa xuống, cần lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nắm tay Ngụy Thất nói, “ Ở đây không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta đi nơi khác ăn cơm vậy. ”

  Vốn là một bữa cơm đoàn viên vui vẻ cứ như thế mà bị phá hỏng.

  Suốt một ngày, bệnh cảm của Tần Tiêu không chỉ không tốt hơn, ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Thật không dễ dàng gì rời khỏi Trình gia, trên đường đưa Ngụy Thất về nhà, hắn ho không ngừng, tuy nói là không nặng lắm, nhưng cũng không khỏi làm người ta lo lắng.

  Nhẫn nhịn cả một buổi tối, Ngụy Thất cuối cùng không nhịn nổi nữa hỏi, “ Anh không uống thuốc sao? Ho nhiều như thế.”

  “ Buối sáng anh có uống, chắc là do nghỉ ngơi không đủ thôi.” Tần Tiêu cho rằng Ngụy Thất lo lắng, lại nói thêm một câu, “ Em đừng lo.”

  Ngụy Thất quay đầu đi, làm vẻ hung dữ nói, “ Tôi đâu có lo, anh đừng tự đa tình.”

  “ Ừ, anh biết rồi.”

Có lẽ là vì bị bệnh, Tần Tiêu cũng không có sức lực đối phó với miệng lưỡi của Ngụy Thất, trái tim hắn âm ỉ đau, không thể nói ra, chính là cảm giác vô lực. Thái độ của Ngụy Thất như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, hắn cũng nên là sớm quen thuộc rồi.

  Người này thật sự là không biết cách dịu dàng với người khác.

  Đã đến dưới nhà Ngụy Thất, Tần Tiêu lấy chiếc nhẫn đã giấu trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi nói, “ Thất Thất, những lời anh nói lúc ở Trình gia tất cả đều là nghiêm túc.”

  “ Kết hôn với anh đi.”

  Chiếc nhẫn xuất hiện qua vội vàng như giáng trúng trái tim chưa kịp chuẩn bị của Ngụy Thất, cậu nghĩ những lời Tần Tiêu nói khi ở trình gia nhất thời chỉ là nói chơi, không ngờ người đàn ông này đã chuẩn bị cả nhẫn.

Thật lâu.

  Đôi mắt Ngụy Thất cụp xuống, phiến môi run run, “ Tôi sẽ không kết hôn với anh.”

  

Tay Tần Tiêu như chênh vênh giữa không trung, con ngươi co rút kịch liệt thật lâu sau mới bình tĩnh lại.

  Mặc dù mục đích ban đầu khi theo đuổi Ngụy Thất không phải là chân tâm, nhưng cầu hôn lại là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng. Không phải vì đã đánh dấu đối phương, cũng không phải quyết định để chống đối gia trưởng, mà thực sự Tần Tiêu muốn sống cũng Ngụy Thất dưới một mái nhà, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cậu.

Có một vài thứ, nắm càng chặt, sẽ mất đi càng nhanh.

  “ Nhẫn này là mua cho em, nếu như không muốn thì ném hoặc bán nó đi, tùy ý em.”

  Môi Tần Tiêu cười khổ, gương mặt đầy dịu dàng, trong đáy mắt dường như đọng lại một lớp nước yên tĩnh như hồ Thu không gợn sóng.

  “ Ngụy Thất, anh thật lòng cầu hôn em.”

  Có gì đâu, vốn chỉ là một lời nói dối có thể bị vạch trần bất cứ khi nào thôi, coi như hôm nay sẽ kết thúc.

  “ Em không tin anh sao.”

  Tình cảm vốn đã xẻ bảy chia năm rồi thì dù thế nào cũng không thể trở về nguyên trạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.