Ngụy Thất không hề có chút buồn ngủ nào trừng trừng nhìn đêm đen ngoài khung cừa sổ, Tần Tiêu nằm bên cạnh có thói quen ôm lấy eo cậu kéo cậu ôm vào lòng, bàn chân ấm áp cứ dán vào mu bàn chân cậu sưởi ấm cho cậu.
Sự xuất hiện của Thẩm Mi như đảo lộn hết thảy cuộc sống của Ngụy Thất. Người đàn bà đã sinh ra cậu kia không chỉ không hề cho cậu chút yêu thương nào, ngược lại còn hận cậu tận xương tủy.
Lúc còn nhỏ, Ngụy Thất thường xuyên nghe Thẩm Mi nói với cậu rằng:“ Đều tại mày tao mới thảm hại như vậy!”
Cậu chính là sỉ nhục cả đời này không thể xóa được của Thẩm Mi.
Ngụy Thất trở mình, bốn mắt giao nhau; cậu chợt phát hiện Tần Tiêu cũng chưa ngủ. Hắn nhỏm người hôn trán cậu, dịu dàng nói:“ Không ngủ được sao?”
“Ừm.” Ngụy Thất có hơi ngoài ý muốn hỏi lại:“ Sao anh cũng chưa ngủ?”
“À, anh ngủ không được.” Tần Tiêu vừa nói vừa vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của Ngụy Thất:“ Hôm nay em sao thế?”
Ngụy Thất quay đầu:“ Chẳng sao cả.”
Tần Tiêu khó có khi không hỏi nhiều, chỉ nói:“ Vậy ngủ sớm chút đi. Ngày mai còn phải đi làm.”
Mấy ngày sau, Thẩm Mi giống như chưa từng xuất hiện. Điều này cũng không khiến cho Ngụy Thất yên tâm. Cậu biết Thẩm Mi sẽ ở một nơi nào đó quan sát cậu, chờ thời cơ hành động.
Thẩm Mi tìm được việc làm ở một quán ăn gần công ty Ngụy Thất. Bà ta đã hơn năm mươi, đã không thể làm ở chốn phồn hoa, hơn nữa đã từng ở tù cho nên cũng không thể tìm được công việc nào tốt hơn.
Thẩm Mi chỉ cần nghĩ đến bà ta thảm như ngày hôm nay chính là vì Ngụy Thất, oán hận của bà ta đối vối cậu ngày càng sâu hơn. Sau mấy ngày quan sát, bà ta phát hiện mỗi ngày tan ca sẽ có một người đàn ông xấp xỉ tuổi Ngụy Thất đến đón cậu. Không cần đoán cũng biết, người đàn ông này chính là người đã kết hôn với Ngụy Thất.
Người ông này rất tốt với Ngụy Thất, luôn nắm chặt tay cậu, khoác áo cho cậu; sau khi lên xe còn hôn cậu một cái. Đây đều là cuộc sống mà Thẩm Mi cả đời mong muốn mà không có được.
Đứa con đó hủy hoại cuộc đời bà ta, hôm nay lại có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc. Điều này không phải là quá buồn cười sao? Ngụy Thất là cái thá gì chứ.
Thẩm Mi nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
Một buổi sáng nọ sau khi Ngụy Thất đã xuống xe, Thẩm Mi gọi một chiếc taxi bám đuôi theo xe của người đàn ông nọ đến công ty. Bà ta nghe ngóng được ở công ty rằng, người đàn ông ấy tên là Tần Tiêu.
Tần Tiêu đến công ty, Tô Trạm đã ném một phong bì chuyển phát nhanh lên bàn hắn:“ Của cậu.”
“Của tôi?!” Tần Tiêu có hơi ngạc nhiên.
“Chứ còn của ai, người chẳng phải ghi tên cậu à.” Tô Trạm cầm phong bì lên phẩy phẩy:“ Nhẹ thế này, hình như là tài liệu hay sao ấy.”
Tần Tiêu đầy nghi ngờ mở bao, bên trong ngoại trừ một bài báo cắt ra thì chẳng còn gì khác. Nhìn thế nào cũng giống như có người cố ý đùa bỡn. Bài báo nhăn nhúm dơ bẩn, Tần Tiêu nhìn chăm chăm một hồi lâu mới đại khái đọc được nội dung. Trên báo là một vụ án giết người hai mươi hai năm trước, hung thủ đã bị cảnh sát bắt, là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
“Rốt cục là cái quái gì vậy?” Tô Trạm nhìn một chút, mãi mới nhìn rõ được Tần Tiêu cầm cái gì:“ Cắt từ báo à? Tại sao có người gửi thứ kì quái này cho cậu chứ?”
Tần Tiêu lắc đầu:“ Không biết.”
“Trên báo viết gì?”
“Vụ án giết người hai mươi hai năm trước.”
Tô Trạm giơ tay tính:“ Năm đó chúng ta chừng bảy-tám tuổi nhỉ. Ớ, mà có liên quan gì đến cậu?”
“Không rõ nữa.” Tần Tiêu tỉ mỉ quan sát ngoại hình của hung thủ một chút, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
“Chắc chơi ác rồi.” Tô Trạm tùy miệng phỏng đoán:“ Có phải gần đây cậu đắc tội ai rồi không?”
Tần Tiêu cười nhẹ, nhún vai:“ Thương trường như chiến trường, người tôi đắc tội nhiêu vô số. Nếu muốn trả thù thì chắc không gửi một tờ báo đâu, ít nhất cũng nên gửi bom hẹn giờ mới đúng.”
Tô Trạm gật gật đầu, cảm thấy lời Tần Tiêu nói rất đúng, đổi chủ đề hỏi:“ Vậy người gửi cho cậu tờ báo này hẳn là có ý nghĩa đặc biệt gì đó.”
“Vụ án giết người hai mươi hai năm trước…” Tần Tiêu mấp máy môi:“ Người gửi tờ báo này cho tôi hẳn là muốn tôi chú ý đến điều này.”
Tô Trạm như chợt nghĩ ra:“ Cậu đổi nghề thám tử à? Sau này tôi có oan tình sẽ tìm cậu khóc lóc đòi công bằng nhé?”
Tần Tiêu cầm phiếu gửi hàng lên xem, trên phiếu không ghi tên người gửi, chỉ có tên và địa chỉ người nhận.
Mấy ngày tiếp theo mỗi ngày Tần Tiêu đều nhận được chuyển phát. Bên trong đều là những mẩu báo linh tinh được cắt ra. Tất cả đều liên quan đến vụ án giết người hai mươi hai năm trước. Từ những mẩu báo tổng hợp lại, Tần Tiêu đúc kết ra một số điều: hung thủ tên là Thẩm Mi, là một gái điếm; người bị giết là khách của cô ta; người tận mắt chứng kiến vụ án là con trai Thẩm Mi tên là Thẩm Nham, cậu bé năm ấy 8 tuổi.
Không biết có phải cảm giác của Tần Tiêu bị sai hay không, nhưng hắn cảm thấy cậu bé Thẩm Nham trên báo có nhiều điểm rất giống Ngụy Thất. Tuy chưa từng nhìn thấy Ngụy Thất lúc nhỏ trông như thế nào, nhưng nếu được nhìn thấy, chắc là sẽ không khác mấy với cậu bé Thẩm Nham.
Chuyện liên tục nhân được chuyển phát Tần Tiêu không nói cho Ngụy Thất biết, hắn không muốn quan hệ khó khăn lắm mới hòa hợp của hai người vì chuyện khác mà bị phá hỏng. Tô Trạm có hơi lo lắng cho an nguy của Tần Tiêu, đề nghị hắn báo cảnh sát. Nhưng Tần Tiêu thấy đối phương không gửi bất cứ đồ nào nguy hiểm, cũng không gửi thư đe dọa; chỉ có mấy tờ báo mà đi báo cảnh sát chắc chắn bên cảnh sát sẽ không giải quyết. Tốt nhất cứ yên lặng quan sát xem xem đối phương giở trò gì tiếp theo.
Cuối tuần là thời gian rảnh rỗi hiếm có của Ngụy Thất và Tần Tiêu. Ngụy Thất thường sẽ ngủ nướng một chút, mà Tần Tiêu thân là sinh vật đúng giờ lại dậy rất sớm. Hắn buổi sáng có thói quen tập thể dục. Hắn xuống phòng gym dưới lầu tập thể dục một lúc, sau đó đi mua đồ ăn sáng ở tiệm ăn kế bên, thuận tay lấy một tờ báo. Lúc về đến Ngụy Thất vẫn còn đang ngủ.
Tối qua Tần Tiêu về muộn. Bởi vì đã quen với hơi ấm của đối phương, Ngụy Thất không có Tần Tiêu sẽ rất khó ngủ, lăn qua lộn lại mấy lần cũng không ngủ được. Cho đến đêm khuya khi Tần Tiêu về nằm vào trong chăn, ôm lấy cậu vào lòng, Ngụy Thất mới ngủ được.
Tần Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi đến bên giường, hôn lên trán Ngụy Thất:“ Thất Thất, dậy đi. Lát nữa đồ ăn nguội mất.”
Trong lúc mơ ngủ đôi mi của Ngụy Thất nhíu lại, bất mãn xoay người, làm như không nghe thấy lời của Tần Tiêu.
Tần Tiêu bị dáng vẻ như đứa trẻ con của Ngụy Thất chọc cười; hơi cúi người, phát hiện cổ áo của Ngụy Thất mở rộng hở ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Dục vọng sáng sớm giờ phút này liền bùng nổ, Tần Tiêu hôn nhẹ phần gáy non mềm của Ngụy Thất. Quần ngủ vướng víu rất dễ dàng bị cởi ra. Ngón tay thon dài đảo một vòng trong hậu huyệt, ngay sau đó là thêm một ngón nữa cũng tiến vào.
“Tần Tiêu…!” Ngụy Thất thở gấp mang theo một chút vô lực mà tức giận. Cậu vừa mới xoay người đã bị Tần Tiêu hôn sâu.
Ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng khai mở hành lang, Tần Tiêu đợi không nổi liền thay thế bằng phân thân của mình. Cặp mông tròn trịa trắng mịn của Ngụy Thất nhẹ run rẩy, sau đó đem cự vật của Tần Tiêu nuốt hết vào.
“Thất Thất, em giỏi quá. Một lát đã nuốt sâu như vậy.” Tần Tiêu thoáng đẩy hai phiến mông run rẩy, hơi rút ra; sau đó mạnh mẽ đỉnh vào.
Ngụy Thất cảm giác được tính khí của Tần Tiêu không ngừng phồng to trong khoang đạo, khoái cảm ê ẩm khiến cậu ko nói nên lời. Lúc khoang sinh sản bị đỉnh vào liền mềm mại mở ra, quy đầu cứng rắn không thương tiếc xông vào trong.
Trong lúc hai người kịch liệt dây dưa, tiếng chuông cửa vang lên như đánh thức Ngụy Thất. Cậu muốn đẩy người trên thân mình ra, không ngờ đối phương lại càng đè mạnh hôn, hung hãn như muốn đâm xuyên khoang sinh sản của cậu.
“Không…” Hai chân Ngụy Thất bị mở ra, cửa huyệt kiều nộn bị ma sát đến sưng đỏ. Cậu phí sức nắm lấy hai vai Tần Tiêu thở dốc nói:” Dưới lầu…aa, có người…mở, mở cửa a…”
“Kệ đi!” Rõ ràng đã vào rất sâu, nhưng Tần Tiêu vẫn chưa thấy thỏa mãn:“ Thất Thất, để anh vào sâu hơn nữa đi!”
“Sâu quá…” Hốc mắt đầy nước cuối cùng không chịu nổi rơi xuống. Hai chân thon dài của Ngụy Thất run rẩy không ngừng, đôi môi thốt ra những câu chữ mơ hồ:” Sâu… dừng lại đi…”
Tính dục sáng sớm còn mạnh hơn so với ban đêm. Tần Tiêu cúi người ngậm lấy cánh môi ướt át của Ngụy Thất, bên dưới cự vật không chút kiêng kị quấy rối khoang đạo yếu ớt. Tính khí tráng kiện đâm đến mức nhục huyệt run rẩy, dâm dịch từ chỗ hai người giao hợp chảy ra. Hương thơm trên người Ngụy Thất như một loại xuân dược trêu đùa lý trí Tần Tiêu. Bàn tay to lớn thô bạo xoa nắn cặp mông mịn màng, hai thân thể dán vào nhau không chút kẻ hở.
Nơi bị tiêu kí nóng như lửa đốt, Nguỵ Thất khó chịu choáng đầu, cắn môi đến bật máu. Tiếng chuông dưới lâu vang lên mấy lần cuối cùng cũng ngừng lại. Tần Tiêu đột nhiên đem Ngụy Thất toàn thân vô lực ngồi xuống; trong nháy mắt Ngụy Thất cảm thấy cự vật như cắt thân thể cậu ra làm hai.
“Đi ra đi…” Khoái cảm ngạt thở khiến cho Ngụy Thất choáng váng.
“Thất Thất.” Tần Tiêu cắn nhẹ lên cổ Ngụy Thất nhỏ giọng nói:“ Anh thật muốn làm chết em.”
Cuối cùng, sau vài lần trừu sáp, tính khi của Tần Tiêu bắt đầu co rút bắn tinh. Tinh dịch sền sệt lấp đầy khoang sinh sản nhỏ hẹp. Tần Tiêu hài lòng vệ sinh thân thể cho Ngụy Thất, lại ân cần bưng bữa sáng đến từng miếng từng miếng đút cho cậu ăn. Tình sự trôi qua khiến Ngụy Thất nhu thuận bất ngờ. Khuôn mặt đỏ bừng làm Tần Tiêu không nhịn được hôn thêm mấy cái. Ngụy Thất giả bộ như căm ghét lau mặt một cái nói:” Anh có thấy buồn nôn không hả?”
“Buồn nôn cái gì?” Tần Tiêu dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước dính trên khóe miệng Ngụy Thất:“ Đây là tình yêu anh dành cho em.”
Ngụy Thất quay đầu đi:“ Tôi ăn no rồi.”
“Vậy anh dọn dẹp một chút, em nghỉ ngơi thêm đi. Tối tối chúng ta ra ngoài tản bộ, cứ ở nhà không tốt cho sức khỏe của em.”
Ngụy Thất cũng không phản đối. Nghĩ đến lúc nãy dưới lầu có người bấm chuông, tiện miệng nói:“lúc nãy có người bấm chuông, anh đi xem chưa?”
“Em không nói anh quên mất.” Tần Tiêu lớn tiếng tầm phào:“ Ai bảo em mê người quá làm gì.”
Ngụy Thất đỏ mặt mắng:“ Im mồm!”
“Được được được, anh im mồm.” Tần Tiêu vuốt ve mái tóc đen của Ngụy Thất:“ Anh xuống lầu xem thử.”
Tần Tiêu mở cửa, phát hiện trên mặt đất có một phong bì. Sau khi mở ra bên trong là một tờ giấy trắng, trên đó có một năm chữ đỏ tươi: <Ngụy Thất, kẻ giết người>
Ngụy Thất vốn muốn chờ Tần Tiêu lên giúp cậu rót cốc nước, nhưng chờ rất lâu cũng không thấy hắn đâu; dứt khoát tự đi xuống lầu. Lại phát hiện Tần Tiêu sắc mặt đanh lại đứng ở cửa, trong tay cầm một phong bì.
“Cái gì vậy?”
Tần Tiêu nghe được giọng của Ngụy Thất nhanh tay vò tờ giấy lại thành cục, nắm chặt trong tay, bình tĩnh nói:“ Không có gì, quảng cáo thôi.”
Ngụy Thất nghi ngờ nhìn thoáng qua Tần Tiêu:“ Quảng cáo gì đây, tôi xem xem.”
Tần Tiêu vừa trốn ánh mắt của Ngụy Thất, vừa vứt luôn tất cả vào thùng rác:“ Chẳng có gì đáng xem, mấy quảng cáo nhảm nhí thôi.”
Ngụy Thất đi qua muốn xem thử thứ bị Tần Tiêu vứt, nhưng lại bị hắn nhanh chóng ôm lại:“ Được rồi, đã nói quảng cáo mà, có gì đáng xem đâu. Sao em còn sức quá vậy, chẳng lẽ lúc nãy anh làm chưa đủ mạnh sao?”
“Tần Tiêu, con mẹ nhà anh…”
Tần Tiêu cúi đầu hôn lên môi Ngụy Thất một nụ hôn nhẹ như nước:“ Đừng nói như vậy, nghe không hay.”
Chuyện chuyển phát nhanh xem như kệ Tần Tiêu, Ngụy Thất cũng không tiếp tục truy hỏi. Tần Tiêu khẳng định người gửi chuyển phát đến công ty bình thường và chuyển phát hôm nay hắn nhận được là cùng một người gửi đến. Chỉ là lần này không phải mấy mẩu báo linh tinh, mà là trực tiếp hướng vào Ngụy Thất.
Chẳng lẽ Ngụy Thất có quan hệ gì đó với vụ án giết người 22 năm trướcc.