Công việc chất đống khiến Ngụy Thất bận u đầu mẻ trán. Tranh thủ nhắn tin trả lời Tần Tiêu xong lại phải lao đầu vào làm việc. Nghiêm Dật khôngnghe lời Nghiêm Duệ khuyên lại lấy lý do công việc tới tìm Ngụy Thất, cậu vốn không muốn nhìn mặt Nghiêm Dật. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ đối phương có việc gấp cần bàn bạc, thế là bảo với trợ lý ngô cho Nghiêm Dật vào.
“Nói đi, có việc gì?” Ngụy Thất không ngẩng đầu nói.
Thái độ lạnh lùng của Ngụy Thất khiến Nghiêm Dật có hơi đau lòng. Y mang tập văn kiện đặt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Đây là một bản hợp đồng cần luật sư Ngụy xem qua, bên trong chưa có sửa chữa bất cứ gì cả.”
“Cậu để đó đi. Chờ khi tôi làm xong việc bên này tôi xem. Xem xong tôi sẽ bảo trợ lý Ngô đem qua.”
Nghiêm Dật còn chưa kịp mở miệng, Ngụy Thất đã trực tiếp tiễn khách nói: “Không còn chuyện gì thì đi đi. Tôi còn rất nhiều việc.”
“Luật sư Ngụy, hôm nay em đến còn một việc nữa.”
Ngụy Thất nhíu mày, ngừng bút trong tay lại, thuận miệng hỏi: “Còn việc gì? Mau nói đi.”
“Ngày mốt là sinh nhật em, anh có thể đến dự sinh nhật với em không?”
“Không.” Ngụy Thất ngẩng đầu, biểu tình lãnh đạm khiến cho Nghiêm Dật hoàn toàn thất vọng: “Sinh nhật nên ở cùng người nhà, còn tôi với cậu là người ngoài.”
“Đối với em anh không phải người ngoài.” Nghiêm Dật gấp gáp giải thích: “Chẳng lẽ anh ghét em đến vậy sao? Ngay cả sinh nhật em anh cũng không muốn đến?”
Ngụy Thất không ghét Nghiêm Dật, nhưng chắc chắn cũng không phải thích. Đều là sống chết không buông, nhưng thái độ của Ngụy Thất đối vs Tần Tiêu cũng không kiên quyết như khi đối mặt với Nghiêm Dật. Thậm chí có thể nói khi ở cùng với Tần Tiêu, tuy đối phương rất cường ngạnh nhưng cũng cho cậu rất nhiều thời gian thoải mái.
“Nghiêm Dật, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, giữa tôi và cậu là không có khả năng.” Cùng một việc mà đã nói mười lần, nhưng người ngồi trước mặt vẫn như âm hồn bất tán bám theo, giống như hoàn toàn không để ý đến lời Ngụy Thất.
Lời của Ngụy Thất làm cho đôi bên nhất thời im lặng. Không biết bao lâu sau, giọng nói của Nghiêm Dật mới nhẹ nhàng vang lên: “Nếu như anh đồng ý đến tham gia sinh nhật em, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Nghiêm Dật, tôi sẽ không tham gia sinh nhật cậu, cũng sẽ không hứa gì với cậu. Tôi đã nói rất rõ ràng, tình cảm của cậu tôi sẽ không nhận. Nếu như cậu vẫn sống chết không buông, cuối cùng người tổn thương nhất vẫn chỉ là bản thân cậu mà thôi.”
Lúc mới gặp Ngụy Thất, Nghiêm Dật đã bị thu hút bởi nụ cười mỉm của cậu. Nhưng đến hôm nay y mới biết, cay nghiệt bất cần mới chính là bản chất của Ngụy Thất.
xem full tại wordpress của mình, link ở đầu trang cá nhân