Vĩ thanh 3
Khoảnh khắc này, Tần Tiêu ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người Ngụy Thất. Rõ ràng lúc trước ngay cả khi dùng thuốc, mùi hương này vẫn không xuất hiện, hôm nay lại về rồi. Tần Tiêu mừng rỡ, kích động nói:“ Mùi lại về rồi!”
Ngụy Thất vẫn luôn không thể tưởng tượng được mùi trong lời Tần Tiêu nói là mùi gì, chỗ nào có mùi, cậu không hề ngửi thấy. E là Tần Tiêu tự mình tưởng tượng.
“Có mùi gì đâu chứ, anh tự tưởng tượng à?”
Trước đây Tần Tiêu đã từng nghe nói, mỗi một omega từ khi sinh ra sẽ mang trong người một mùi hương đặc biệt. Mùi hương này chỉ có alpha tiêu ký họ thành công mới có thể ngửi được. Cho dù là alpha khác khi cảm nhận tin tức tố của omega, họ cũng sẽ nghe một mùi hoàn toàn khác. Mùi hương này là độc nhất vô nhị, chỉ có thể phát ra khi omega toàn tâm toàn ý yêu alpha kìa, ngay cả bản thân họ cũng không thể ngửi thấy.
“Ừ, anh tưởng tượng.”
Tần Tiêu chôn mặt mình vào hõm cổ ấm áp của Ngụy Thất, bàn tay với những vết chai mỏng sờ soạng bên trong đùi, khoái cảm tê dại như một dòng điện chạy dọc cơ thể, ý thức cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tần Tiêu hơi hơi ngẩng đầu, đôi môi mỏng mở ra nhẹ nhàng cắn lên cánh môi non mềm của Ngụy Thất, mơ hồi hỏi: “có cảm giác không?”
“Cút...” Ngụy Thất tuy bên ngoài mạnh miệng, nhưng khi dục vọng bị Tần Tiêu cầm trong tay đã nhanh chóng đứng thẳng dậy.
“Rõ ràng đã cứng rồi, em còn cậy mạnh sao?” giọng nói của Tần Tiêu trầm thấp còn mang theo mấy phần ý cười trêu chọc.
Tính khí của Ngụy Thất so với Tần Tiêu thì thanh tú hơn rất nhiều, cũng không thô dài, chỉ một bàn tay là có thể dễ dàng bao lại hết. Năm ngón tay Tần Tiêu linh hoạt an ủi tính khí trướng to của Ngụy Thất, quy đầu không ngừng chảy ra dâm dịch đặc sệt, hắn dùng đầu ngón tay dính lấy một ít, thuận theo khe mông tìm đến hậu huyệt, nhẹ nhàng cắm vào.
“Anh thực sự là muốn chết đấy hả?”Nguỵ Thất thấp giọng quát.
Tần Tiêu cười khẽ trấn an Nguỵ Thất đang căng thẳng: “Anh sẽ không đi vào đâu, chỉ dùng ngón tay làm em một chút thôi.”
Nguỵ Thất không thể tin được, lời nói hạ lưu kiểu này mà Tần Tiêu lại có thể nói thật là tự nhiên, mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, lâu thật lâu mới nghẹn ngào nói ra được một câu: “Anh là đồ không biết xấu hổ.”
Tần Tiêu không chịu thua nói lại: “Anh chỉ không biết xấu hổ với mình em.”
Nói xong, ngón tay không hề báo trước liền xâm nhập vào hậu huyệt, dũng đạo cực nóng theo phản xạ co rút kịch liệt, cảm nhận được đầu ngón tay bị siết chặt, bàn tay còn lại của Tần Tiêu miết lấy cặp mông trắng nõn của Ngụy Thất, trong tiếng nói khàn khàn lộ rõ ra mùi tình dục nồng đậm: “Chỉ mới là ngón tay mà em đã xiết anh chặt vậy rồi, nếu anh trực tiếp cắm vào, có khi nào em sẽ bắn ra ngay không?”
“Lấy ra...a, không.”
Thừa dịp thân thể Nguỵ Thất hơi thả lỏng, Tần Tiêu đã cắm hết ngón tay vào, móng tay đảo qua tràng bích mềm mại, kích thích chủ nhân của nó không kiềm được tiếng rên rỉ.
Nguỵ Thất vì hơi nóng của tình dục mà trên người thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, từng giọt lóng lánh trên da thịt trắng ngần, làm nổi bật lên vẻ ôn nhuận sáng bóng, mồ hôi theo gương mặt tinh xảo chảy xuống làm Nguỵ Thất tăng thêm mấy phần diễm lệ. Tần Tiêu không tự giác liếm liếm bờ môi khô của mình, nhẹ nhàng động ngón tay, hậu huyệt mẫn cảm không bao lâu liền chảy ra dâm dịch, dính đầy bàn tay hắn.
Dũng đạo căng chặt ướt át lại mềm mại vô cùng, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho Tần Tiêu cứng lên, trong lòng hắn không ngừng kêu gào: phải cắm vào, phải chiếm lấy em ấy!
“Đủ rồi...” hai tay Nguỵ Thất đặt trên lồng ngực rắn chắc của Tần Tiêu, lại không dám dùng lực quá mạnh, sợ đụng đến vết thương của đối phương.
Tần Tiêu biết chắc Nguỵ Thất sẽ không dám mạnh tay bèn rút ngón tay cắm trong hậu huyệt ra, nhẹ nhàng xoay người đặt đối phương dưới thân, tính khí cứng như sắt đặt trước miệng huyệt ướt át, vừa vào được phần đầu, Nguỵ Thất đã vội vã kêu lên: “Có bé con, không được.”
“Yên tâm, anh biết mà, sẽ không vào sâu đâu.”
Tính khí thô dài cực nóng không chờ Nguỵ Thất phản ứng đã tiến vào, vừa chạm đến khoang sinh sản đã ngừng lại, Tần Tiêu thấy Nguỵ Thất cắn chặt môi, dường như muốn chảy cả máu, đau lòng nói: “Khó chịu lắm sao em? Nếu khó chịu thì cắn anh, đừng làm bị thương chính mình.”
Thân thể bị cự vật xỏ xiên sinh ra khoái cảm làm Nguỵ Thất không thốt nên lời, ngón tay cậu bấu lấy drap giường đến trắng bệt, cặp mông trắng mịn run run, hai giọt nước mắt tự nhiên chảy dài, bộ dáng điềm đạm đáng yêu còn không kém phần quật cường.
Tần Tiêu cúi xuống, nhẹ nhàng liếm đi vệt máu trên môi Ngụy Thất, chậm rãi trừu động hung khí, hắn cúi đầu nghe thấy người bên dưới đang nhỏ giọng rên rỉ.
Khác với những lần trừu sáp kịch liệt trước đây, Tần Tiêu hôm nay làm cực kỳ nhẹ nhàng, một là lo lắng cho bé con, hai là đang bị thương. Đã làm quen với tần suất trừu sáp của Tần Tiêu, thân thể căng cứng của Nguỵ Thất dần thả lỏng, khuôn mặt lạnh lùng cũng lộ ra mấy phần mê đắm.
Mồ hôi thấm ướt đồ bệnh nhân, Tần Tiêu thuần thục cởi cúc áo của Nguỵ Thất, nhìn thấy hay đầu v* phấn nộn dựng thẳng lên, Tần Tiêu không nhịn được cúi đầu ngậm một bên vào miệng, răng nanh cạ nhẹ phần đỉnh, miệng lại mút vào.
“A...” khoái cảm cường liệt khiến cho Ngụy Thất không tự chủ được ưỡn ngực lên, miệng phát ra tiếng cầu xin, “Đừng, đừng mút... Đau.”
Tiếng rên rỉ như muốn khóc tựa như một loại thuốc kích thích, khiến cho Tần Tiêu không thể khống chế muốn hung hăng làm Nguỵ Thất. Tính khí chen vào nội bích mỏng manh không một khe hở, hậu huyệt sinh ra một loại khoái cải tê dại, Nguỵ Thất khó chịu lắc đầu, chỗ tiêu ký sau gáy đột nhiên nóng lên, trong đầu như bùng nổ đủ loại hình ảnh dâm loạn.
Tần Tiêu buông tha cho hai đầu v* đã bị mút đến sưng đỏ, bàn tay to lớn nâng cặp mông tròn của Ngụy Thất lên, tính khí nóng hừng hực tiến vào sâu thêm mấy phần, vừa văn ngừng ở cửa khoang sinh sản. Da đầu Nguỵ Thất khẽ run, nước bọt trong suốt chảy theo khoé môi đỏ mọng, muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời.
Thể chất Omega vốn đã mẫn cảm, Omega mang thai càng mẫn cảm hơn so với bình thường.
Nguỵ Thất hoàn toàn rơi vào tình dục vô thức mở cặp đùi trắng như tuyết ra, chỗ kết hợp của hai người kín với nhau không một kẽ hở, theo nhịp trừu sáp dâm dịch chảy ra, dính lên drap giường. Ngay lúc Tần Tiêu muốn tiến vào thêm, bên tai liền truyền đến một giọng nói nức nở: “Sâu quá, a...bé con, đừng, sẽ đụng đến bé con, không thể sâu như vậy.”
“Thất Thất, bên trong em đang co rút.” bởi vì Nguỵ Thất đang mang thai, cho nên bên trong càng nóng hơn bình thường, dục vọng của Tần Tiêu bị dũng đạo bao lấy, bây giờ có rút ra cũng không thể thoả mãn được cả hai, “Em đang câu dẫn anh sao?”
Nguỵ Thất có thể cảm nhận rõ ràng, nội bích bên trong đang phác thảo ra đường nét gân xanh của côn th*t, mạch máu hơi nhảy lên dường như muốn nối tiếp với trái tim, ấm áp làm cho người ta phải rơi lệ.
tính khí luật động trong cơ thể rất nhanh, tràng bích cũng kẹp ngày càng chặt, thời khác lên đến cao trào, Nguỵ Thất nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Tiêu:
“Thất Thất, anh yêu em!”
Một lời đầy yêu thương, nhưng nói ra lại đau đến xé lòng.
Trước đây, Nguỵ Thất không biết, tại sao sâu trong trái tim cậu có một loại tình cảm mà chỉ cần nghĩ đến Tần Tiêu là sẽ cứ luôn đau, rốt cục đó là vì cái gì?
Là hận? Là yêu? Hay là chán ghét khi bị lừa dối?
Giờ khắc này, cuối cùng cậu đã hiểu, tất cả đều không phải.
Tình cảm của cậu dành cho Tần Tiêu dù là bất cứ từ ngữ nào cũng không thể diễn tả hết được.
Cậu muốn ở bên Tần Tiêu, mãi mãi không bao giờ tách rời.
- Hết hoàn toàn -