Hôn Nhân Mạc Danh Kì Diệu

Chương 9: Chương 9




Khi Tương Duyệt rời khỏi phòng học đã là năm giờ chiều.

Tiền Sĩ Tranh cùng cậu sóng vai xuống lầu, thuận tay lấy từ trong ba lô ra một hộp quà đưa cho cậu, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

_Cái gì thế? – Tương Duyệt có chút vui vẻ nhìn về phía cậu ta, tiếp nhận hộp quà, tựa hồ muốn mở ra ngay lập tức.

_Về rồi hãy mở – Tiền Sĩ Tranh liếc về một phía cách đó không xa, trước cửa trường có một chiếc ô tô quen thuộc – Hoắc Tiên sinh đến rồi kìa.

Tương Duyệt đem hộp quà nhét vào trong ba lô, cũng chú ý tới chiếc xe cách đó không xa, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn. Rõ ràng trước đó không nói gì, nhưng đối phương rốt cuộc vẫn đến đây, xem ra Hoắc Trọng Cẩm đối với thời khóa biểu của cậu vẫn biết rất rõ. Hôm nay là ngày cá tháng tư, vừa là sinh nhật Tương Duyệt, vừa là ngày kỷ niệm hai người kết hôn. Hoắc Trọng Cẩm nếu đến đây, như vậy đại khái chắc là tính toán dẫn cậu đi chỗ nào đó ăn tối.

Từ khi hai người kết hôn, Tương Duyệt vào đại học cho tới nay, sinh hoạt của cả hai đều có thay đổi, lịch học của cậu cũng không thoải mái, Hoắc Trọng Cẩm công tác cũng tương đối bận rộn. Thời điểm năm thứ nhất đại học, thời gian hai người ở chung kỳ thật không nhiều, đợi đến khi sang năm thứ hai, môn bắt buộc giảm bớt, Tương Duyệt rốt cuộc thoải mái một chút, mà Hoắc Trọng Cẩm cũng giảm bớt tần suất tăng ca.

Mặc dù vẫn không rõ đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng Hoắc Trọng Cẩm vào dịp lễ hay ngày kỷ niệm đều sẽ hợp thời chúc mừng một phen, ngày kết hôn và sinh nhật đương nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vậy Tương Duyệt sớm đã chuẩn bị tốt quà tặng. Đối phương cố ý tới đón cậu, tuy rằng không phải chuyện to tát gì, nhưng Tương Duyệt vẫn sẽ như trước vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cảm thấy vui vẻ.

_Đừng cười ngây ngô, mau qua đó đi. – Tiền Sĩ Tranh thúc giục nói, tựa hồ có cảm giác bộ dạng này của cậu thật không có tiền đồ.

Tương Duyệt lười phản bác, chỉ trừng mắt nhìn Tiền Sĩ Tranh một cái, chào từ biệt đối phương sau đó đi nhanh hơn, hướng về phía chiếc ô tô kia. Không ngoài sở liệu, người ngồi trên xe chính là Hoắc Trọng Cẩm, đang khép nửa mắt, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần. Tương Duyệt gõ gõ cửa kính xe, đối phương mới mở hai mắt, mở cửa xe.

_Sao đột nhiên anh lại đến đây? – Tương Duyệt vừa cài dây an toàn vừa hỏi.

_Vừa vặn ở gần đây. – Hoắc Trọng Cẩm thản nhiên nói.

Dù dối phương có đưa ra một nghìn đáp án, Tương Duyệt kỳ thật đều biết rõ sự thực đại khái không phải như vậy, nhưng không nói thêm gì, ngược lại cười hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”

_Đi ăn bữa tối có ánh nến. – Hoắc Trọng Cẩm lời ít mà ý nhiều.

_Chỉ thế thôi? – Tương Duyệt nhịn không được hỏi.

_Sau đó về nhà ngủ. – Đối phương dừng một lát, thoáng đùa cợt bổ sung nói – Anh làm em.

_Bao lâu? Mấy lần? – Tương Duyệt không chịu thua truy vấn.

「……」 Hoắc Trọng Cẩm không nói, hơi mang ý khiển trách nhìn cậu một cái.

Bởi vì rốt cuộc thành công phản kích một hồi, Tương Duyệt không khỏi có chút dương dương tự đắc, nhưng một lát sau cậu liền biết mình đã sai, Hoắc Trọng Cẩm đem xe dừng lại ở bãi đỗ xe xong, vẫn chưa vội vã xuống xe, mà là cúi đầu sáp lại gần. Tương Duyệt căn cứ thói quen suy đoán hành động của đối phương, theo bản năng nhắm mắt lại, liền đột nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ.

Chậm chạp không đợi được sự đụng chạm như mong muốn, Tương Duyệt ngạc nhiên mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt của Hoắc Trọng Cẩm vẫn dựa vào rất gần, bình tĩnh thong dong thu hồi hai tay, nguyên lai vừa rồi đối phương bất quá chỉ định thay cậu cởi bỏ dây an toàn. Tương Duyệt thoáng lúng túng, liền thấy Hoắc Trọng Cẩm lộ ra biểu tình chuẩn bị nói móc cậu, Tương Duyệt không chút nghĩ ngợi, liền nâng mặt ghé qua, chủ động hôn đối phương.

Có điều Hoắc Trọng Cẩm hiển nhiên đối với tập kích đột ngột của cậu không phải không hề phòng bị, đầu lưỡi của cậu vừa mới thâm nhập khoang miệng đối phương liền bị quấn lấy, sau đó bị mút mát vài cái không nặng không nhẹ, Tương Duyệt liền cảm giác được vòng tay hữu lực ôm chặt lấy lưng mình, toàn thân đều bị khí tức cùng độ ấm của đối phương vây quanh.

Cũng không để ý thái độ bất đồng, Hoắc Trọng Cẩm hôn và ôm thật ôn nhu, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có vẻ nhiệt liệt, cùng thái độ cao cao tại thượng mất tự nhiên bình thường hoàn toàn không giống nhau. Khi bọn họ thân thiết bên nhau, Hoắc Trọng Cẩm thường xuyên là bên bị động, mà Tương Duyệt mới là người chủ động. Đây có lẽ là liên quan đến tính cách, nhưng Tương Duyệt cũng không có cảm giác chuyện này có gì không tốt, cho dù đối phương vẫn xem cậu như trẻ con, thế nhưng từ hôm nay trở đi mọi thứ đều sẽ khác.

Qua hôm nay, Tương Duyệt liền đủ hai mươi tuổi, xem như là chân chính trưởng thành.

_Đợi đã…- Cậu nhịn không được hàm hồ nói giữa nụ hôn.

_Sao vậy? – Hoắc Trọng Cẩm một bên không chút để ý cắn cắn bờ môi của cậu, một bên thấp giọng nói.

Cậu có chút ngượng ngùng, không rõ dưới đáy lòng là chờ mong hay là khẩn trương: “Muốn…ở trong này?”

_Không phải em hôn anh trước sao? – Hoắc Trọng Cẩm hỏi lại.

Tương Duyệt nhất thời có chút chột dạ, nhưng vẫn ngụy biện nói: “Nhưng thế không có nghĩa là em muốn làm ở trong này.”

Hoắc Trọng Cẩm không có đáp lại, chỉ là buông lỏng tay, kéo giãn khoảng cách của hai người, hạ mi xuống nhìn lại, nghi ngờ nói: “Em thấy mình nói mấy lời này có sức thuyết phục sao?”

Tương Duyệt cũng nhìn xuống, lúc này mới phát hiện chính mình khi hôn môi không kìm lòng được mà có phản ứng, mặc dù mặc quần bò, nhưng vẫn bị người đàn ông kia nhận ra.

_Em muốn dùng bộ dáng này đi xuống xe? – Hoắc Trọng Cẩm đùa cợt nói.

Tương Duyệt có chút xấu hổ, nhưng chung quy lắc lắc đầu.

Mặc dù vậy, sự tình lại không phát triển như cậu tưởng tượng, Hoắc Trọng Cẩm lấy ra một hộp khăn giấy đưa cho cậu, thoáng không kiên nhẫn thúc giục nói: “Giải quyết nhanh lên.”

_Hả?

Tương Duyệt hơi hơi ngẩn ra, rốt cuộc ý thức được đối phương không muốn làm, cái gọi là “Giải quyết nhanh lên”, cư nhiên là muốn cậu tay làm hàm nhai. Lúc này cậu mới nhận ra, đối phương quả thật cố tình làm khó cậu, sau khi ý thức được điểm này, xấu hổ cùng vô thố bỗng nhiên liền tan thành mây khói. Cậu biết trên cửa kính xe dán giấy cách nhiệt, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, cho nên đối phương mới có thể đương nhiên nói ra lời kiểu này, nhưng cậu không rõ là, rõ ràng chính mình đều đã chủ động, tại sao đối phương lại không chịu phối hợp.

Suy nghĩ của Hoắc Trọng Cẩm so với cậu tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn, có khi Tương Duyệt cho rằng chính mình có thể hiểu được đối phương, có khi lại cảm giác đó bất quá chỉ là ảo giác. Nhưng cậu sẽ không bởi vì như vậy mà cảm thấy ủy khuất, ngược lại còn sinh ra ý muốn thăm dò thử xem, bởi vậy lúc này cũng không có lập tức cự tuyệt, mà là nghĩ nghĩ, mới mở miệng nói: “Thế nhưng nơi này cái gì cũng không có.”

_Có ý gì?

_Chúng ta không phải đã kết hôn sao – Tương Duyệt đầy mặt vô tội – Anh không giúp em?

_Anh không có hứng. – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí bình thản từ chối.

Tương Duyệt chỉ chờ những lời này, lập tức nói: “Không sao cả, cho em mượn một tay là được.”

Hoắc Trọng Cẩm không có lập tức trả lời, mà là hơi hơi nhíu mi, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu, mới có chút mệt mỏi vươn một bàn tay đến. Tương Duyệt bắt lấy bàn tay đối phương, đồng thời cởi bỏ quần lót của mình, chung quy cũng đã kết hôn hai năm, cậu cũng sẽ không vì mấy chuyện lõa lồ thân thể linh tinh mà thẹn thùng, bất quá khi khóe mắt nhìn thấy bộ dáng trấn định trăm năm không đổi của Hoắc Trọng Cẩm, cậu không khỏi dấy lên một tia đùa dai.

Đối phương không có nhìn cậu, điều này ngược lại khiến cho Tương Duyệt thở phào nhẹ nhõm một chút, cậu đem tay đối phương đặt trước miệng mình, tiếp theo liền bắt đầu an ủi bản thân.

Hai năm qua, chuyện này không thể nghi ngờ là xảy ra rất nhiều không hề thiếu, động tác của cậu cũng không còn trúc trắc như trước. Tương Duyệt hơi hơi cúi đầu, một bên má nóng hổi dựa vào lòng bàn tay của Hoắc Trọng Cẩm, đối phương hình như rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn, thế nhưng Tương Duyệt một chút cũng không để ý, hoặc nên nói là cậu căn bản không có thời gian dư dật để ý, cậu bộ lộng tính khí của chính mình, khi khoái cảm dần dần chồng chất, sắp không thể áp chế được âm thanh, liền cúi đầu cắn ngón tay đối phương, ngăn cản tiếng rên rỉ.

Hoắc Trọng Cẩm giống như minh bạch cậu muốn làm cái gì, trong nháy mắt khi Tương Duyệt cắn ngón tay, liền thuận lý thành chương xâm nhập, thuận thế trêu đùa đầu lưỡi của cậu; Tương Duyệt ngậm khớp ngón tay của đối phương, suy nghĩ dần dần mơ hồ, khoái cảm dưới thân ngày càng phát ra nồng hậu, nhận ra người bên cạnh đang theo dõi cậu không rời mắt, việc này càng kích thích khoái cảm đạt được tối đa.

Phía trước tràn ra một ít thể dịch, Tương Duyệt khó nhịn vỗ về chơi đùa nhanh hơn, thậm chí bất tri bất giác bắt đầu liếm láp ngón tay nam nhân đặt trong miệng cậu, hơi thở cũng càng ngày càng gấp gáp. Không biết qua bao lâu, Tương Duyệt nín thở, cả người một trận run rẩy, khoái cảm lâm li úp tới, khiến cho cậu cơ hồ quên mất giờ khắc này bản thân đang ở chỗ nào.

Sau một lúc lâu, Tương Duyệt rốt cuộc buông lỏng tay phải, trên lòng bàn tay tràn đầy chất lỏng trắng đục, cậu không vội vã chà lau sạch sẽ, mà là thấp giọng thở hổn hển, thoáng mệt mỏi buông tay Hoắc Trọng Cẩm ra, thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, người đàn ông bên cạnh vẫn đang chăm chú nhìn cậu, nhưng Tương Duyệt cố ý không nhìn ánh mắt đối phương, khi hô hấp bình ổn trở lại, cậu mới thở ra một hơi, rút mấy tờ khăn giấy ra chà lau tay phải.

Tương Duyệt đem quần lót sửa sang lại gọn gàng, tiếp theo liền làm như không có việc gì đối với Hoắc Trọng Cẩm nói: “Tốt rồi, xuống xe đi.”

Hoắc Trọng Cẩm cái gì cũng không nói, nhưng khi Tương Duyệt nhìn sang phía đối phương liền chú ý thấy tay phải của đối phương bị mình làm cho ướt sũng, khớp ngón tay thậm chí còn lưu lại dấu răng rõ ràng, trong lòng có chút đắc ý, nhưng lại cố ý nói: “Xin lỗi, em…”. Những lời này mới nói được một nửa, nửa còn lại liền bị ngăn lại trong cổ họng, đối phương giống như đang khiển trách cắn lên đầu lưỡi cậu một phát, Tương Duyệt rốt cuộc nhận ra có điểm không ổn.

Hoắc Trọng Cẩm thẳng tắp nhìn cậu, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có thể nói là nóng rực. Tương Duyệt ý thức được bản thân có lẽ đã quá phận, nhưng hối hận đã không còn kịp rồi, ánh mắt Hoắc Trọng Cẩm hiện tại hoàn toàn không giống như đang tính toán đi dùng cơm, vài phút sau, Tương Duyệt liền xác nhận trực giác của mình không có sai lầm.

Khi bị người đàn ông ấn ngã vào ghế sau ô tô, Tương Duyệt nhịn không được hỏi: “Anh không sợ bị nhìn thấy sao?”

Hoắc Trọng Cẩm không đáp lại, chỉ là trầm mặc nhìn cậu, nâng tay cởi áo vest, sau đó tháo caravat. Động tác của đối phương bình tĩnh thong dong, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cả người nóng lên, Tương Duyệt đương nhiên biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, ý thức được chính mình cố ý dụ dỗ đã sinh ra hiệu quả không nhỏ, trong lòng có chút đắc ý.

Đối phương rất trấn định, tựa như một người trưởng thành, dù cho hai người đã sớm kết hôn, Hoắc Trọng Cẩm lại vẫn dùng góc độ như người giám hộ đối đãi cậu. Tương Duyệt còn trẻ, nói cách khác là không chịu nổi trêu chọc, có khi chỉ cần hôi môi đều sẽ sinh ra phản ứng. Kể cả cậu ngượng ngùng chủ động cầu hoan, Hoắc Trọng Cẩm cũng sẽ không mỗi lần đều đáp ứng, Tương Duyệt ban đầu cũng không rõ là tại sao, đối phương cũng không giải thích, sau này cậu mới mơ mơ hồ hồ hiểu rõ, đối phương là nghĩ tuổi cậu còn nhỏ không nên phóng túng quá mức.

Khi Tương Duyệt biết chuyện này, trong lòng quả thực là dở khóc dở cười, thế nhưng chênh lệch tuổi tác giữa hai người quả thật không thể xem nhẹ, muốn thay đổi suy nghĩ cùng thành kiến của Hoắc Trọng Cẩm, chi bằng đổi một cách khác để đạt được nguyện vọng của mình. Vì vậy hai năm trở lại đây, dần dần, thẹn thùng cùng xấu hổ của Tương Duyệt ngày càng ít đi, càng ngày càng tích cực chủ động nhiều hơn. Nếu đối phương không muốn đáp ứng, hai năm này cậu cũng dần dần tìm được phương pháp sờ soạng dụ dỗ đối phương.

Cậu nghĩ đến đây, không nhịn được cười một tiếng. Mắt thấy Hoắc Trọng Cẩm bình tĩnh cởi bỏ đồng hồ, cởi bỏ khuy áo, có chút ngứa ngáy khó nhịn, lại cảm thấy bản thân bị vắng vẻ, không khỏi vươn chân đến, nhẹ nhàng ấn xuống phần giữa hai chân đối phương, sau vài lần, hình dạng dưới lớp vải dệt dần dần trở nên rõ ràng.

Hoắc Trọng Cẩm từ trên cao nhìn xuống cậu, nhíu mày nói: “Anh không dạy em cái này.”

Tương Duyệt nén cười, một bộ dường như không có việc gì, vẫn như trước không có đem chân thu hồi, ngược lại tiếp tục cách một lớp vải dệt giẫm đạp nửa người dưới của đối phương, dù sao không gian bên trong xe nhỏ hẹp, Hoắc Trọng Cẩm không có chỗ nào để lảng tránh. Khi cậu cảm giác được khí quan dưới chân dần dần cứng rắn, đối phương rốt cuộc không thể nhịn được nữa bắt lấy mắt cá chân của cậu nhấc lên, cúi người áp xuống, tại bên tai cậu trách cứ nói: “Bé hư!”

Đầu gối bị áp đến trước ngực, Tương Duyệt đấu tranh một chút, còn không kịp nói chuyện, đối phương đã hôn cậu. Nụ hôn này so với lúc trước còn muốn nóng bỏng hơn, đầu lưỡi cùng đôi môi không ngừng bị liếm mút, cậu cơ hồ quên cả hô hấp, hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Hoắc Trọng Cẩm hôn từ cằm cậu đi xuống, dừng lại thật lâu ở bên gáy, Tương Duyệt hơi hơi há miệng, hít vào một hơi, thuận thế ngậm lấy vành tai đối phương, không chút kiềm chế lực đạo mà bắt đầu liếm mút, những chỗ mẫn cảm trên người Hoắc Trọng Cẩm không nhiều, đây là một trong số đó, quả nhiên, mặc dù hơi thở cùng vẻ mặt của đối phương không có biến hóa gì, nhưng thân thể lại ẩn ẩn căng thẳng.

Vài phút sau, quần của Tưởng Duyệt liền bị cởi không còn một mảnh, áo cũng bị vén lên, đầu xuân thời tiết còn có chút lạnh, cậu không khỏi rùng mình một cái, mà Hoắc Trọng Cẩm rất nhanh liền cúi người xuống, lồng ngực hai người kề sát, làm cho ấm áp hơn so với lúc trước một ít. Hoắc Trọng Cẩm hôn xuống lồng ngực Tương Duyệt, sau đó dần dần di xuống, Tương Duyệt thở hổn hển nắm lấy tóc đối phương, không ngoài ý muốn nhìn thấy đối phương nheo mắt lại.

Tương Duyệt hơi hơi buông tay ra, Hoắc Trọng Cẩm liền bắt đầu liếm láp đùi trong của cậu, sau đó là bắp đùi, cuối cùng trên khí quan vừa phát tiết ra liếm láp vài cái, tựa hồ vô tình xâm nhập. Tương Duyệt cũng không để ý; không biết Hoắc Trọng Cẩm từ đâu lấy ra thuốc bôi trơn, đổ một ít ra lòng bàn tay, Tương Duyệt theo bản năng hỏi: “Anh vẫn để ở trên xe mấy thứ này?”

_Để chuẩn bị bất cứ tình huống nào. – Hoắc Trọng Cẩm nhìn cậu một cái, trong ánh mắt mang theo một tia ý vị khó mà lý giải.

Tương Duyệt không rõ cái nhìn ấy đến tột cùng là có ý gì, bất quá cậu hiểu rõ Hoắc Trọng Cẩm lúc này không có nửa điểm không vui, đơn giản cầm bàn tay rảnh rỗi còn lại của đối phương, kéo đến trước mặt mình, tùy ý hôn một chút lên ngón đeo nhẫn. Hoắc Trọng Cẩm như trước ngưng mắt nhìn cậu, không có rút tay về, mà thuận thế vuốt ve mặt cậu.

_Sao vậy? – Tương Duyệt có điểm mờ mịt.

Hoắc Trọng Cẩm lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói, ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Tương Duyệt dựng đầu gối lên hai chân mở rộng, ngón tay ướt át của người đàn ông liền thử thăm dò tiến vào cửa khẩu đóng chặt. Tương Duyệt đã sớm quen với động tác này, rất nhanh liền trầm tĩnh lại, cố gắng áp chế tiếng thở dốc, nghênh đón đối phương vỗ về chơi đùa, ngón tay lần nữa tiến vào, số lượng cũng không ngừng gia tăng. Đợi đến khi cậu nhận ra phía trước của mình lần nữa lại cứng lên, Hoắc Trọng Cẩm đem ngón tay rút ra ngoài.

Nhận ra Hoắc Trọng Cẩm muốn mang bao, Tương Duyệt cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, cư nhiên vươn tay đoạt lấy vật nhỏ màu bạc trên tay đối phương, tùy tay ném lên phía trước, gần như khó nhịn nói: “Hôm nay…không cần.”. Cậu đến cùng vẫn có chút ngượng ngùng, âm lượng cũng so với bình thường nhỏ hơn một ít.

Tương Duyệt không nói rõ ràng, nhưng Hoắc Trọng Cẩm hiển nhiên rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của cậu, bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, cho nên phóng túng một lần cũng không có gì. Trên mặt đối phương không có lộ ra tươi cười, ngược lại bày ra vẻ mặt khó hiểu, Tương Duyệt nhịn không được hỏi: “Anh không vui sao?”

_Không phải. – Hoắc Trọng Cẩm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nhiều lời.

Thân hình hai người tựa vào cùng nhau, Tương Duyệt rất nhanh liền nhận thấy đối phương có phản ứng sinh lý, liền không có tiếp tục truy vấn. Tính khí của nam nhân tiến quân thần tốc, cậu cố gắng kiềm nén rên rỉ, nhưng thân thể lại không tự chủ run rẩy lên, dũng đạo nhỏ hẹp mạnh mẽ bị tách ra, mặc dù có đầy đủ bôi trơn, nhưng mà chỗ bị ma sát vẫn có cảm giác quá mức cường liệt, khiến cho cậu đầu óc trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, Tương Duyệt mới hồi phục lại tinh thần, khó nhịn cắn chặt răng. Hoắc Trọng Cẩm hôm nay tựa hồ so với bình thường đều hưng phấn hơn, khí quan cứng rắn đến mức khó tin, chỉ là bị đỉnh lộng vài cái, cơ thể chưa quen không khỏi sinh ra cảm giác khó có thể chịu đựng, mặc dù đau đớn, nhưng cũng không phải không thoải mái, chỉ là động tác của đối phương không giống như bình thường tới lui có quy luật, mà ngược lại chợt nhanh chợt chậm, chốc chốc hung hăng đỉnh nhập, chốc chốc lại thong thả trừu đưa, Tương Duyệt hai chân đều đang run rẩy, trái tim càng ngày càng đập nhanh hơn, âm thanh nghẹn ngào trong miệng: “Nhẹ một chút…”

_Đau sao? – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí trầm ổn hỏi.

Tương Duyệt gấp gáp lắc lắc đầu, đáp án vừa vặn ngược lại, chỉ là cậu còn không kịp giải thích, huyệt động phía sau dưới sự trừu đưa của đối phương đã không tự giác buộc chặt. Cậu gấp gáp thở hổn hển, trên mặt một mảnh đỏ bừng, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, hoảng hốt nắm chặt bải vai đối phương, nhất thời cũng quên mất nhịn xuống rên rỉ, không tự chủ được bắt đầu giãy giụa, ánh mắt cũng trở nên tan rã.

Hoắc Trọng Cẩm rất nhanh liền ý thức được vài cử chỉ kia đại biểu có ý gì, không chút do dự duy trì liên tục đỉnh lộng chỗ sâu, thậm chí còn cố ý ma sát điểm mẫn cảm. Tương Duyệt hoàn toàn không thể khống chế được thân mình, bụng dưới phảng phất căng lên, một trận khoái cảm tê dại khiến dũng đạo không ngừng co rút, làm cậu thiếu chút nữa thất thanh rít lên the thé.

Sau đó tiếp tục bị tiến vào không lâu, Tương Duyệt đã trải qua một lần cao trào.

Hoắc Trọng Cẩm dừng lại động tác, nằm ở trên người cậu, không chút để ý hôn hôn hai má. Tương Duyệt từ trong thất thần tỉnh táo lại, hơi thở lại chưa bình ổn, hai tay đặt trên cổ Hoắc Trọng Cẩm, hai má nóng hổi cọ cọ bả vai đối phương. Hoắc Trọng Cẩm đem cậu ôm lên, hai tay ở trên người cậu mềm nhẹ vuốt ve, Tương Duyệt cơ hồ buồn ngủ, nhưng nhận ra vật cứng chôn bên trong người cậu vẫn chưa phát tiết, lại tự nhắc nhở mình chuẩn bị tinh thần.

_Tiếp tục – cậu mềm nhũn nói.

Hoắc Trọng Cẩm không có cự tuyệt, xem như cam chịu đề nghị của cậu, chỉ là động tác lại trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng chậm chạp ở trong cơ thể cậu ra vào, vật cứng từ dưới mà tiến vào, biên độ không lớn. Tương Duyệt cắn chặt môi, khí tức lại dần dần trở nên vội vàng, dũng đạo bị tiến vào khó nhịn co rút lại, thần sắc Hoắc Trọng Cẩm càng ngày càng buộc chặt.

Tương Duyệt tự nhiên nhìn ra được kia đại biểu có gì, cố ý làm nũng ôm chặt đối phương, liền biến thành tư thế ngồi ở phía trên mà chuyển động lên xuống. Hoắc Trọng Cẩm trừng mắt nhìn cậu một cái, nhưng lại không phải tức giận, mà càng giống như đối với việc cậu không chịu khống chế cảm thấy bất đắc dĩ, Tương Duyệt nghẹn giọng thúc giục nói: “Nhanh lên”

Hoắc Trọng Cẩm cắn cắn bờ môi của cậu: “Em đến cùng là gấp cái gì”

Tương Duyệt không có đáp lại, chỉ là cố ý làm trái lại liếm láp vành tai đối phương, đem chỗ đó mút đến phiếm hồng, còn thuận thế lưu lại vết cắn. Mặc dù cả người mệt mỏi, lại vẫn cố gắng nâng người lên lên xuống xuống, cho đối phương càng nhiều kích thích. Hoắc Trọng Cẩm rất nhanh liền buông bỏ việc cùng cậu tranh chấp, động tác không hề ôn nhu, ngược lại như là không chịu được khiêu khích, động tác trừu sáp càng ngày càng trở nên kịch liệt. Vài lần đầu cố ý ở tại địa phương khó nhẫn của Tương Duyệt hung hăng ma sát. Tương Duyệt sớm đã thần trí mơ hồ, mặc dù đã cố gắng kiềm chế lại nhưng vẫn không nhịn được kêu lên. Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn không có ý hạ thủ lưu tình, Tương Duyệt cong lưng lên, khuôn mặt nóng bỏng chôn ở trước ngực đối phương, rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng.

_Thích không?

_Ưm…

Tương Duyệt nghẹn ngào rất nhiều, mơ mơ hồ hồ nhớ tới phương thức mà Hoắc Trọng Cẩm thích, đơn giản đến gần bên tai đối phương cầu xin tha thứ nói: “Không được…”

_Chỗ nào không được. – Hoắc Trọng Cẩm thấp giọng nói, hành vi ra vào hoàn toàn không có tính toán chậm lại.

Tương Duyệt đối với Hoắc Trọng Cẩm ý tại ngôn ngoại trong lòng đều biết rõ ràng, dù sao chính mình cũng yếu thế hơn, dứt khoát nuốt xuống rên rỉ, giọng nói khàn khàn: “Rất cứng…đau quá…”

_Đau sao? – Hoắc Trọng Cẩm không cho là đúng hỏi lại, một tay vuốt ve khí quan đứng thẳng phía trước của Tương Duyệt, đầu ngón tay tại trên đỉnh ướt sũng đè ép xoa nắn.

Tương Duyệt bị xoa nắn như vậy nhất thời căng thẳng thân hình, yết hầu tràn ra vài tiếng rên rỉ kéo dài, phía trước lại càng thêm ướt át. Khi ngón tay của Hoắc Trọng Cẩm rời đi, thậm chí trên đầu ngón tay và trên đỉnh tính khí còn tràn ra một tia chất lỏng trong suốt, hiển nhiên chỉ còn một chút nữa liền phát tiết, nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm lại cố tình vào lúc này mà buông tay, khiến cho cậu không thể đạt được mong muốn. Trong lòng Tương Duyệt nôn nóng, không tự chủ được vươn tay đụng chạm nửa người dưới, nhưng lại bị Hoắc Trọng Cẩm không nể mặt cầm chặt hai tay lại.

_Anh..làm gì… – Cậu nén vội vàng nói.

_Cầu anh. – Hoắc Trọng Cẩm nhếch miệng cười, nụ cười không rõ là trêu đùa hay bỡn cợt, nhưng lại khiến người khác không thể nào rời mắt.

Tương Duyệt cậy mạnh nhẫn nại một lát, rốt cuộc bị tình dục cường liệt bức bách không thể tiếp tục trầm mặc, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Nhanh lên…bắn ở bên trong”. Ý thức của cậu sớm mơ hồ, cũng không biết bản thân đang nói cái gì, trong khoảnh khắc, Hoắc Trọng Cẩm càng ngày càng trừu sáp sâu hơn. Hai tay Tương Duyệt được buông ra, thậm chí còn không kịp an ủi chính mình, liền trong kích thích cường liệt mà đứt quãng bắn ra, chất lỏng trắng đục bắn lên trên thân thể hai người. Tương Duyệt sắc mặt ửng hồng, rung rung sau một lúc lâu, rốt cuộc thoả mãn ôm chặt đối phương.

Hoắc Trọng Cẩm so với cậu chậm hơn một chút, sau đó mới ở trong cơ thể cậu phát tiết, chỗ hai người giao hợp dần dần trở nên ướt át, chất lỏng dính dớp tràn đầy ra ngoài, người trước thân thần sắc buộc chặt, rốt cuộc tại lần xâm nhập sau cùng thấp giọng thở dốc. Tương Duyệt có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền làm như không có việc gì đem mặt chôn ở bả vai đối phương, hơi thở gấp gáp cũng dần dần dịu đi.

Khí quan chôn ở trong cơ thể cậu theo thời gian trôi qua dần dần mất đi độ cứng, Hoắc Trọng Cẩm từ trong cơ thể cậu rút ra, lấy khăn giấy đưa cho cậu. Tương Duyệt một bên chà lau dịch thể giữa hai chân mình, một bên chú ý tới Hoắc Trọng Cẩm không có lập tức bắt đầu xử lý, mà là tựa lưng vào ghế ngồi, không biết từ nơi nào lấy ra bao thuốc cùng bật lửa, châm một điếu. Nửa người dưới của nhau vẫn đang bại lộ, nhưng Hoắc Trọng Cẩm lại hoàn toàn không có ý che đi, thậm chí dường như không có cảm giác xấu hổ.

_Muốn em giúp anh liếm sạch sao? – Tương Duyệt vốn chỉ là thuận miệng nói đùa, nhưng sau khi thấy sắc mặt đối phương biến hóa, không khỏi ngẩn ra.

_Không muốn làm thêm lần nữa thì đừng nói mấy lời kiểu này – Hoắc Trọng Cẩm nâng tay, niết niết má cậu.

Tương Duyệt thuận theo gật gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, cậu cũng không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng này. Một lát sau, cậu nhớ tới một việc, ở trong ba lô sờ soạng một lúc, tìm ra một hộp quà đưa cho đối phương, có điểm ngượng ngùng thoáng cười: “Quà tặng kỷ niệm hai năm kết hôn”

Hoắc Trọng Cẩm tựa hồ có chút ngoài ý muốn: “Tại sao?”

_Năm ngoái anh tặng quà cho em, năm nay em nghĩ hẳn là mình nên chuẩn bị…- Cậu nhỏ giọng nói.

_Anh tặng quà cho em lúc nào? – Hoắc Trọng Cẩm hơi giật mình.

Tương Duyệt sắc mặt có chút phiếm hồng, ngốc ngốc nói sang chuyện khác: “Anh không nhớ thì thôi, quà tặng là một quyển sách”

Hoắc Trọng Cẩm vẫn chưa hết rối rắm với vấn đề này, hai năm nay anh tặng quà cho Tương Duyệt không ít, thật sự rất khó nhớ ra được là tặng vào thời điểm nào. Nghe Tương Duyệt nói như vậy, liền mở quà ra, bên trong giấy bọc là một chiếc hộp bằng da, anh mơ hồ nhận ra đây là cái gì, khi mở chiếc hộp ra vẫn không khỏi sửng sốt.

_Thích không? – Tương Duyệt nóng lòng hỏi.

Hoắc Trọng Cẩm nhìn về phía cậu, vẻ mặt hiếm thấy toát ra một tia hoang mang: “Sao em lại biết…”

Cho dù đều là đồng hồ, nhưng sở thích của Hoắc Trọng Cẩm lại không dễ đoán. Có khi là cùng một kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau đều mua toàn bộ, có khi lại chỉ cần một cái. Tương Duyệt cũng là cẩn thận quan sát đối phương, mới miễn cưỡng tổng kết ra quy luật, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị quà tặng. Nhìn thấy thần sắc của đối phương giờ này, cậu liền minh bạch chính mình không có uổng phí công phu.

_Đây là bí mật – Tương Duyệt nói, nhịn không được nở nụ cười.

Hoắc Trọng Cẩm vẻ mặt vi diệu, nhưng cũng không phải mất hứng. Một lát sau, mới như là cảm tạ, ở trên mặt cậu hôn một cái, Tương Duyệt thản nhiên thừa nhận, trong lòng hơi hơi sinh ra một tia ngọt ngào.

Hai người đơn giản xử lý qua thân hình, sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi liền mặc quần áo vào, cùng nhau xuống xe. Bàn ăn đặt trước hiển nhiên là không tới kịp, Hoắc Trọng Cẩm trực tiếp đi đến bàn lễ tân khách sạn đặt phòng, tính toán lên lầu nghỉ ngơi, bữa tối trực tiếp gọi phục vụ lên phòng giải quyết.

Tương Duyệt có chút mệt mỏi, rúc vào người nam nhân bên cạnh, Hoắc Trọng Cẩm ôm eo cậu. khi đang muốn đi thang máy lên lầu, cửa thang máy hướng hai bên mở ra, Tương Duyệt nhìn thấy người khách duy nhất bên trong, cũng không khỏi ngẩn ra. Người kia tướng mạo giống như đã từng quen biết, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tựa hồ cũng nhận ra cậu, thần sắc hơi ngẩn ra. Tương Duyệt ngốc một chút, mới hồi phục lại tinh thần, có chút không xác định nói: “Thẩm Duy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.