Mặt trời trôi dạt về phía Tây, đã đến buổi tối.
Đồng Trác Khiêm chạy thẳng về nhà, tốc độ lái xe của anh đặc biệt nhanh, giống như cao thủ đua xe liều mạng trên đường đua của mình.
Cũng không ai biết, anh chỉ muốn nhanh một chút trở về, nhanh một chút trở về nhà mà thôi.
Có trời mới biết một phút khi thuốc giải rơi vào tay anh, cảm giác đó.
Cả ngày lẫn đêm lo lắng và sợ hãi nhiều như vậy, còn có ý nghĩ suýt chút nữa là mất đi Phục Linh, làm mỗi một lần nhớ đến liền làm cuộc sống mỗi một lần trôi qua trong bất an.
Cũng may, hôm nay đã lấy được thuốc giải, lập tức! Lập tức trở về nhà, sau đó những thứ anh lo lắng có thể được giải quyết.
Xe anh chạy vô cùng nhanh, sau đó đột nhiên không dấu vết chậm lại.
“Đoàng——” Mặc dù là súng giảm thanh, nhưng mà viên đạn kia chạm vào cửa kính thuỷ tinh tạo nên tiếng vang lớn như vậy, sau đó bị tấm thuỷ tinh bền bỉ đánh văng ra, bắn vào dây xích cột mốc bên cạnh.
Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, trong đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện ý cười, giống như đang cười nhạo, giễu cợt và khinh thường những người đi theo phía sau anh.
Chiếc xe quân sự Land Rover này là loại xe đứng đầu trong quân đội, đừng nói cầm một thanh tiểu súng, chính là một đám người cầm vô số súng AK47 càn quét cũng không thể nổ tung phòng ngự của anh.
Muốn mạng Đồng Trác Khiêm anh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
“Tiểu Chấn, hành động!”
Rõ ràng trong xe chỉ có mình anh, anh lại nói về phía buồng lái.
Sau đó âm thanh sóng điện từ truyền đến, giọng nói đàn ông có lực nhưng đứt quãng.
“Dạ! Nhận được.” Trong chốc lát, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, thông suốt tận trời, giống như mưa rền sóng dữ sắp phá hoại thế giới.
Âm thanh ùng ùng truyền đến, vô số tiếng kêu mạnh mẽ đồng thời phát ra, hai phi cơ trực thăng lẩn quẩn trên bầy trời, tiếng rầm rú to lớn giống như sắp chạm đất, giống như một phút nữa sẽ hạ xuống từ trên bầu trời.
Trong chớp mắt, nhìn thấy tình thế không đúng, chiếc xe màu đen theo sát Đồng Trác Khiêm lập tức quay đầu đổi hướng, xuyên qua mưa gió, giống như chạy thoát khỏi quỷ dữ đang đuổi theo phía sau.
Lúc chiếc xe màu đen chạy thục mạng, mấy chiếc xe cảnh sát cũng theo sát bên nó, ngăn chặn đường đi duy nhất.
Nhưng xe kia không có dừng lại, mà là xông thẳng về phía trước, muốn đụng nát chiếc xe cảnh sát đáng ghét trước mắt mình.
“Oanh——” Chiếc xe bị đâm cháy, một gã đàn ông đặc công mặc cảnh phục nhảy ra khỏi chiếc xe bị phá huỷ, sau đó nằm trên mặt đất.
Xe cảnh sát dù sao cũng là xe cảnh sát, chức năng phòng ngự không giống nhau, đầu xe bị đụng nát, phần thân không có tổn thương gì.
Mà chiếc xe Santana kia hư hỏng đến nổi không thể hư được nữa.
Người ở bên trong còn sót lại một chút ý chí cuối cùng, ánh mắt hận thù nhìn đám người ngày càng đến gần, sau đó hít một hơi thật sâu——giả chết.
“Ông đây chờ động tác của bọn mày lâu lắm rồi——”
“Hồ đồ——” Cái tẩu nặng nề đập lên đầu La Miễn, trong miệng tư lệnh La toát ra hơi khói cuối cùng, mặc dù trời rất lạnh, nhưng mặt của ông bởi vì tức giận mà đỏ lên, ông đưa bàn tay già nua ra phía trước, run rẩy chỉ thằng cháu ruột của mình, mắng một lần lại một lần khốn nạn.
“Bây giờ thủ đô đang trong thời kỳ hỗn loạn, Đồng gia đã sớm có hành động, tại sao màu lại phái người ám sát Đồng Trác Khiêm vào lúc này? Ngu xuẩn, lại có thể sai hắn đi, mày có biết hay không, nếu mà người kia thất bại, nhà họ La sẽ đi về phía diệt vong bởi quyết định ngu xuẩn này của mày?”
Sắc mặt La Miễn trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, sau đó hắn quỳ xuống: “Ông nội, thật xin lỗi.”
“Xin lỗi có lợi ích gì?”
“Ông nội, Mục Sáng đã bị bắt——” Không biết là tiếng la của người nào, giống như giọng nói em trai La Miễn.
Trong lúc đó, tư lệnh La muốn ngất đi, thật là, nói gì liền tới cái đó.
Mà sắc mặt La Miễn cũng trắng bệch trong nháy mắt.
“Mày không biết thực lực thật sự của Đồng Trác Khiêm còn muốn đi khiêu chiến hắn, La Miễn, mày đúng là đồ phá hoại, phá huỷ bộ mặt của tao.”
“Ông nội, bây giờ nên làm gì?” La Miễn chần chừ hỏi tư lệnh La.
“Lập tức——” Suy nghĩ ý tưởng trong lòng, thần sắc tư lệnh La u ám đến vô cùng: “Lập tức đi giết Mục Sáng, không thể để cho hắn nói ra bất cứ lời nói nào gây bất lợi cho nhà họ La.”
Sáng sớm ngày thứ hai, thủ đô bình tĩnh lại sôi trào một lần nữa.
Sự kiện nổi tiếng lần này chính là——Trung tướng Đồng, Đồng Trác Khiêm bị tập kích, hung thủ đến nay vẫn còn chưa tỉnh, nghi ngờ là người trong quân đội cử đến.
Đây là trang đầu tờ báo ngày hôm nay, tin tức này vừa ra, cả thủ đô lập tức sôi trào, mà lúc Phục Linh nhìn thấy tin tức này——dạ dày liền đau.
“Xong chưa?” Lúc cô nói lời này, sắc mặt cũng bị đau đến trắng bệch.
Cô không hiểu, tại sao trên đời này lại có nhiều người chết như vậy, không có chuyện gì lại đi gây chuyện, không có phiền toái lại đi chọc phiền toái là sao?
Cha mẹ cô yên ổn đợi ở nhà cũng có thể gặp phải cảnh ngộ nổ tung, cô đến bệnh viện thăm cha mẹ mình, không giải thích được bị chặn đường giết, người lái xe đàng hoàng như Phạm Kiệt, liền vì cứu một người không quen thuộc như cô mà mất mạng.
Mà bây giờ?
Không biết Đồng Trác Khiêm đi đâu, sau khi trở lại, giữa đường bị ám sát?
Thật là, năm nào cũng xảy ra ám sát, năm nay đặc biệt nhiều.
Bỗng nhiên, cô thấp giọng thở dài, giống như hiểu ra đạo lý trong đó.
Trên đời này, tiền tài, quyền lực, năng lực đều là ham muốn của bọn họ, giống như đứa nhỏ có đồ chơi liền muốn búp bê, có búp bê muốn Barbie, có barbie muốn bóng bay——
Khụ.
Phục Linh cười lập dị, sao lại nghĩ đến chỗ này rồi?
Kết quả của tất cả mọi chuyện chính là, lòng người giống như rắn nuốt voi, cái bụng kia vốn rất nhỏ, dung lượng lại giống như động không đáy, vĩnh viễn chứa không đủ.
Cũng may, thứ cô muốn không quá nổi tiếng, không có làm thành tình huống đáng sợ, không tiếc giá cao nhất định phải đoạt được.
Một tiếng rắc rắc, cửa mở, sắc mặt Đồng phu nhân sợ hãi ngồi xuống ghế salon, Phục Linh vội vàng chạy đến gần bà: “Mẹ, Trác Khiêm ở đâu?”
Tha thứ cho cô bởi vì mang thai mà bị tịch thu điện thoại.
“Xử lý công việc trong quân đội, sao vậy?” Đồng phu nhân khôi phục thần sắc, nở nụ cười hiền lành nhìn Phục Linh.
“Không có gì, chính là muốn đi thăm anh ấy, hôm qua anh ấy không có về nhà.”
Âm thanh cửa mở truyền đến lần nữa, Phục Linh nhìn sang, là Đồng Trác Khiêm, sau đó lập tức vui mừng đi lên ôm lấy anh.
“Hôm qua đi đâu vậy? Không có chuyện gì chứ?”
Mệt mỏi một ngày biến mất không thấy bóng dáng, Đồng Trác Khiêm vuốt đầu Phục Linh, giống như dụ dỗ con nít: “Xử lý chút chuyện, không có chuyện gì.”
“Nói láo!” Phục Linh la lớn, sau đó chạy chậm vào trong sân, cầm lên tờ báo mới vừa xem đẩy vào ngực Đồng Trác Khiêm.
“Anh nhìn đi, anh nhìn xem nhà báo nào mà viết tốt như vậy, học hỏi chút đi.”
Mấy chữ phóng to đập vào sâu thẳm con ngươi Đồng Trác Khiêm, thần sắc của anh trầm xuống, sau đó cười lạnh.
“Động tác *** thật là nhanh chóng.”
Cái tin tức tốt này, trừ người nhà họ La chảy ra thì còn ai vào đây nữa, ngày hôm qua sau khi anh bị tập kích liền phong toả toàn bộ, mọi chuyện đều tiến hành trong bí mật, không có bất kỳ kẻ nào biết được, mà sáng sớm ngày hôm nay, tin tức làm người ta kinh ngạc liền truyền khắp trên đường cái, nhà nhà đều biết.
Nhất định là người nhà họ La cũng biết được anh chắc chắn sẽ lấy được tin tức có lợi cho anh từ trong miệng người ám sát may mắn còn sống đó.
Mà bây giờ, tin tức này lan ra, chắc chắn được trung ương coi trọng, nhất định sẽ cử người đến thẩm vấn chuyện này, trải qua quy trình kỹ thuật, trải qua tay chân nhiều người, đương nhiên không tránh được người nhà họ La.
Nếu tránh không được, bọn họ sẽ thủ tiêu người này.
Thật đúng là kế hay!
Mà bây giờ, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, việc nên làm bây giờ là trị tận gốc virus trong cơ thể Phục Linh, sau đó anh có thể chân chính yên tâm làm những chuyện khác.
“Tốt lắm, vợ chồng son tán gẫu đi, mẹ đi dọn dẹp một chút, đợi lát nữa liền ăn cơm.”
Đồng Trác Khiêm gật đầu, sau đó trực tiếp lôi kéo Phục Linh lên lầu, vừa vào phòng liền gọi điện kêu Bùi Uyên tới.
Anh nhìn Phục Linh, mấy tháng nuôi dưỡng làm cô mập lên không ít, không có vẻ rườm rà, ngược lại tăng thêm mấy phần đẫy đà, hơn nữa ngực của cô——
Nghĩ như vậy, trong mắt anh dấy lên ngọn lửa sâu kín.
Phục Linh đảo mắt nhìn anh, lập tức nổi lên vô số da gà, run rẩy, trong lòng có chút hốt hoảng nhìn Đồng Trác Khiêm: “Anh. . . . . sao vậy?”
“Coi trọng em——”
Ngay lập tức, thân thể anh đặt lên thân thể mềm mại tinh tế, sau đó suy nghĩ có nên hôn đôi môi đỏ mọng hay không——
Trong đầu Phục Linh giống như xuất hiện lửa cháy, nhiều ngày như vậy, cô và Đồng Trác Khiêm đều ngủ chung, ngoại trừ tay chân người này có chút lưu manh, chính xác là bởi vì quan tâm đứa nhỏ mà không có làm gì cô, nhưng hôm nay, thân thể anh nóng bỏng, môi anh nóng rực, thiếu chút nữa là thiêu đốt lý trí của cô.
Phục Linh từ trong khe hở lộ ra ngón tay, sau đó bấm tay tính toán.
Em gái nó, hôm nay đúng là ba tháng lẻ một ngày. . . . .
Có cần chính xác đến như vậy hay không?
Cô suy nghĩ miên man như vậy, đột nhiên cảm thấy trước ngực lành lạnh, có cảm giác ấm áp dính vào nơi mềm mại của mình, nhẹ nhàng đụng tới, sau đó gặm cắn, mang đến một trận lại một trận cảm giác tê dại, giống như cảm giác mềm mại khi bị trục xuất ở Thiên Đường.
Tay của anh chơi đùa xung quanh, giống như có dòng điện chạy qua, làm cho nơi nhạy cảm của cô đứng lên, thỉnh cầu anh.
Về chuyện giữa nam nữ này, đã lâu rồi Phục Linh không có làm, đương nhiên cô cũng muốn, dù sao thì thân thể phụ nữ có thai càng thêm nhạy cảm, càng thêm không chịu nổi kích thích.
Đã nhận ra Phục Linh thẹn thùng, muốn chống cự nhưng cũng nghênh đón, Đồng Trác Khiêm cười tà mị——
Không khí lạnh lẽo đánh tới, ngón tay Phục Linh sờ tới thân thể của mình, chạm vào tay không phải là đồ ngủ bằng tơ lụa, mà là da thịt nhẵn nhụi nổi lên da gà của mình, giống như là ngày ngày ngâm mình trong sữa tươi, mềm mại, trắng nõn, xinh đẹp không nói nên lời.
Đồng Trác Khiêm nhìn cô, lửa nóng trong mắt càng sâu hơn, giống như thấy được bảo bối yêu thích không thể buông tay trong cuộc đời này.