Phục Linh chậm rãi bước đi, áo tay ngắn màu tím, quần trắng rất mỹ lệ, có chút đoạt hồn người, bộ y phục nhìn đơn giản nhưng lại đem đến cảm giác mê hoặc.
Từng bước nhỏ cô đi tới bên cạnh Đồng Trác Khiêm, như con chim nhỏ nép vào người anh: “Trác Khiêm, đây là bạn anh hả? Thật là khéo ha.”
Mạnh tiểu thư nhà ta như đang hát kịch, ๖ۣۜDiendanlequydon.comgiả vờ thật giỏi đáng khen.
La Mạn Nghê lúng túng nhanh chóng che giấu vẻ mặt, bộ dáng khinh thường nói: “Thời buổi bây giờ con gái không biết giữ thân tro ng sạch gì cả, tuổi còn trẻ mà đã tùy tiện đi quyến rũ đàn ông.”
Ý này, không phải là đang nói Phục Linh bà đây không biết liêm sỉ đi quyến rũ Đồng Trác Khiêm sao?
Phục Linh rất muốn luyện tập xem cô có thể kích thích người khác được bao nhiêu, gặp mặt vài lần, cô phát hiện suy nghĩ của cô La này không thể so với người bình thường được, nếu lấy góc độ của người bình thường ra nói chuyện với cô ta thì kết quả cúi cùng chỉ là tự hại mình thôi.
Tục ngữ nói, một người đàn ông tốt sẽ không tham gia vào chận triến của những người phụ nữ.
Đồng thiếu gia của chúng ta lợi dụng câu này , yên lặng ngồi xem tạp chí. Anh rất yên tâm, người của anh anh biết, Mạnh tiểu thư nhà anh làm sao bại trận dưới tay người phụ nữ này được.
Vẻ mặt La Mạn Nghê kêu ngạo nhìn Phục Linh giống một con phượng hoàng nhìn một con kiến: “Cô gái, nơi này không phải nơi ai muốn cũng có thể vào, bộ dạng học sinh này được trả bao nhiêu mới có thể vào đây mua một hai cái áo chứ? Cô nói đúng không?”
Khóe miệng Phục Linh cong cong, nghiêng đầu nhìn tư thế rất bình tĩnh của Đồng Trác Khiêm, chà sát đôi tay chuẩn bị đánh trả.
Vung tóc ra phía sau, bộ dáng cực kì xinh đẹp, trên miệng luôn cười muốn đẹp bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Chào cô.” Phục Linh nhẹ nhàng xưng hô, tạm ngưng một chút rối đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cô bị đần hả, não tàn rồi hả?”
“Cô ――”
“Cô gì mà cô, bả đây tuổi còn trẻ, bà kiêu ngạo đấy, cô bằng bà đây hả? Mặt thì già nua, mặc được bộ đồ của sinh viên đại học thì ra vẻ nai tơ? Ra đường cẩn thận một chút, coi chừng sét đánh đó.”
“Tôi ――”
“Tôi cái gì? Tôi biết bản thân tôi dễ gây chú ý cho mọi người, tuy rằng cô không phải rất xinh đẹp nhưng xinh đẹp chủ yếu là ở nội tâm, cô tuổi cũng đã cao, ở đây nói nhảm lẳng lơ gì hả?”
Sắc mặt La Mạn Nghê tái mét, Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôngiơ ngón tay ra chỉ thẳng vào Phục Linh, một câu cũng không nói nên lời.
“Cô La, không lẽ ngài tư lệnh không có dạy cô chỉ tay vào người khác là một hành vi vô lễ sao?”
Lời nói này rất lịch sự, chắc chắn không phải là phong cách của Phục Linh, ha ha! Đoán đúng rồi, Đông thiếu gia của chúng ta ra tay rồi.
Hai mắt như con hổ dữ, thân hình cao to đứng lên, mang theo khí thế áp bức và lạnh lẽo, La Mạn Nghê khí thế yếu đi: “Trác Khiêm ――”
Đồng Trác Khiêm cười: “Quên giới thiệu.” Một tay đặt lên eo của Phục Linh, nhìn Mạc Tiểu Kỳ: “Đây là vợ chưa cưới của tôi, tuần sau làm lễ đính hôn, nhớ kỹ, trang phục ngày đó sẽ do cô thiết kế.”
Sắc mặt La Mạn Nghê cắt không còn giọt máu.
Nụ cười Mạc Tiểu Kỳ giãn ra: “Chúc mừng, đến lúc đó tôi nhất định tặng cho anh một bao lì xì lớn.”
Đồng Trác Khiêm gật đầu đồng ý: “Ít thì khỏi đến, giữ cho mình xài đi, đến chi mất mặt.”
Mạc Tiểu Kỳ 囧
Người đàn ông đúng là tính toán chi li.
“Trác Khiêm, sao lại đính hôn? Còn em đây như thế nào?” Giọng nói cô La lại vang lên.
Phục Linh không thể không cảm thán, thương hại cô ta không cha không mẹ, từ nhỏ đi theo ông nội thì có thể có tiền đồ gì, đúng là đần độn hết nói.
Đáy mắt Đồng Trác Khiêm xẹt qua một tia rét lạnh, không lưu tình chút nào nói: “Chuyện của tôi, có quan hệ gì với cô La đây?”
Chỉ có một câu nói đã đem khoảng cách kéo ra xa. La Mạn Nghê không biết nói gì chỉ có thể ngơ ngác nhìn.
Lựa đồ xong rồi, đóng kịch cũng xong rồi, Phục Linh đong đưa cánh tay Đồng Trác Khiêm nói: “Đi thôi anh.”
Âm thanh kia rất kiều diễm thấm sâu vào tận xương tủy của Đồng Trác Khiêm.
Hai người sóng vai nhau đi, cánh tay anh khoát lên vai cô bước qua mặt La Mạn Nghê, đi đến cửa Phục Linh chợt dừng lại quay đầu nhìn Roman Nghê.
“Cô La, làm phiền hỏi một câu, cô biết người đàn ông tên Ai Lý Khắc Tư sao?”
Mặc La Mạn Nghê mất hếnt máu, cổ tay run rẩy không ngừng được ――