Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 144: Chương 144: Có quan hệ như thế nào với tôi




“Em muốn gặp bà ấy!” Tiếng la truyền ra từ trong biệt thự Tân Hà Uyển, sau khi biết được dáng dấp người phụ nữ tới đưa đồ từ trong miệng Đồng Trác Khiêm, trong lòng Phục Linh giống như bị lửa thiêu đốt, hận không thể để người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức.

Dáng dấp giống em đến chín phần, nếu mà người phụ nữ còn trẻ tuổi, liền có thể có thể tưởng nhầm thành em.

Đây là nguyên văn Đồng Trác Khiêm nói.

Đầu tiên trong đầu Phục Linh nghĩ đến chuyện chỉnh dung, nhưng mà rất nhanh bỏ đi ý niệm này, cô cũng không phải là ngôi sao thiên vương đặc biệt nổi danh, cũng không có dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, tại sao lại có gương mặt giống như cô?

Vậy là cái gì?

Phục Linh không biết, cô sẽ không cảm thấy người phụ nữ kia là cái gì mà người mẹ cẩu huyết thất lạc nhiều năm, bây giờ mẹ cô vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự trong Tân Hà Uyển.

Nhưng mà, cô thật sự vô cùng tò mò.

——

“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, đứa bé kia ở đâu đi.”

Giọng nói nhàn nhạt của người phụ nữ vang lên trong quán cà phê, Lang Phàm bưng chén cà phê nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó ánh mắt bất động nhìn người đàn ông không nói câu nào ở phía đối diện.

Ông ấy mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn đoan trang sạch sẽ chỉnh tề, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng lại giống như thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, chân mày tà mị, đôi mắt vi thiêu, ẩn chưa phong thái thành thục trưởng thành.

Lang Phàm nhìn bộ dáng chuyên tâm của ông ấy, lại ngoài ý muốn cảm thấy không được tự nhiên, bà nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Tiểu Kính, ông cũng biết, nếu như không phải ông sẽ nói cho tôi biết tin tức đứa bé kia, tôi tuyệt đối không trở lại thủ đô, nếu như bây giờ không lấy được tin tức của đứa bé kia, tôi sẽ lập tức rời đi.”

“A Phàm.” Mông Kính đột nhiên kêu Lang Phàm, giọng nói kia vô cùng dịu dàng, giống như là nhúng vào mấy trăm năm tình yêu, Lang Phàm nhẹ nhàng nhíu mày: “Anh tình nguyện em gọi anh là Lãng Thư.”

Đúng vậy, Lãng Thư.

Người đàn ông trước mắt này nhỏ hơn bà chín tuổi, lúc hắn hai mươi tuổi, còn là thiếu tướng trẻ tuổi trong quân đội, hăng hái, hướng ngoại, gương mặt mê người và gia thế hiển hách mang đến vô số người theo đuổi, mà bà, khi ông ấy ở tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, bà đã hai mươi chín tuổi, đã từ từ bắt đầu đi theo năm tháng, bắt đầu từ từ tàn lụi.

Ông ấy là thiếu tướng, mà bà chỉ là thư ký trong căn cứ quân đội mà thôi, hai người có kiếp sống không giống nhau lại bị vận mạng dẫn dắt đi cùng nhau.

Có nhiều đoạn ngắn từ từ nổ tung trong đầu Lang Phàm, giống như quả cầu lửa, nóng rực lòng bà, làm cho bà giật mình.

Lúc gặp lại, ông ấy trẻ tuổi sáng ngời, ngay thẳng oai hùng, mặc dù số tuổi của bà lớn hơn ông ấy rất nhiều, nhưng nhìn qua lại giống cô gái mười tám tuổi, ông ấy lấy thân phận bạn tốt nhìn bà không ngừng theo đuổi một người đàn ông, cho dù người đàn ông kia khinh thường Lang Phàm bà, bà vẫn da mặt dày dính lấy.

Tất cả mọi người đều nói ký giả mặt trận chẳng tốt lành gì.

Chỉ có ông ấy nói: “Theo đuổi thứ mình thích, đó là dũng cảm, bọn họ không dám dũng cảm, cho nên không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.”

Mà còn có một người nói: “Làng Phàm, cuối cùng tôi cảm thấy cô cái gì cũng được, cho dù có ngày cô oanh tạc căn cứ quân đội.”

Rồi sau đó, người kia nằm trên giường, không biết sống chết như thế nào, chỉ hi vọng bình dịch cô mang về có thể cứu ông ấy.

“A Phàm, thật ra thì tôi rất muốn nhìn thấy cô, nhưng mà khi cô trở lại, tôi lại muốn cô lập tức rời đi, tôi không bao giờ muốn cô gặp Đồng Hoa Triệu.” Mông Kính giữ vững mục đích của bản thân.

Đột nhiên Lang Phàm run lên, sau đó nở nụ cười lạnh: “Ông làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không phải muốn ép tôi ra ngoài sao? Có lẽ trên đời này không có người tôi quý trọng nhất, ông ta không dao động được ông, đương nhiên sẽ đánh vào Thiệu Đình, buồn cười nhất là, ông ta lấy loại thuốc nước tôi đưa cho ông ta nhiều năm trước tiêm vào trong cơ thể Thiệu Đình, không phải muốn buộc tôi lấy thuốc giải tới cứu Thiệu Đình sao, cũng may, tôi đã trở về, tâm cơ của ông ta cũng không uổng phí.”

Mông Kính lấy một phần văn kiện từ trong túi xách, đưa cho Lang Phàm: “Nên tới thì không tránh được, tôi vẫn luôn đứng bên cạnh bà, cầm cái này đi.”

Lang Phàm cầm lên hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là một phần hồ sơ y học hai mươi lăm năm trước, tôi phí hết tâm tư mới lấy được nó.”

Ôm lấy nghi ngờ, Lang Phàm chậm rãi mở văn kiện ra, sau đó đột nhiên run lên.

Tháng XX năm XX, bệnh viện quân sự thủ đô, Mẫn Văn Quân, phụ khoa, không mang thai được.

Mấy chữ này, phảng phất giống như sấm sét đánh vào đầu Lang Phàm, làm cho bà không phản ứng kịp, sự thật đang ở trước mắt, bà lại không dám tin tưởng một chút nào, giống như đây là màn hung ác khắc nghiệt mà lại dẫn điểm đến giấc mộng tuyệt vời.

“Đây. . . . .” Lang Phàm không thể tin được.

Mông Kính thở dài than thở: “A Phàm, bà là người phụ nữ thông minh, thứ bà đoán thì chính là như vậy.”

Những năm bà rời đi, lúc lêu lổng bên Maxico, năm nào cũng nhận được tin nhắn của Thiệu Đình, ông ấy nói cho bà biết, sau khi ông ấy kết hôn, từ từ phát hiện bà xã của ông ấy là cô gái dịu dàng mạnh mẽ, rất cá tính, sau đó ông ấy bắt đầu gửi hình con gái của ông ấy cho bà xem, mỗi một năm đều có, chưa từng gián đoạn.

Lúc cô bé kia còn nhỏ, khóc, cười, bú sữa mẹ, ngủ, lúc một tuổi, học bước đi đầu tiên, không muốn dứt sữa, bộ dáng oa oa khóc lớn, sau đó thời gian trôi qua nhanh như vậy, đứa nhỏ biến thành cô bé bốn năm tuổi, gương mặt mập đô đô, còn nhìn không ra sau này có phải đại mỹ nữ hay không, mỗi lần bà nhìn thấy hình cô bé kia, sẽ vui vẻ cho đến trưa.

Mà rất nhiều năm sau, đột nhiên bà rời khỏi Mexico, đi Seattle, đi tìm từng bước từng bước của người không bao giờ trở lại, sau đó cô đơn đến Provence, ở bà không nhận được tin nhắn của Thiệu Đình, bởi vì không ai biết Lang Phàm đi đâu, có người nói, tam đại công tử đã từng có danh tiếng kinh động thủ đô cũng thích phụ nữ, chết, có người nói, cô gái xinh đẹp tựa như thiên tiên và người đàn ông cô yêu cùng nhau ẩn cư .

Mà không ai biết, người đàn ông Lang Phàm yêu chết, con gái bà cũng chết, một mình cô lẻ loi đi qua từng nơi người bà yêu đã từng đi qua, cảm thụ ấm áp đã từng tồn tại.

Sau đó đi Provence, nơi hai người gặp nhau,

Nhìn dòng chữ phía trên, đột nhiên Lang Phàm nghẹn ngào khóc rống, thật ra thì cho tới bây giờ bà vẫn luôn chứng kiến con gái mình lớn lên, nhưng mà vì một chút suy đoán hư ảo mờ mịt và khủng hoảng trong lòng, từng bước xâm chiếm lý trí của bà.

Bà còn có thể nói gì? Lang Phàm không biết, vẫn thấp giọng khóc, giống như tất cả đau khổ trên đời này đều phủ xuống người bà.

Nghe tiếng khóc của bà, đột nhiên trong lòng Mông Kính đau khói, đã từng, ông không muốn nhìn thấy bà gặp một chút xíu đau khổ nào, chậm rãi đi tới bên cạnh bà, ôm bả vai bà, để cho bà tựa vào trong ngực mình.

“A Phàm, bà có thể khóc lớn ở trước mặt tôi.”

Lang Phàm có chút tự giễu, đã là phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc dù bề ngoài được chăm sóc tốt mà trẻ hơn, không có quá nhiều biến hoá, nhưng cuối cùng vẫn già rồi, bà cũng muốn phóng túng một lần, bà đang suy nghĩ, mình làm nhiều việc ngốc như vậy, coi như bây giờ ở trong ngực Tiểu Kính khóc một ngày một đêm cũng được, như vậy cũng đáng giá.

Nhưng mà chỉ là khóc thôi, không có gì lớn, qua là tốt rồi.

“Tiểu Kính, có thể biết ông, là tôi có phước ba đời.”

“Buông bà ấy ra!” Tiếng rống giận vang lên trong phòng cà phê, bốn phía bị âm thanh này làm cho giật mình, giọng nói kia có chút quen thuộc, lại mang theo chút già nua, Lang Phàm từ từ ngẩng đầu lên khỏi ngực Mông Kính, nhìn cái người bà hận nửa đời, lạnh lùng cười: “Hoa Triệu, đã lâu không gặp.”

Giọng nói kia, đúng là dịu dàng như vậy làm cho Đồng Hoa Triệu cảm thấy mình gặp ảo giác.

Vẫn là giọng nói kia, vẫn là thân hình kia, năm tháng không có lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt bà, chẳng qua trên gương mặt đó không có nụ cười xinh đẹp như lúc ban đầu, mà cô gái từ trước đến bây giờ luôn nhìn người khác cười lạnh, hôm nay, rốt cuộc cũng nhìn ông ta cười lạnh.

Đồng Hoa Triệu giống như không thể tin được, ông ta làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mà đều vì có thể nhìn thấy bà, sau đó giành bà lại sao? Nhưng mà tại sao bây giờ, nhìn thấy bà ảm đạm khóc thúc thít còn có nụ cười lạnh lùng, ông ta lại có cảm giác mình sai lầm rồi.

Không, ông ta không sai, ông ta– Đồng Hoa Triệu sẽ không có ngày làm sai, từ trước đến nay ông ta là một người hiểu chuyện, làm việc mạch lạc rõ ràng, tại sao có thể làm sai.

Mông Kính cũng không thay đổi nét mặt, bưng tách cà phê trên bàn từ từ uống, mới chậm rãi nói: “Đồng thủ trưởng mang theo binh lính đi dạo phố sao?”

Ông liếc mắt nhìn binh lính ngoài cửa, giống như cực kỳ khinh thường.

“Lang Phàm.” Đồng Hoa Triệu cắn răng nói lên cái tên làm ông ta vừa yêu vừa hận, lại thấy gương mặt bà không thay đổi đáp một tiếng, cực kỳ lạnh nhạt.

Đột nhiên ông ta bị kích thích, lập tức sải bước vọt tới trước mặt Lang Phàm, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm đôi mắt bà, hung ác nói: “Bà cứ hận tôi như vậy sao?”

“Hận, sao lại không hận?” Lang Phàm đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn: “Một người đàn ông, luôn miệng nói yêu tôi, lại hại chết chồng tôi.”

“Mạc Sâm không phải là chồng bà!”

“Ông hại chết chồng tôi, để cho tôi lưu lạc một mình nửa đời, hại chết con gái tôi, để cho cả đời tôi vượt qua trong áy náy, bây giờ ông làm hại Thiệu Đình không rõ sống chết như thế nào, ép tôi xuất hiện, tôi có thể hạnh phúc cả đời, nhưng ông lại phá vỡ từng chút một, mỗi ngày đều vượt qua trong đau đớn.”

“Ông như vậy, làm cho tôi có lý do gì để không hận!”

Phảng phất giống như phát tiết, Lang Phàm nặng nề rống lên, Đồng Hoa Triệu không thể tin được, sau đó cười: “Bà hận tôi? Nhưng mà tôi yêu bà, Lang Phàm, tôi *** yêu bà.”

Lang Phàm cười lạnh, chậm rãi nói: “Ông yêu tôi, có quan hệ với tôi sao?”

Trong phút chốc, Đồng Hoa Triệu không tìm được ngôn ngữ thích hợp.

“Đúng vậy, không có A Sâm không có con gái, tôi liền yên tĩnh núp ở Provence hết cả đời, vậy là xong, nhưng tại sao ông phải quấy rầy tôi? Tại sao lại hại những người quan trọng của tôi? Nếu như đây là yêu do ông nói, như vậy, thật xinh lỗi, tôi tiêu thụ không nổi phần tình cảm này.”

“Lang Phàm!” Đồng Hoa Triệu hổn hển quát.

Đột nhiên Mông Kính đứng dậy, kéo tay Lang Phàm muốn rời đi, lại bị người lấy khẩu súng chặn lại.

“Tôi tin, thủ trưởng Đồng biết lấy súng uy hiếp quan chức nhà nước sẽ có kết quả gì.”

Lời của Mông Kính bị Đồng Hoa Triệu xem nhẹ, ông ta chỉ nhìn người phụ nữ làm cho ông ta suy nghĩ trong lòng: “Cùng tôi trở về.”

“Được.” Lang Phàm mỉm cười, nắm tay Mông Kính: “Tiểu Kính, mang tôi trở về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.