Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 30: Chương 30: Còn nữa, anh có tiền không?




Lấy thuốc sát trùng cùng băng gạc từ trong hộp ra, đổ thuốc sát trùng vào miếng bông nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên cổ cô, có cảm giác hơi đau nhói.

Gương mặt nam tính nghiêng nghiêng dưới ánh đèn, càng phát ra vẻ quyến rũ rạng ngời, vô cùng anh tuấn hấp dẫn, làm cho trái tim Phục Linh không khỏi chậm một nhịp.

Trời cao sao không công bằng, cho người đàn ông này một khuôn mặt như ngọc, gia thế thì cao có thể so với đỉnh Everest, thế mà hết lần này đến lần khác, lại cứ xui xẻo đụng phải cô.

“Đồng Trác Khiêm, nói thật nha, dáng dấp của anh thật đẹp trai”.

Người đàn ông kia cả lông mày cũng không thèm động một cái: “Không đẹp trai thì lúc trước em sẽ leo lên xe cưỡng dâm bổn thiếu gia sao?”

Trong lúc nhất thời, Mạnh tiểu thư suýt nữa là phun ra một búng máu tươi, tức giận không nói ra lời, liền giơ chân đạp cho Đồng Trác Khiêm một cước, lại bị bàn tay đàn ông mạnh mẽ nắm lại, nắm lòng bàn chân cô không ngừng vẽ loạn.

Giật một cái, cả người như bị điện giật, Mạnh tiểu thư lập tức rút chân về, khóe miệng giựt giựt nói: “Anh có thể đứng đắn một chút được không?”

“Em có từng gặp qua thằng đàn ông nào đứng đắn ở trên giường chưa?”

Nói đến việc này, lấy kinh nghiệm làm má mì lâu năm của cô mà nói, quả thật đám đàn ông này, lên trên giường lập tức hóa thân thành mặt người dạ thú, ước chừng cả lục thân cũng không nhận.

Nhanh chóng thoa thuốc, đem hòm y tế cất vào, Đồng thiếu gia ôm lấy cô đặt ngồi lên đùi mình.

“Sáng mai, hai chúng ta đi đăng ký kết hôn trước”.

Hả!!!

Miệng của Mạnh tiểu thư lúc này mở to có thể nhét cả quả trứng gà: “Tôi chưa nói sao? Chuyện mang thai chỉ là biện pháp đối phó, lúc đó bất đắc dĩ cái khó ló cái khôn mới nói láo, Đồng Trác Khiêm, não anh bị tàn sao?”

Bất ngờ là, Đồng thiếu gia lần này không có cốc lên đầu cô, lại còn ôm cô chặt hơn.

“Em đã có chồng sao?”

Phục Linh sửng sốt: “Không có”.

“Anh đã cưới vợ sao?”

“Không có, nhưng anh có một vị hôn thê như hoa như ngọc, không cần lo bị đói khát”.

“Em có thể đoan trang một chút khi nói chuyện được không?”

“Không thể, anh nói tôi cưỡng dâm anh, vậy tại sao lúc tôi cưỡng dâm anh, sao anh không thể vô cùng đoan trang mà cự tuyệt tôi?”

Đồng thiếu gia im lặng, anh thừa nhận, cô gái này không thể nào suy nghĩ giống như người bình thường.

“Còn nữa, Đồng thiếu gia anh có tiền không?”

Đồng thiếu gia không nói lời nào, buông cô xuống, dắt tay của cô đi ra cửa, vừa đúng lúc gặp Đồng phu nhân đang bưng canh đi lên.

“Phục Linh, trông vẻ mặt con có hơi tái, nhanh uống canh gà ác này đi”.

Gà ác, cô ghét nhất là gà!

Đồng thiếu gia ôm lấy hông cô, nhận lấy canh gà trên tay Đồng phu nhân uống một hớp, sau đó đưa cho Phục Linh: “Mẹ nấu canh bồi bổ cho em, mau uống đi, uống xong chúng ta đi”.

Thôi đi, cũng không nên phụ lòng, đây là tấm lòng của của người ta, uống vậy.

Nhận lấy canh gà từ tay Đồng Trác Khiêm, Mạnh tiểu thư trong bộ dáng bi thảm giống như là bộ dáng một trinh nữ bị lột sạch đồ đứng trước một bọn tội phạm cưỡng hiếp, cắn răn nín thở, làm một cái ực nuốt xuống.

Đồng phu nhân liền vui vẻ ra mặt: “Uống ngon không? Buổi tối ta lại nấu cho con uống, thôi vợ chồng son hai đứa muốn đi đâu thì mau đi đi”.

Cười hiếp mắt đáp lại, trong lòng Phục Linh đang suy nghĩ, buổi tối, mình nên trở về chỗ của trưởng ban Mạnh mà ngủ thôi.

Bị dắt lên chiếc xe quân dụng Hummer, Phục Linh mới hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Hôm nay bổn thiếu gia vui vẻ, dẫn em đi dạo phố mua sắm”.

“Anh không đi làm?”

“Cấp trên cũng vui vẻ, cho anh nghỉ”.

Được rồi, cô không nói, có nói gì, hắn cũng có cách phản bác.

Xe chạy nhanh một đường đến trung tâm thương mại sầm uất nhất thủ đô – cao ốc Long Thành.

Treo biển số xe quân dụng, dọc đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tùy tiện dừng xe, không biết lấy đâu ra một cái mắt kính đen, trong nháy mắt Đồng thiếu gia từ quân binh biến thành đạo tặc, dáng vẻ kia cực kỳ giống xã hội đen.

Nhưng mà, điều kiện trước tiên là phải đem bộ quân phục chói mắt trên thân người này thay ra.

Bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhấn nút thang máy đi lên tầng cao nhất.

Trong lòng Phục Linh có chút nghĩ mãi không thông, cũng là quân nhân, tại sao sự khác biệt lại lớn như vậy? Cha cô dù gì cũng là trưởng một bộ phận, tiền lương mỗi tháng coi như cũng cao, nhưng quần áo cô mặc cũng chỉ là hàng chợ, cũng chưa từng mua cho cô đồ gì cao cấp, còn nói là rèn luyện bản năng sống cơ cực từ nhỏ gì đó, thật vất vả mới tìm được cái nghề má mì để làm kiếm chút tiền lẻ, thỉnh thoảng cùng chị em đi tới trung tâm thương mại Long Thành càn quét một trận, nhưng đó cũng chỉ là tầng thứ hai thôi.

Phải biết rằng, trung tâm thương mại Long Thành có tổng cộng bảy mươi tầng, trong đó năm mươi tầng là cửa hàng tổng hợp, còn hai mươi tầng trên cao là khu riêng phục vụ khách VIP, người lạ chớ có bước vào.

Nếu có đi dạo, cũng không được lên khu riêng này, chỉ có thể tha hồ tung hoành mua sắm ở năm mươi tầng còn lại mà thôi.

Như vậy, Đồng thiếu gia, anh có rất nhiều tiền sao?

Cũng không thể trách Mạnh tiểu thư nghĩ như thế, bởi Đồng thiếu gia đã từng có lịch sử ngủ một đêm trả có hai trăm đồng, người có tiền đến mua sắm ở khu này, mua một cái mũ hai trăm đồng còn thấy mất mặt nữa là.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.