Gió lạnh càng lúc càng lớn, sương mù bắt đầu xuất hiện, Trường An mở to mắt mông lung nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy mênh mông vô bờ.
Cả người cô bắt đầu lạnh dần, ý thức có chút mê mang, nhìn từng giọt mưa rơi trên áo, từ từ ngã xuống.
Hạt mưa rơi trên cửa xe màu đen, sắc trời dần dần ảm đạm, mặt trời chiều ngã về tây, mưa to, tầm tã.
Chiếc xe màu đen bỗng nhiên xuất hiện trước Thạch Đông vùng ngoại thành, vệ sĩ mặc tây trang màu đen xuống xe, mở ô đứng chờ ngoài cửa.
Người đàn ông nghiêng đầu xuống xe, lông mày khẽ chau lại, đôi mắt lạnh lùng giống như diều hâu lướt ngang trời mấy vạn thước, mang theo hàn quang rét lạnh, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt làm say lòng người giống như Chiến Thần Apollo.
Mang đôi giày da màu đen được làm thủ công từ Ý xuống xe, người đàn ông mặc áo khoác, trông như một ngôi sao sáng giữa trời đêm.
“Thưa ngài, nơi này chính là Thạch Đông ở vùng ngoại thành.”
Hắn khẽ gật đầu, sau đó dưới ô che chở, đi đến trước mặt người phụ nữ đã ngã xuống đất ngất đi kia, tiếp đó không sợ bẩn mà ôm lấy cô, vén những sợi tóc của cô lên, cô vẫn giống như bộ dáng dịu dàng bình thường trong trí nhớ của hắn.
Bỗng nhiên hắn cười lạnh rồi đứng lên, hai tay mạnh mẽ ôm lấy cô gái, làm cho lòng người co rúm lại.
Khí trời bắt đầu lạnh.
“Lấy một bộ quần áo đến đây.” Thanh âm của hắn, lạnh lùng, nhạt nhẽo.
Vệ sĩ vội vàng từ trong xe lấy ra một bộ tây trang, sau đó đưa cho hắn ta.
Người đàn ông cẩn thận khoác áo lên người cô gái, sau đó ôm lấy cô đi vào bên trong xe, vẻ mặt có chút mềm mại cũng có chút lạnh lùng.
“Phó Trường An, chờ em tỉnh lại có thể nói với tôi, lại dám đem con của tôi bỏ đi, lá gan cũng thật lớn.”
“Thưa ngài, có người bỏ cái này trên mặt đất.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn, rét lạnh trong mắt càng đậm, đó là một chiếc nhẫn kết hôn, phía trên có khắc sinh cùng an, tựa như Lục Cảnh Sinh và Phó Trường An, hắn lạnh lùng cười: “Tiêu hủy, thê tử của hắn là Đào Huyên Lê, từ bây giờ, cô gái Phó Trường An này, hắn không chạm tới được nữa rồi.”
“Trở về Moscow.”
“Vâng.”
***********
Trường An mất tích, đây là chuyện khiến Phục Linh rất bất ngờ.
Lúc nghe được tin này, chỉ có một mình ở nhà, Đồng Trác Khiêm đã về quân khu để xử lý công việc, hoàn thành tiệc đính hôn của họ vào ngày mai.
Đi đến bệnh viện, chỉ thấy Đào Huyên Lê đang lo lắng đứng bên ngoài phòng giám hộ.
“Trường An đâu?”
Ánh mắt rét lạnh truyền đến, hai mắt cô ta sưng đỏ, giống như cực kì hận người trước mặt: “Cô ta còn chưa chết sao?”
Phục Linh kinh ngạc, hai mắt lạnh lùng nhìn Đào Huyên Lê: “Lục Cảnh Sinh rốt cuộc đã làm cái gì với cô ấy?”
“Cảnh Sinh sẽ làm gì với cô ta?” Đào Huyên Lê hỏi lại: “Nếu không phải cô ta xuất hiện ở trên xe Cảnh Sinh, Cảnh Sinh sẽ xảy ra chuyện sao?”
Phục Linh run lên, nhìn Lục Cảnh Sinh bị băng bó đến nhận không ra hình dáng trong phòng giám hộ.
“Như vậy Trường An đã đi đâu?”
“Tôi làm sao mà biết , Mạnh tiểu thư, bây giờ tôi không có tâm trạng tranh cãi những chuyện này với cô, nếu có thời gian, tốt nhất là cô nên quan tâm tới bữa tiệc đính hôn của mình đi.”
Dứt lời, cô ta xoay gót giày rời đi.
Phục Linh có chút ngượng ngùng, Đồng Trác Khiêm tuyên bố kết hôn, khiến cho ở thủ đô tất cả mọi người đều biết, vừa thấy cô, ai cũng chúc mừng chúc mừng Đồng phu nhân, làm cho cô rất ngượng.
Đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên.
“Alo.”
“Đi đâu vậy?” Trong lời nói, là thanh âm lạnh lùng của Đồng thiếu gia, mang theo khí phách không gì sánh kịp.
“Đang ở bệnh viện.”
Bên kia nhất thời im lặng, sau đó hỏi: “Sinh bệnh sao?”
“Không, em đi tìm Trường An.”
“Được rồi, chuyện này em không cần quan tâm, bổn đại gia sẽ cho người điều tra thêm.”
“Ừ.”
Bên kia âm thanh gác điện thoại truyền đến rất nhanh, Phục Linh nắm di động trong tay không khỏi lo lắng.
Chuyện này làm thế nào mới tốt đây?
Ngày mai chính là tiệc đính hôn của Phục Linh và Đồng Trác Khiêm, sáng sớm Mẫn Văn Quân liền dắt má Liễu tới nhà họ Đồng để hỗ trợ, Đồng phu nhân và Mẫn Văn Quân một bộ dạng như chị em tốt, cùng nhau tới khách sạn Thế Kỷ đặt tiệc rượu, sau đó tự thông báo cho thân thích của từng người.
Mẫn Văn Quân thật sự rất vui vẻ, đứa bé Phục Linh kia từ nhỏ đã là người không thể không lo lắng, lớn lên lại tìm được một người chồng tốt như vậy, bà có thể không vui mừng sao?
Phục Linh sau khi đi bệnh viện cũng không đi đâu khác mà trực tiếp tới trại huấn luyện ở quân khu tìm Đồng Trác Khiêm.
Cũng không biết như vậy có được không, dù sao người ta cũng đang làm việc.
Xuống xe, Phục Linh lau mồ hôi trên mặt, thản nhiên đi tới gần cửa chính, lại bị ông chú sĩ quan lạnh lùng ngăn lại: “Tiểu thư, nơi này là quân khu yếu địa, không thể ra vào lung tung.”
Phục Linh xấu hổ cười cười: “Tôi tìm Đồng Trác Khiêm.”
Người nọ nghe xong, vẻ mặt càng lạnh hơn: “Tiểu thư, thủ trưởng không phải ai muốn tìm cũng có thể tìm, mời cô rời đi cho.”
“**!” Tức giận mắng một tiếng trong lòng, Phục Linh lùi lại một chút, sau đó âm dương quái khí liếc mắt người sĩ quan một cái, làm cho ông chú bị nhìn đến khó chịu.
Lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đồng thiếu gia, đầu bên kia có chút ồn ào.
“Đồng đại gia________”
“Ừ.”
“Đồng đại gia________”
“Ừ.”
“Đồng__”
“Con mẹ nó! Có gì nói thẳng cho bổn đại gia.” Đầu kia nóng nảy.
Nét mặt Phục Linh lộ vẻ gian trá cười cười: “Thủ trưởng đại nhân, em đang ở cửa khu huấn luyện, em thật đáng thương nha, mang thân chửa đứng dưới ánh mặt trời chói chang đợi anh, sĩ quan gác cổng còn không cho em đi vào, cấp dưới của anh đối xử với chị dâu như vậy sao?”
Tiếng nói cũng không lớn, người sĩ quan lại nghe được rõ ràng, nhất thời tròng mắt híp lại, thân thể căng thẳng , có chút mất hồn.
Thủ trưởng đại nhân? Còn mang thai, người sĩ quan nhìn nhìn Phục Linh, chỉ cảm thấy có chút giống với trưởng phòng Mạnh, nghĩ đến đây thân thể càng thêm cứng ngắt.
Không phải ngày mai thủ trưởng Đồng muốn đính hôn sao? Vị phu nhân chuẩn mực kia không phải là con gái của trưởng phòng Mạnh, Mạnh Phục Linh sao? Chẳng lẽ vị này là_______
Đang lúc suy nghĩ, chỉ thấy Phục Linh cười tủm tỉm nhìn về phía sau ông, sau đó cúp điện thoại, vẻ mặt gian trá cười.
Tiếng bước chân truyền tới, người đàn ông mặc quân phục, thân hình cao lớn, trên trán lấm tấm mồ hôi, khẽ chau cặp mày tuấn lãng, cặp mắt như báo đi săn lẫm liệt, chăm chú nhìn một chỗ, khóe môi nhếch lên giống như muốn mạng già của Phục Linh.
“Chồng à____”
Kêu một tiếng đầy tình cảm, Phục Linh giang hai tay, chạy như bay tới, cách Đồng thiếu gia càng gần, liền nhìn thấy anh nhăn mày càng chặt.
Ngay tại lúc Phục Linh sắp ôm lấy anh, trong nháy mắt đó, đôi tay hùng hậu rốt cuộc rời núi, ngăn cản Mạnh tiểu thư______
“Lần sau, khi cô ấy tới, để cô ấy trực tiếp đi vào là được.”
Lời này là nói cho sĩ quan gác cổng nghe.
Nghe vậy, người sĩ quan thở dài nhẹ nhõm một hơi , hành quân lễ: “Vâng, thủ trưởng.”
Đồng Trác Khiêm xoay người bước đi, Phục Linh mang khuôn mặt tức giận đi theo phía sau.
“Đồng đại gia, anh làm sao lại mang bộ mặt bánh bao vậy?”
Đồng thiếu gia không nói.
Nhưng Phục Linh nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, tâm lại hơi nhộn nhạo, nói thật thì, Đồng thiếu gia thật sự là một người đàn ông rất đặc biệt lại vô cùng đẹp trai.