Anh nhìn xung quanh, không phát hiện có chỗ nào khả nghi, Đồng Trác Khiêm xông lên lầu, theo mỗi bước đi của anh là dấu chân không thể nào thấy được.
Đi qua bốn khúc cong tám ngõ quẹo, trước mắt anh là cửa phòng mở sẵn, cửa sổ trong phòng mở toang, gió thổi vù vù tràn ngập căn phòng.
Không thể nói gian phòng không có ai ở này không được sạch sẽ, mà là cực kỳ hỗn loạn.
Phảng phất giống như vừa mới trải qua trận tranh giành ác liệt.
Bây giờ, trên mặt đất được lót bằng gạch men sáng bóng có thật nhiều dấu giày dính bùn, rối loạn không chịu nổi, giống như đã từng có rất nhiều người đạp qua.
Bỗng dưng, trong lòng anh rét lạnh.
Anh nghĩ tới một vạn tình huống mà Phục Linh có thể gặp phải.
“Lập tức dẫn người bao vây hết nơi này, nếu để trốn thoát một người nào, cho dù chỉ là một con muỗi cũng đừng đến đây gặp tôi, chuẩn bị tinh thần cho mình một phát súng đi.”
Người phía sau tuân lệnh, lập tức đi ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh của cấp trên.
Mà Đồng Trác Khiêm xoay người nhảy một cái, lập tức ẩn thân vào trong bóng tối.
———
Bây giờ Phục Linh chỉ có một cảm giác.
Màu đen hắc ám trước mắt làm cho cô sợ hãi, không biết mình có thể đi về hướng nào.
Lần đầu tiên cô chân thành tha thiết cảm nhận được ý tứ giơ tay không thấy được năm ngón là như thế nào, cũng không có người nào có lòng tốt mở đường đi trên núi, cho nên cô chỉ có thể từng bước từng bước mò mẫn đi về phía trước.
Trên ngón tay truyền đến vô số cảm giác đau nhói, bầu trời đen như mực không trăng không sao, Phục Linh cảm thấy may mắn bởi vì mình mang thai mà mang giày bệt, cho nên đi đứng cũng coi như vững chắc.
Nếu như là bộ dáng trước kia, giày cao gót, sườn xám ngắn xẻ tà, không chắc sẽ ra hình dáng gì, chỉ sợ còn chưa kịp nhảy ra tường liền bị người nào đó bắt về làm thịt.
“**!”
Ở lần thứ N bị cây gai đâm trúng, rốt cuộc Phục Linh cũng không nhịn được, hướng về phía trời cao, giơ ngón tay giữa: “Thượng Đế, tôi tin tưởng ông như vậy, ông lại hãm hại tôi, ông đùa giỡn như vậy là đủ rồi.”
Thật ra thì, đây chỉ là lời nói giỡn giúp cô hoá giải nỗi sợ hãi vô cùng kinh khủng trong lòng mình.
“Ở đó——” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, đột nhiên con cú mèo treo ngược trên cành cây mở to đôi mắt màu đỏ đáng sợ, mà trong nháy mắt đó, Phục Linh cũng đứng trước mặt con ngươi đỏ sậm như máu.
Nhất thời, tóc gáy dựng thẳng.
Không biết là bởi vì phía sau có người đang đuổi theo, hay là hình ảnh quỷ dị mà cô gặp phải.
Âm thanh ồn ào phía sau càng lúc càng lớn, có người mở đèn pin, bắt đầu càn quét xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Phục Linh.
Phục Linh vừa vặn đi tới trong lùm cây, dáng dấp cao ráo của thực vật che khuất thân thể cô, cô từ từ che miệng mình lại, sau đó co rúc người, muốn tránh thoát khỏi sự tìm kiếm làm cho lòng cô lo sợ này.
Một rồi lại một ánh đèn quét qua trước mặt cô, trong lòng Phục Linh cũng nhói lên theo từng ánh sáng đó, thời tiết rét lạnh như vậy, trán của cô lại toát ra lấm tấm mồ hôi, phảng phất như vừa mới đi ra khỏi phòng xông hơi.
Lúc này Đồng Trác Khiêm đi theo bước chân mà những người đó lưu lại, lúc anh sắp đi tới vị trí của bọn họ thì dừng lại.
Khủng hoảng quá mức mãnh liệt làm cho Phục Linh bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu suy nghĩ về nguồn gốc và mục đích tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Tất cả mọi chuyện đều không trốn thoát khỏi quan hệ với Đồng Trác Khiêm.
Quan hệ giữa nhà họ La và nhà học Đồng không thể nói là yên ổn, mà nhiều năm trước sau khi hai nhà đem Đồng Trác Khiêm và La Mạn Nghê đặt ở chung một chỗ thì quan hệ mới hoà hoãn được một chút.
Tư lệnh La đã mất đi con trai và vợ mình, người thân nhất của ông chính là đứa cháu gái ruột này, có thể nói là ông yêu thương La Mạn Nghê đến tận xương tuỷ.
Mà hôm nay, nhà họ Đồng từ hôn, vô tình đem La Mạn Nghê chưa gả đã bị từ hôn đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Chuyện này nhất định làm cho tư lệnh La tức giận, hơn nữa còn có trò cười khi hai nhà đính hôn.
Hoàn toàn đem quan hệ hai nhà biến thành ngột ngạt, không thể thở được.
Nhưng Phục Linh cũng không có quên, lần đó Đồng Trác Khiêm đi châu Âu càn quét bọn buôn bán thuốc phiên, xảy ra chuyện mất tích ngoài ý muốn.
Tên khốn La Miễn kia cũng không bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này, chơi lén sau lưng, còn về chuyện cứu trung tướng Đồng Trác Khiêm, lôi lôi kéo kéo, chậm rãi thi hành giống như đàn bà con gái sinh con.
Hắn cố ý không muốn cứu cái người có uy tín và quyền lực lớn nhất trong quân đội — Đồng Trác Khiêm.
Trời ạ——
Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, đột nhiên Phục Linh sâu kín thở dài, cảm giác bây giờ mình thật là vô dụng, bỗng dưng, cô nhớ đến chuyện tài xế đồng chí vì cứu cô mà xông ra ngoài, đôi mắt phiếm hồng đứng lên.
Tại sao mỗi lần đều là cô làm hại người khác?
Ánh sáng xé rách bầu trời đêm nặng nề chiếu đến, Phục Linh híp nửa con mắt nhìn vào nguồn sáng, trong phúc chốc, trong mắt Phục Linh xuất hiện đám lửa nhỏ cháy lan ra ngoài——
“Đại ca, người đang ở đây——”
——
Gió nhẹ nhàng xẹt qua, lực đạo không lớn, lại giống như dao găm sắc bén, nặng nề thổi qua bên tai, mang theo cảm giác đau đớn không nói nên lời.
Nhưng mà, Đồng Trác Khiêm không cảm giác được.
Trong lòng anh chứa đầy tình huống mà Phục Linh có thể xảy ra.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên anh không phải vì tiêu diệt kẻ địch mà chạy nhanh như vậy.
Đột nhiên nhớ tới buổi tối lần đầu tiên gặp Phục Linh.
Anh thường tự hỏi, tại sao trên đời này lại có cô gái ngu ngốc không ổn định như vậy? Không làm thiên kim tiểu thư, ngược lại đi làm tú bà để người ta chán ghét là sao?
Yêu thích? Hứng thú? Hay là giống như cô nói, kiêm nhiệm?
Tóm lại, trong đêm đó, cô say rượu nên ánh mắt mờ mịt, gương mặt ngây thơ mang theo quyến rũ vô bờ, giống như cây đuốc thiêu đốt tất cả tư tưởng của anh.
Ngủ với cô gái như vậy, chắc là không xảy ra chuyện gì đúng không?
Anh nghĩ như vậy, cho nên làm theo bản năng, vốn là sau khi tỉnh dậy muốn thưởng cho cô vì làm cho anh có được một đêm mất hồn, chuẩn bị ký chi phiếu một trăm vạn.
Đáng tiếc, lúc ấy không có mang theo ví tiền, cũng không có đem chi phiếu, thứ duy nhất còn dư lại chính là hai trăm đồng tiền.
Vì vậy, cho cô.
Đồng gia thừa nhận, đó là chuyện làm anh bực bội nhất trong cuộc đời này.
Lấy hai trăm đồng ngủ với tú bà, dù sao cũng có hơi ngại ngùng, mẹ kiếp; quá mất mặt, anh ngủ một đêm ít nhất là hai mươi vạn.
Ngủ với cái người có hàm lượng nguyên tố trong quặng này, thoạt nhìn giống như phụ nữ nhà giàu xinh đẹp, nội tâm lại là cô gái nhỏ ngây thơ.
Nhưng hết lần này đến lần khác làm anh gặp lại cô gái nhỏ ngây thơ, thật ra thì nội tâm là phụ nữ nhà giàu xinh đẹp.
Đây thật đúng là chuyện cười chấn động nhất trên toàn thế giới.
Phía trước tối đen như mực, giống như vực sâu, mang theo nguy hiểm và kỳ lạ không đoán trước được tương lai, Đồng Trác Khiêm đẩy ra từng bụi gai trước mặt, chưa bao giờ cây gai có thể đâm trên người anh, nhưng mà giờ phút này, chỉ cần một đầu gai mềm nhũn cũng có thể đâm rách da thịt, máu tươi tràn ra, giống như là trong tay anh đang cầm một đoá hoa màu đỏ xinh đẹp.
Mà anh, hoàn toàn không phát hiện.
“Đi chết đi——”
Tiếng hét điên cuồng của đàn ông, một phút kia, cặp mắt Đồng Trác Khiêm nhìn về phía ngọn nguồn phát ra âm thanh, xoay người liền chạy, phảng phất giống như lấy tốc độ nhanh nhất trong cả đời này.
——
Lúc ánh sáng chiếu vào đỉnh đầu Phục Linh, trong lòng Phục Linh không tránh khỏi nhìn trời hét lên.
Mẹ kiếp, ông trời thật muốn ta chết mà, con mẹ nó, ngươi sinh ra ta có ích lợi gì?
Bị người đàn ông bắt lấy cánh tay, thô lỗ lôi kéo ra ngoài, thân thể Phục Linh run lên, sau đó đứng vững, một cước đá vào bụng người đàn ông đang lôi kéo mình.
Ngay lập tức, người nọ bị đau, hai tay ôm kín bụng, buông Phục Linh ra.
“Động tay động chân là sao? Mẹ mày không dạy mày kính già yêu phụ nữ có thai hay sao?” Dứt lời, thừa dịp cả đám đang ngẩn người, nhấc chân bỏ chạy.
Một cây súng để ngang huyệt thái dương Phục Linh, họng súng phảng phất giống như vực sâu đen tối, lại phảng phất giống như mãnh xà đang chờ nuốt cô vào trong bụng, dần dần đọng lại trong không khí, làm cho thân thể Phục Linh trở nên cứng ngắc.
“Không hổ là người đàn bà của Đồng Trác Khiêm, có khí phách.”
Phục Linh hồi hồn, trong lòng càng thêm tỉnh táo, không khỏi cười lạnh: “Xem dáng vẻ của anh, cô gái của anh kêu lên rất có sức.”
Người nọ cau mày, lại nghe được Phục Linh nói tiếp: “Ấn đường của anh biến thành màu đen, cặp mắt không có sức sống, tứ chi bủn rủn, nhất định là làm chuyện đó quá nhiều, dẫn đến tình trạng bất lực, thoả mãn không được cô gái của mình, cho nên anh trở nên biến thái, nửa đêm ngủ không được không đi nam khoa khám bệnh, ngược lại chạy lên núi bắt phụ nữ có thai, sau đó nói lão nương có khí phách, cả nhà anh mới có khí phách.”
Lúc nói chuyện, Phục Linh liều mạng, đột nhiên nâng chân phải lên, liền hướng ngay phía bụng trở xuống, đầu gối trở lên, đá vào bảo bối của hắn.
Người đàn ông này không hổ là sát thủ mạnh nhất trong quân đội, trong nháy mắt khi Phục Linh động cước, hắn lập tức phản ứng lại, trên mặt biến thành một mảnh xanh tím, thủ sẵn súng trực tiếp bóp cò.
“Đi chết đi——”
Phục Linh nghe được tiếng hét kia thì giật mình, trong lòng trở nên lạnh lẽo, đôi chân dừng lại giữa không trung.
**, tổ tiên nhà mày, mày muốn làm thịt lão nương, lão nương vẫn phải phế mày.
“Đùng——” Một tiếng súng vang lên, chim trong rừng giật mình bay tán loạn.
Tiếng súng kia vọng vào bên tai, phảng phất giống như pháo hoa nổ mạnh, xinh đẹp không nói nên lời.
Mà lúc này, tình thế thay đổi.
Trước mặt Phục Linh, có một người đang đứng, dáng người tương đối được, cô gái kỳ lạ, đúng vậy, chính xác là kỳ lạ.
Đầu tóc nhiều màu giống như cây lau nhà, trên người là quần áo đỏ thẫm rộng thùng thình, dưới thân còn mặc quần màu xanh biếc, mà trên chân——
Phục Linh im lặng nhìn trời, trong lúc nhất thời quên mất mình phải kinh ngạc khi tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ còn lại cảm giác muốn quỳ lạy.
Choáng, dép bông Đôrêmon đẹp mắt như vậy, tại sao mình tìm hoài mà không được?
Đôi môi cô gái kia giống như đang nhai cái gì đó, nhóp nhép nhóp nhép, âm thanh cực lớn.
Phục Linh hít một hơi thật sâu, sau đó lấy trí thông minh của mình phỏng đoán, khẳng định nói: là mùi bạc hà, tuyệt đối là mùi bạc hà.
Bầu trời đen, trăng sáng, giết người trong đêm, ở tận sâu trong rừng rộng, người ấy đạp dép bông đi tới, miệng nhai kẹo cao su, bóng dáng phảng phất giống như quỷ dữ, Phục Linh trừ quỳ lạy cũng chỉ có quỳ lạy.
“Mỹ nữ.” Híp mắt liếc nhìn bốn phía, sau đó nhìn người đàn ông bị cô ấy cho tiếp xúc với đất mẹ, mở miệng nói: “Hơn nửa đêm ở đây làm gì?”
Một đám người bị bóng dáng kỳ lạ của cô gái này xuất hiện hù doạ, một lát sau mới phản ứng kịp, lập tức lấy súng từ lưng quần, nhắm ngay cô gái, giống như lúc nào cũng có thể nổ súng.
“Chút tài mọn, dám đem ra hù doạ chị sao?”
Phục Linh nhớ rõ, “mỹ nữ” kia nói như vậy.
Sau khi giọng nói kia phát ra, vô số tiếng súng vang lên, Phục Linh chạy trối chết, tìm đường thoát đi.
Khối đất trống giữa những lùm cây, ngay lập tức trở nên rối loạn, bụi bậm khắp nơi, chỉ thấy hai bóng người uyển chuyển chạy qua chạy lại, tránh thoát một viên rồi lại một viên đạn rào rạt bay đến.
Mà ở một thoáng kia, cô nhìn thấy Đồng Trác Khiêm.
Suýt chút nữa Phục Linh oà khóc lên, muốn liều mạng chạy tới, cho Đồng gia một cái ôm ấp áp, sau đó tát anh một cái.
Tại sao lần nào anh cũng chậm hơn người ta một bước?