Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 113: Chương 113: Đây là đang quậy sao?




Một tiếng sét ùng ùng đánh xuống, mới vừa rồi vẫn còn có ánh nắng ấm áp, khí trời bây giờ đã giăng đầy mây đen, trải rộng lên cả vùng đất.

Khí trời thật sự càng ngày càng quỷ dị.

Giống như cô dâu mới cưới biến thành đàn ông vậy.

Lạc Lịch nhìn lên bầu trời u ám, chép miệng rồi lắc đầu: “Chọn nơi gì kìa vậy? Làm sao lại chọn phải nơi gió táp mưa sa thế này vậy?” Một giọt mưa rơi trên lông mi dài như cánh bướm của Hoa Chân, ngưng tụ lại như một giọt nước mắt, từ trên lông mi dài mượt chảy xuống.

Đinh_______ Tuy không có tiếng động nhưng lại như âm vang khắp chốn.

Phút chốc, trong cuồng phong gió thổi xuất hiện một khe hở, chiêu thức xinh đẹp như trong các trận quyết đấu của cao thủ xuất hiện.

Hai chân Hoa Chân đột nhiên xoay ngược lại đạp vào không khí, hai tay chống đỡ sức nặng toàn thân, sau đó cô vòng chân giống như máy xay gió càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng tựa như gió êm dịu tập trung lại một chỗ.

Cặp mắt Đồng Trác Khiêm từ từ ngưng trọng, anh lạnh lùng cởi áo khoác đen trên người xuống, lộ ra chiếc áo sơ mi màu bạc tôn lên vóc người hoàn hảo.

Trọng quyền! Đồng Trác Khiêm vẫn dùng quả đấm như cũ, mang trong đó toàn bộ sức mạnh, anh lật người nhảy lên, dáng người uyển chuyển, chỉ ở trong nháy mắt chạm tới những sợi tóc mà bình thường không thể thấy được của Hoa Chân.

Cứ như vậy mà chạm tới, sau đó nhẹ nhàng kéo lấy____ Sau lưng đột nhiên truyền đến hơi thở lạnh lẽo giống như rắn độc trong rừng nhiệt đới, tay của anh đột nhiên thất bại, một sợi tóc trong tay cũng không tiếng động mà rơi xuống đất.

Hoa Chân không biết từ lúc nào đã chạy đến sau lưng hắn, hai tay thành chưỡng, hạ xuống một khắc kia sẽ chạm vào cổ anh.

Nhìn lọn tóc bị gió thổi qua kia, Lạc Lịch tiếc hận lắc đầu một cái, sau đó đưa bàn tay trắng nõn ra bắt lấy.

Sau đó anh thấp giọng thở dài một chút, lầm bầm rồi đột nhiên nở nụ cười.

Tựa hồ tiếc hận, đau lòng sau đó hồi ức trêu đùa nhiều năm trước lặng lẽ trở lại.

Con ngươi tựa như hồ ly mở ra, nhìn hai người đang đánh nhau cách đó không xa, sau đó huýt sáo một tiếng.

“A Chân, cẩn thận một chút, đừng để Đồng Trác Khiêm lột sạch tóc em, bằng không anh còn phải phí sức tìm người làm tóc giả cho em.” Vẫn còn đang ra chiêu, thân hình Hoa Chân đột nhiên dừng lại một chút, giống như nhớ lại một ký ức xưa cũ mang theo cam kết đùa giỡn của người thiếu niên.

“Anh thấy tóc anh nhiều khó chịu phải không, chờ mấy ngày nữa, tôi cạo trọc giùm cho anh là được.” Chính trong phút chốc hoảng hốt đó, Đồng Trác Khiêm lấy tốc độ thật nhanh đánh về phía cô, cô lạnh lùng tập trung lại, gò má tránh đi hai bàn tay muốn lưu lại sẹo trên gương mặt cô.

Đồng Trác Khiêm chờ chính là thời khắc đó, chân của anh vẫn luôn cong, chỉ vì chuẩn bị cho một kích kia mà thôi.

Hoa Chân nghiêng đầu, võ công có tốt mấy cũng có lúc mất thăng bằng, chân anh đột nhiên cong lên, sau đó hai tay thành chưỡng, bỗng nhiên đập vào mắt Hoa Chân, một cái chân cách mặt đất, dùng động tác người thường không thể thực hiên được tập kích Hoa Chân.

Cô hoặc là bảo vệ cặp mắt hoặc là ôm lấy cái chân gãy.

Nhưng đệ nhất sát thủ cũng không phải là hữu danh vô thực, hoảng hốt trong nháy mắt biến mất, nhìn động tác của Đồng gia, mắt cô lập tức phát ra thần thái hưng phấn.

Đó là một loại như cá nằm trên thớt lại có thể phát hiện ra ánh mắt của địch thủ.

Động tác của cô đột nhiên chậm lại, đinh một tiếng, trong tay cô xuất hiện sau mãnh ngân châm, cô cong người có lẽ muốn tránh đi một kích đánh vào mắt kia.

Tay trái cô nhắm ba ngân châm vào huyệt vị của Đồng Trác Khiêm.

Chẳng qua chỉ là một cái khom lưng nhẹ nhàng, Đồng Trác Khiêm nếu khuất phục thì sao có thể được người tôn xưng.

Nhưng không thể không nói, Hoa Chân cũng là một thiên tài tính toán.

Đầu tiên, cô tránh đi đòn tấn công có thể phá hủy cặp mắt, trong thời gian ngắn có thể nhìn ra được một chân của Đồng gia sẽ chạm vào thân thể cô, sau đo lấy hai tay dùng châm, lấy tư thế cong người nhắm vào ba huyệt vị quan trọng trên bụng Đồng Trác Khiêm.

Anh có thể chọn lựa đụng vào, cũng có thể chọn đá gãy chân cô, nhưng không có ai biết ba cây ngân châm kia cũng có thể trong thời khắc anh đụng vào mà đâm vào bụng anh.

Về phần có tác dụng gì, chỉ có học tỷ đứng đầu giới Trung y Hoa Chân biết.

Thân chinh bách chiến, đã ra vô số chiêu thức, Đồng Trác Khiêm tự nhiên cũng có thể nhìn thấu được Hoa Chân, lấy năng lực của Hoa Chân muốn đánh bại anh chỉ tốn chút thời gian là có thể, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị tên Lạc Lịch kia nói một câu không hiểu được làm cho cô thất thần trong nháy mắt, để cho anh chớp được thời cơ ngay lúc đó.

Đồng gia thở dài một tiếng, quên đi, quên đi.

Hoa Chân dù gì cũng là một cô gái, đánh gãy chân người ta cũng không tốt.

Sau đó anh lui xuống, bắt đầu biến đổi chiêu thức, thân thể mạnh mẽ nhảy lên, hai tay nắm thành quyền nhanh chóng giao thế làm cho người hoa mắt.

Hoa Chân cũng thu chân, phá lên cười ha ha, sau đó đá chân trái ra, nhìn như tinh tế lại ẩn chứa sức mạnh không lồ, trực tiếp muốn lấy cứng đối cứng chặn lại quyền của Đồng Trác Khiêm.

Lạc Lịch hé mắt muốn xem kết quả này.

Cổ tay của anh rắn chắc hùng hậu, gần như là dùng toàn lực, trên cổ tay còn xuất hiện gân xanh, cổ tay cô tinh tế thon dài, có một vết chai dài, móng tay rất ngắn được mài dũa cẩn thận nhìn xinh đẹp hết sức, nếu không có vết chai kia vậy đây sẽ là một đôi tay vô cùng đẹp.

Đôi tay với vết chai kia đập vào mắt Lạc Lịch giống như một viên đá ném vào sóng gió đã lâu trước kia làm dấy lên chút bụi.

Trong lòng anh đột nhiên có chút nhói đau không giải thích được.

Anh nhìn cô mạnh mẽ như vậy, sắc bén như vậy, nét mặt cô lạnh nhạt thỉnh thoảng mới cười một cái, lại giống như nữ vương bễ nghễ thiên hạ, một người như vậy xuất hiện trong mắt người đời luôn là quái dị, ngớ ngẩn giống như một bệnh nhân tâm thần ăn mặc lộng lẫy, sau đó đi ra khỏi viện mà dọa người.

Sắc trời càng lúc càng mù mịt, trong cuồn cuộn bụi mờ, anh như nhìn thấy dục vọng giết người cùng hận ý đi ra từ sâu trong trí nhớ.

Đúng vậy, Hoa Chân hận, hận của cô không phải người khác mà là hận chính mình.

Cô bỏ đi một thân hoa lệ, bỏ đi ngưỡng mộ của tất cả mọi người, cùng quyền thế không ai sánh kịp, sau đó ẩn thân khiêm tốn lủi vào trong bụi mờ.

Hết thảy tất cả chỉ vì hắn.

Hắn là ai? Lạc Lịch không biết.

Anh cảm thấy hiện tại mình đã suy nghĩ quá nhiều mà quên đi mục đích chính, sau đó anh nhìn hai người vẫn còn đang liều mạng kia nói.

“A Chân, y thuật của em tốt như vậy, tại sao cứ để mặc cho vết chai kia nằm trên bàn tay mình vậy?” Hoa Chân run lên.

Trí nhớ từ xa xưa trở lại, có người mặc áo khoác đen mạnh mẽ đứng trong gió bụi tán loạn che mờ ánh mắt, sau đó những thứ gió bụi kia biến mất_______ Có người ngừng lại ở cách đó không xa, trên người mang theo hàn khí lẫm liệt, ngay cả gió bụi cũng không thể chạm vào thân thể hắn.

Sau đó mặt mũi của người đó từ từ rõ dần nơi đáy lòng, giống như một ngôi sao sáng che dấu đi ánh trăng.

“A Chân, tay của em xinh đẹp như vậy, lại bị một vết chai dài, nhìn rất đáng tiếc.” Là ai đang nói chuyện? Là ai thấy đáng tiếc ? Hoa Chân trong nháy mắt hoảng hốt, thân hình cô run lên, ngực đột nhiên lại bị một quyền đánh trúng.

Giống như búa lớn đánh vỡ lòng cô.

“ Phốc ” cô phun một ngụm máu tươi ra đất, sau đó cô quay người lại, liền đụng vào một đôi mắt sâu thẳm đen nhánh.

Hình dáng thân thể cô tự như tia chớp, say đó không thèm để ý đến Đồng Trác Khiêm mà trực tiếp bay tới hung hăng đánh Lạc Lịch.

Lạc Lịch bất động nhìn cô cười, nhưng khóe mắt lại mang chút bi thương.

Hoa Chân run lên giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Lịch.

Một người kiêu ngạo như vậy, luôn cười nhìn xuống mọi người lại lộ ra nụ cười thê lương như vậy, tim bỗng đau nhói.

Anh cười giống như một đóa mẫu đơn nở rộ trên vùng đất cằn cội.

“ Đợi đến khi em chịu lấy mặt thật gặp anh là được.

” Bên kia, động tác đánh úp của Đồng Trác Khiêm đột nhiên thất bại.

Nhìn hai người dính líu với nhau rất nhiều thứ kia đang đối thoại, anh đột nhiên có chút phản ứng kịp.

Lạc Lịch sẽ không vô duyên vô cớ mà tới Trung Quốc, nhưng chỉ cần nghe anh ta nói những lời đó cũng đủ làm Hoa Chân thất thần, như vậy có thể biết được anh ta rất hiểu Hoa Chân.

Trận chiến này đối với anh mà nói rất quan trọng, nhưng cũng không nhất định như vậy đối với Hoa Chân, có lẽ cô ta nhàm chán muốn tìm cái gì đó mới để chơi, cũng có lẽ là động kinh nhàn rỗi không gì làm gây khó khăn cho người ta.

Tóm lại, cuối cùng đều cho ra kết quả ngựa tốt cũng không kịp với dê bò.

Lạc Sâm nhất định đã nhờ Lạc Lịch tới giúp anh.

Còn Lạc Sâm thì sao, chính mình ở lại Ý quản lý những chuyện vặt vảnh kia.

Đánh hay không đánh ? Đây là một vấn đề cao siêu.

Đồng Trác Khiêm quyết định đứng tại chỗ, chờ hai người kia nói rõ ràng, đúng, chính là như vậy, sau đó anh rút trong túi ra điếu thuốc đốt lên.

“ Lạc Lịch, tôi hiện giờ không muốn nhìn thấy anh chút nào, phiền anh ở đâu thì về đó đi.

” Lạc Lịch cười không quan tâm : “ Em có thể không nhìn anh, coi anh như không khí, hiện tại xin mời tiếp tục trần chiến đang dang dở, xin cứ tự nhiên.

” Lời này nói không chút khách khí, thật giống như tên vừa rồi làm cô thất thần không phải là anh ta.

Hoa Chân tức giận lại không có cách gì với người trước mắt.

Sau đó cô thấp giọng thở dài : “ Cần gì… ” Thần sắc Lạc Lịch lạnh lẽo : “ Mau đi làm chuyện của em đi, chuyện của người khác đâu quan trọng bằng chuyện của em, giống như anh, em cần tâm phải là người kia mới đúng.

” “ Anh là đang oán tôi ? ” Ho khan một cái.

Đồng Trác Khiêm ở bên kia đột nhiên ho khan không đúng lúc, ý bảo hai người này là anh không muốn lãng phí thời gian.

Rõ ràng là tới đánh nhau, thế nào lại biến thành diễn kịch Quỳnh Dao như vậy ? Đây là muốn tới quậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.