cho đến nay đã trải qua bao nhiêu năm? Phục Linh bấm ngón tay tính toán, cho đến nay đã trải qua hơn hai mươi năm, bắt đầu từ khi cô từ trong bụng mẹ chui ra ngoài, cũng chưa có ai nói Mạnh Phục Linh cô là đồ bỏ đi!
Tiểu học, trường trung học đứng đầu thủ đô, trường trung học số 1, đi du học về, không phải người thông minh nhưng làm được tú bà, đi dạo giữa hàng vạn người muôn màu muôn vẻ.
Mà chuyện làm cho Phục Linh đắc ý chính là, bắt được con rùa vàng tên là Đồng Trác Khiêm, còn ôm một tương lai với tiền đồ sáng lạng, còn có đứa nhỏ đầu óc thông minh tứ chi phát triển.
Mà bây giờ, lại có người ăn gan hùm mật gấu, dám nói Mạnh đại mỹ nữ cô là đồ bỏ đi.
Mày *** nói dáng dấp lão nương xấu xí, tao có thể nhịn, duy nhất không cho phép nói cái này!
Nhưng mà Phục Linh tuyệt đối không thừa nhận, mình chỉ là tìm lý do để đánh người.
Ngay lập tức, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào bữa tiệc, rì rào vang dội, chỉ thấy Mạnh tiểu thư vung tay lên, phảng phất giống như nữ tướng quân hạ lệnh cho thiên quân vạn mã giết chết cái người lớn lên bỉ ổi khác thường trước mặt!
“Tiểu Đao, lên đánh hắn cho bà, lại dám nói Mạnh Phục Linh bà đây là đồ bỏ đi!”
Chỉ một thoáng, bóng dáng màu đen thoát ra, trực tiếp tập kích lên mặt La gia, Phục Linh nheo lại ánh mắt, trong đôi mắt từ từ lộ ra bộ dáng đắc ý, chuẩn bị nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt thay đổi thành mặt heo!
Đột nhiên bóng dáng màu trắng loé ra, ở trong phút chốc khi La gia biến đổi sắc mặt, xuất hiện trước mặt hắn——
“Oanh——”
Mặt đất xuất hiện một đôi chân, hai người chạm vào nhau làm xuất hiện bốn dấu chân, độ sâu thích hợp để nuôi cá vàng, Phục Linh nhíu mày, rất là kinh ngạc, kinh ngạc vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện này có thể đón lấy một quyền của Tiểu Đao.
Cô muốn xem đây là thần thánh phương nào, sau đó ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt lập tức sáng lên——
Cường hào! Thật đúng là cường hào! *** đây mới gọi là cường hào!
Cái người đứng rành rành ở đó mặc vest trắng và quần tay, trên vai áo khảm viền vàng, dưới ống quần cũng lấy màu vàng kim tô nhiễm lên cảnh tượng đoá hoa mẫu đơn nở rộ, bắt đầu trải qua ánh mắt thăm dò sắc bén của Mạnh tiểu thư, đó đều làm bằng vàng!
Nhìn lên trên, trên cổ đeo dây xích kim loại gần bằng bàn tay, phía trên được nạm ít nhất mấy chục viên trân châu Nam Phi, khoé mắt Phục Linh vừa kéo, nhìn ngang nhìn dọc món đồ kia, đều do bậc thầy đứng đầu tạo nên, phí ban đầu cũng hơn mười mấy vạn, có thể nhìn thấy, tơ vàng vẽ viền mắt, màu vàng kim vây quanh lam bảo thạch mà chui, tóc có màu vàng kim giống vậy.
Phía trên xem xong rồi, nhìn phía dưới——
Vừa nhìn thấy cũng không sao, quan trọng hơn chính là Phục Linh hít một hơi thật sâu.
Vàng ròng, ngọc thạch, hồng ngọc, ngọc trai đại dương, kim cương, vô số loại bảo thạch tập hợp thành một đôi giày——
Nếu như nói tình huống bây giờ không phải như vậy, mà là người đàn ông này đi trên đường cái, sau đó bị Phục Linh ngẫu nhiên gặp được.
Cả đời này không làm gì khác, người này đi đâu, cô liền theo đó, chỉ cần cả người hắn tuỳ tiện rơi một hòn đá nhỏ cũng đủ Phục Linh ăn no ngủ nghĩ mấy đời.
Trong lòng Phục Linh chua xót, cảm thán, hâm mộ, ghen tỵ và hận thù, trong lúc nhất thời, toàn bộ ấp đến, lấy khí thế hung hăng đánh vào lòng cô.
Sau đó cô nhìn cách ăn mặc của mình, rất là nghiêm chỉnh, không cần đề cập đến giá cả.
Một thân trang phục và đạo cụ trên người cô là mấy vạn tệ, có lẽ so sánh với người đàn ông vàng kim kia——không kém giá cả nhuộm tóc bao nhiêu đâu——
“Bụng bự tới đây làm gì? Nhanh qua bên kia chơi, đừng cản trở tôi làm việc——”
Phục Linh vẫn còn đang suy nghĩ, thình lình bị giọng nói chói tai của người đàn ông nào đó doạ cho hồi hồn.
Sau đó cô cười lạnh nhạt, nội tâm hâm mộ, nhưng trên mặt là vẻ khinh thường nói: “Chà chà, vị đại ca này vừa đi ra khỏi mỏ vàng sao, chói sáng đến nỗi mắt tôi sắp mù luôn rồi.”
Người đàn ông hoàng kim trừng to hai mắt, không chịu nổi những lời nói này của cô, lập tức dựng ngón tay, chỉ vào Phục Linh nói: “Cái bà có chồng này ở đâu tới, liên tiếp kêu ca ca ca ca, tôi không có em gái nào như cô.”
Khoé mắt Phục Linh nhẹ nhàng co quắp, chẳng lẽ đây chính là gặp gỡ đối thủ trong truyền thuyết sao?
“Tiểu Đao, đánh hắn.” Phục Linh phân phó, nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Tiểu Đao cũng biết người đàn ông thoạt nhìn ngu ngốc trước mắt không dễ đối phó, lập tức rút chuỷ thủ dấu trên người mình, dáng người mạnh mẽ nhảy lên, thẳng tắp đâm vào trái tim người đàn ông hoàng kim.
“Con ruồi, phiền phức——”
Giọng nói kia, giống như không kiên nhẫn.
Sau đó, chỉ thấycảnh tượng xuất hiện, làm cho Phục Linh khiếp sợ đến nổi chảy nước miếng.
Thân thể ẩn chứa toàn bộ khí lực xuất hiện, lúc dao găm của Tiểu Đao sắp chạm vào trái tim người đàn ông hoàng kim, chỉ thấy người đàn ông kia lấy khí lực nhỏ bé không đáng kể vung tay lên, ba một cái, Tiểu Đao bị đánh nằm trên mặt đất.
Phục Linh xoa trán, ta giọt cái mẹ ruột a!
Tiểu Đao cũng rất khiếp sợ nằm trên mặt đất, mới vừa rồi, lúc hắn lấy toàn bộ sức lực xuất kích, người kia chỉ hời hợt vung tay lên, hắn cảm thấy lực đạo mạnh nặng nề đánh vào mình, làm cho hắn không thở nổi, mà thân thể cũng mất hết sức lực trong nháy mắt đó, bây giờ, hắn nằm trên mặt đất, cảm thấy máu huyết toàn thân đang sôi vào, tay chân cứng ngắc không có cách nào nhúc nhích.
“Kim gia, đó là người phía trên muốn bắt.” La Hoa Long nhìn Tiểu Đao bị đánh nằm trên mất, lập tức đi lên, khúm núm nói.
Kim gia nhướng mày, vung tay: “Ông đây không động thủ với phụ nữ có thai!”
La Hoa Long cũng lâm vào khó khăn, nhìn người trước mắt có lực lượng kinh khủng, nhưng không thể làm gì ngoài nhắm mắt nói: “Nhưng mà Kim gia, phía trên chỉ rõ muốn bắt cô Trường An, nếu mà cô Trường An chạy, cũng phải bỏ mặt mũi đuổi theo bắt lại.”
“Cái rắm!” Đột nhiên Kim gia nhăn mặt, hàm răng cũng nhe ra ngoài, Phục Linh giật mình, tại sao trên thế giới có thể sản xuất ra một người ngay cả hàm răng cũng là màu vàng kim?
Nhưng mà không phải một cây, là cả hàm!
Đây là muốn ồn ào gì vậy?
“Chẳng lẽ Kim gia tao phải nghe lời mày nói sao? Tao có thể tự nói với mình, mày đang cảnh cáo tao hay không?” Mắt lạnh nhíu lại, Kim gia lấy điện áp một vạn vôn nhìn về phía La Hoa Long.
La Hoa Long lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không ngừng lấy ống tay áo lau trán: “Không phải, Kim gia, anh hiểu lầm, thật sự không phải. . . . .”
Trong lòng Phục Linh lại nặng nề, bảo vệ bốn phía cũng nhìn thấy gương mặt cô, bao vây cô thật chặt.
Không biết tại sao, trong nháy mắt, Phục Linh cảm thấy mình không còn hoảng hốt nữa.
Cái tên Kim gia đó là người có tay chân, không có đầu óc, hơn nữa còn tự đại kiêu ngạo, không vì người khác chỉ điểm mà gây bất lợi cho cô.
Hơn nữa còn có một chút, làm cho cô rất là hưởng thụ.
Không động thủ với phụ nữ có thai, Phục Linh cảm thán, mẹ nó, những lời này thật quá có lý, tôi quyết định sau này đem hắn và Đồng Trác Khiêm làm——em trai nhỏ lau giày, đặt cùng một nơi.
“Mỹ nữ, cô nói phải làm sao bây giờ?” Đột nhiên Kim gia hỏi.
Phục Linh hoàn hồn trong hoảng hốt, sững sờ chỉ lỗ mũi mình: “Tôi?”
Kim gia gật đầu.
Tinh thần Phục Linh rung lên: “Vậy anh cho tôi về nhà đi, mẹ chồng tôi đang chờ tôi về nhà vo gạo nấu cơm.”
“Không được, thằng mập này nói không thể thả cô!”
Đây không phải là đùa bỡn bà sao?
“Nhưng mà, tôi thật không muốn động thủ với phụ nữ có thai!”
*** còn đùa bỡn bà!
“Nếu không, tôi giúp cô đánh rớt đứa nhỏ, như vậy có thể dẫn cô đi.”
*** mày còn tiếp tục đùa bỡn bà đi!
Kim gia vừa nói, lập tức cảm thấy đây là biện pháp tốt, sau đó đứng dậy: “Biện pháp này hay, tôi thật thông minh, cứ làm như vậy đi.”
Bảo vệ lập tức móc súng ra, nhắm ngay Kim gia, người của hai phe chỉa súng vào nhau trong nháy mắt.
Hai bên tỷ thí, người xem náo loạn ồn ào.
Tin tưởng lần náo loạn này, bữa tiệc này coi như phá huỷ hoàn toàn.
“Anh thật sự muốn làm vậy sao?” Phục Linh che chở bụng mình, đột nhiên buông tay, trực tiếp đi tới hỏi lần nữa: “Anh nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?”
Kim gia sửng sốt: “Chẳng lẽ đây không phải là phương pháp tốt nhất sao?”
“Tốt em gái anh!” Đột nhiên Phục Linh kêu lên: “Nếu sớm biết anh sẽ gieo nên tai hoạ như vậy, mặc kệ như thế nào, tôi nhất định phải tìm được cha anh, kêu ông ta trực tiếp bắn ngươi dính vào tường, tránh cho sua này gieo tai hoạc cho người khác.”
Kim gia không hiểu, thật sự không hiểu ngôn ngữ cao thâm sâu sắc này, trực tiếp hỏi: “Có ý gì?”
“Anh nhìn đi.” Phục Linh thấy phương pháp của mình có hiệu lực, chỉ vào bụng mình: “Ở đây có đứa nhỏ, giống như lúc đầu mẹ anh có anh vậy, anh nói đi, nếu như lúc đó có người muốn giết anh như vậy, anh đồng ý sao?”
“Tôi nhất định giết hắn.”
Phục Linh vui mừng, đây đúng là kẻ ngu!
Sau đó cô nhẹ nhàng thông cổ họng nói tiếp: “Năm nay chồng tôi bốn mươi hai tuổi, tôi mười tám tuổi, chênh lệch khoảng hai mươi bốn tuổi, nhìn dáng vẻ của anh cũng hơn hai mươi tuổi, lỡ như tôi sinh ra con gái, nói không chừng khi nó lớn lên, hai người tới bên nhau, anh còn phải kêu tôi một tiếng mẹ vợ, anh nói đi, anh nhẫn tâm giết vợ của anh sao.”
Kim gia suy nghĩ, cảm thấy lời nói của cô gái trước mặt thật là có lý, nhớ tới trước kia mẹ anh từng nói, trên đời này, ai cũng có thể khi dễ, nhưng không được khi dễ vợ mình.
“Như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”
Lòng Phục Linh, đã chết lặng.
Ngay lập tức liền cảm thấy mấy hôm trước mình xem TV, nhìn thấy một ngôi sao nào đó ở chung một chỗ với một ngôi sao nào đó, mà lúc nam chính học đại học, nữ chính vẫn còn học vườn trẻ, liền như vậy mà ra.
Phục Linh cảm thấy lệ nóng quanh tròng.
Lại cảm thấy ông trời sinh ra cái người kỳ lạ này chính là để cứu vớt mình.
Năm nào cũng có người ngu, nhưng người ngu như vậy, ngàn năm có một!
“Vậy anh nên xử lý đám ruồi bọ đáng ghét này——”
Kim gia suy nghĩ lần nữa, cảm thấy lựa chon như vậy là chính xác nhất, vì vậy di chuyển người.
Sắc mặt La Hoa Long lập tức đen thui, không biết đây là truyền hình thực tế hay là đóng phim, thật giống như tất cả chuyện xui xẻo trên thế giới đều bị hắn gặp được.
Hắn run rẩy lui về phía sau, trong miệng mấp máy nói: “Kim gia, anh quên phía trên——”
“Phía trên trần nhà thật là đẹp mắt.”
“Kim gia, chúng ta đang bắt——”
“Bắt thằng mập mạp đó về nhà hầm cách thuỷ, chắc là ăn ngon lắm.”
Phục Linh cố ý không cho La Hoa Long nói hết lời.
Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm chính là lừa dối cái tên cường hào có tay chân nhưng không có đầu óc này, để hắn giúp mình chạy thoát.