Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 11: Chương 11: Hét, hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét




Nghe tiếng phụ nữ mắng chửi bên trong quán bar, Đồng Trác Khiêm đang bước vào cửa cũng run lên, gương mặt nhất thời tối đen như Bao công.

Người phụ nữ này thật quá mức hung hãn.

Suy nghĩ một chút, vội móc điện thoại di động trong túi ra gọi: “Mau đến quán bar cho tôi”.

Bên trong quán, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, người quản lý quán bar nhất thời kinh hãi, cô có xác định rõ tình huống không vậy? Cô không biết là mình đang yếu thế hay sao?

“Mẹ mày”. Tức giận chửi một tiếng, vứt điếu thuốc đang cầm trong tay cầm chai rượu lên, La đại gia ngay lập tức xông tới, nhắm ngay đầu Phục Linh mà đập xuống: “Cho mày mặt mũi mày lại không cần, đi chết đi”.

Đang dốc hết toàn lực chuẩn bị đón lấy một đòn kia, thân thể lại bị một bóng dáng cao lớn bao phủ, sau đó bị đẩy qua một bên, Đồng thiếu gia lạnh lùng nhìn về hướng đó, chụp lấy cánh tay đang cầm chai rượu, sau đó tay xoay một cái.

Rắc..rắc...

Mạnh tiểu thư ngay lập tức đắc ý, miệng không ngừng cười châm chọc.

Gương mặt Tô Hoán Nhiên cùng Thẩm Giai Thành nhất thời vặn vẹo.

Cả quán bar một lần nữa rơi vào yên tĩnh, cả tiếng hít thở cũng nghe được, chỉ còn lại hơi thở lạnh lùng phát ra từ người đàn ông đẹp trai bá đạo cùng với tiếng rên la của La đại gia lúc này đã nằm trên mặt đất.

“Còn nhìn cái gì, xông lên cho tao, giết chết hai tên súc sinh này”. Nhìn mọi người sững sờ, La đại gia lập tức rống lên, mấy hộ vệ áo đen liền hùng hùng hổ hổ xông tới.

Trong lúc nhất thời, tên bay đạn lạc, máu me tung tóe, náo loạn, tiếng người la hét ầm ĩ.

Trên thực tế, trước giờ cũng chưa từng phát sinh chuyện như vậy, chính xác là thế.

Đồng thiếu gia cực kỳ dũng mãnh đánh ngã từng người từng người một, mà người xông lên cũng tựa như quyết tử, đem tinh thần của tiểu cường phát huy đến cực hạn. Nhìn bộ dáng cười hì hì của cô gái bên cạnh, liên tục né qua né lại, gương mặt điển trai của Đồng thiếu gia càng thêm tối đen.

Đem sự bực tức dồn vào từng cú đấm.

“Dừng tay”. Đồng thiếu gia hô to một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía quát lên: “Giỏi lắm, muốn liều mạng, bổn đại gia thành toàn cho các người”.

“Tề Tiểu Chấn”. Một tiếng rống rung trời.

Cộp..cộp..cộp..một dãy âm thanh truyền đến, người đàn ông cao gầy thân mặc quân trang chầm chậm tiến vào, dừng lại trước mặt Đồng Trác Khiêm chào, nói: “Có mặt. Thủ trưởng, chiến đội Phi Hổ tiểu đội 1 tổ số 4 báo cáo, đã bao vây toàn bộ bên ngoài quán bar, chờ chỉ thị”.

Tiểu Nhạn vẫn còn đứng tại cửa ra vào ngây ngẩn cả người, bỗng chốc liền chạy ra ngoài xem, lú đầu ra nhìn ngó xung quanh, đôi mắt nhất thời trợn trừng muốn tê liệt.

Trước cửa quán hiện có hai chiếc xe quân dụng đang đậu, vô số quân nhân trên vai súng đã lên nòng vẻ mặt nghiêm túc đứng bên ngoài, đem quán vây thành một vòng. Trận thế này, cả một con muỗi cũng không thể ra vào.

La đại gia, Tô Hoán Nhiên sửng sốt, Thẩm Giai Thành dáng vẻ như sắp khóc.

Con mẹ nó, đụng phải thứ dữ rồi.

Phục Linh vội vàng tìm chỗ, cầm một cái ghế, đặt xuống sau lưng Đồng thiếu gia hiện đang tỏ ra vô cùng bực bội, bộ dáng kia hiện rõ muốn bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu.

“Đồng đại gia, mệt không, đến đây, ngồi, có muốn uống nước không? Ta đi làm cho ngài ”.

“Cô đoan trang một chút cho tôi, đứng cho ngay ngắn”. Một tiếng hét to vừa cất lên, làm cho trái tim nhỏ bé của Phục Linh run rẩy không ngừng, lập tức nâng khuôn mặt đang co rút cố nở nụ cười, sống lưng thẳng tắp, nhìn về phía trước nhẹ nhàng nở một nụ cười hết sức giả tạo.

“Tiên sinh”, La đại gia nãy giờ vẫn nằm trên mặt đất rên hừ hừ, không cam lòng vừa mở miệng định nói một câu.

“Hét, tiếp tục hét nữa đi, bổn đại gia thích nghe mày hét”.

Khóe miệng Phục Linh giựt giựt, người này nói chuyện khí thế luôn bức người.

Bất quá

Thật sảng khoái!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.