Bên trong tầng hầm căn cứ quân sự trên mặt đất của bộ tộc Coyah, nơi đây chứa đủ loại vũ khí đạn dược có cả súng lục cùng bom mìn, cưỡng chế tên quản lý đi đến tầng hầm dưới mặt đất, chỗ này lại là một nơi đậu đầy phi cơ trực thăng.
“Chìa khóa đâu”
Tên quản lý run lẩy bẩy móc từ trong ngực áo ra một chùm chìa khóa đưa cho Đồng Trác Khiêm, trong nháy mắt chỉ thấy một bóng đen lao tới, đem bá súng đánh một cái vào sau ót hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mà lúc này, Phục Linh lại giống như có kỳ tích bất chợt tỉnh lại, nhìn thấy tình huống trước mắt cô lắc lắc cánh tay, sửng sốt nói: “Trác Khiêm, em không sao mà”.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Đồng Trác Khiêm ngược lại càng thêm khó coi, nắm chặt lấy hai bàn tay cô nói: “Bây giờ hai chúng ta quay về, để cho Chân Trị chữa trị cho em”.
“Không phải đâu, anh nói thử xem có phải cái đám người kia dùng thuốc giả mạo hay không? Hơi choáng một lát rồi lại hồi phục tinh thần?”
Đồng Trác Khiêm không nói gì chỉ ôm đi thẳng lên trực thăng, đặt cô xuống ghế ngồi sau đó tự mình khởi động động cơ, anh biết nói thế nào với cô, đây chính là dấu hiệu cho thấy virus đã xâm nhập vào cơ thể.
Trước khi đến đây, bọn họ đã nhận được tin báo, bọn trùm thuốc phiện Đông Âu lần này lấn sang địa bàn Châu Á, chủ yếu là để phát tán cái loại virus số hiệu HC này nhằm kiếm một món lãi kếch xù.
Mà cái loại virus đó khi được tiêm vào cơ thể con người sẽ có biểu hiện như thế này, một hồi sẽ như sắp chết rồi một hồi lại vô cùng phấn chấn, về phần di chứng để lại hiện thời còn chưa nghiên cứu ra.
Tiếng cánh quạt trực thăng quay nghe đinh tai nhức óc vang lên, trực thăng từ từ cất cánh, Phục Linh đưa một tay vịn vào vòng bảo hộ hỏi: “Đồng Trác Khiêm, anh biết lái phi cơ sao?”
“Anh còn biết bắn máy bay nữa”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phục Linh đỏ bừng: “Anh đúng là nham nhở”.
Hai người hiện tại đang ở trên bầu trời cao mấy ngàn mét, hơn nữa vừa mới trải qua tai nạn muốn chết đi sống lại, bất chợt nghe được câu nói nham nhở của của Đồng Trác Khiêm, trong lòng Phục Linh bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhìn gương mặt anh tuấn đẹp đẽ như một vị thần, tim cô nhất thời đập loạn nhịp, thế nhưng một giây tiếp theo, Đồng thiếu gia đã giáng cho cô một câu như bị sét đánh,
“Không cần dùng đôi mắt của em cưỡng gian anh”.
Phục Linh hộc máu, rồi lại được nghe Đồng thiếu gia nói tiếp: “Anh hiện tại thật muốn lái phi cơ đến vùng biển, đem em xử trước rồi nói sau”.
Đúng là một người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, Phục Linh đưa ngón tay chỉ vào Đồng thiếu gia ấp úng nửa ngày cũng không nói được câu nào.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi, tỉnh dậy là đến thủ đô”.
“Ừm”. Khẽ đáp một tiếng, thế nhưng Phục Linh không hề buồn ngủ, mở to đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bất thình lình hỏi một câu: “Đồng Trác Khiêm, nếu lỡ em chết thì sao?”
“Em không thể nào chết được”. Mặc dù giọng điệu nói nhàn nhạt, nhưng lại ẩn chứa sự tự tin phách lối không gì sánh kịp, trước sau như một.
“Vậy thì cha em sẽ rất đau lòng, mẹ cũng sẽ rất đau lòng đó!”
“Câm miệng”.
Trong lòng thầm thở dài một cái, quay đầu nhìn mây trắng xóa một mảnh ngoài cửa sổ, chợt, phi cơ trực thăng bỗng dưng lắc lư kịch liệt, thân thể Phục Linh mất cân bằng, ngã phịch xuống dưới sàn, trên đầu nghe vang lên giọng nói bình tĩnh như bình thường của Đồng Trác Khiêm.
“Bảo vệ đầu thật tốt”
Hai tay anh thao tác rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc, trên trán bắt đầu ra mồ hôi lấm tấm, Phục Linh nhìn thấy bộ dạng kia, biết ngay là không ổn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Bị cái miệng quạ đen của em nói trúng”.
Phục Linh sửng sốt: “Cái gì?”. Mang ánh mắt hoài nghi chẳng lẻ bản thân mình lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh chó ăn phải phân sao?
Nhìn bộ dạng buồn cười của cô sắc mặt Đồng Trác Khiêm đen thùi: “Virus là thật, nhưng cái phi cơ này chỉ là sản phẩm nửa vời, cũng có thể nói là hàng dỏm bất hợp pháp”.
Trong lúc nhất thời, Phục Linh có cảm giác trong lòng nổi sóng, biết thế nào là sóng trước chưa dừng sóng sau lại ập đến.
“Vậy giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm nhìn cô một cách mãnh liệt, trên gương mặt nam tính đã lấm tấm mồ hôi, toàn bộ hệ thống điều khiển trong trực thăng đã ngưng hoạt động hoàn toàn, không cách nào điều khiển, lục lạo trong trực thăng tìm thấy một cái dù nhảy, bình tĩnh nói với Phục Linh: “Nhảy dù”.
Thần kinh Phục Linh căng thẳng, cũng biết đã hết cách: “Chỉ có một cái, làm sao bây giờ?”
Lúc này, phi cơ trực thăng cách mặt đất không tới hai ngàn mét, Đồng Trác Khiêm cũng lười cùng cô nói lời vô nghĩa, một tay trực tiếp vòng qua eo cô, mặc xong cái dù liền lập tức nhảy xuống.
“Áaaaaa, má ơi, kinh khủng quá”
Tiếng hét dữ dội vang vọng giữa bầu trời, hai tay hai chân bấu chặt vào người Đồng Trác Khiêm, Phục Linh nhắm tịt mắt lại, cái gì không dám nhìn, sắc mặt trắng bệch.
Hai cơ thể ôm chặt nhau từ từ rơi xuống, nhận ra cô gái nhỏ trong ngực đang run rẩy, Đồng thiếu gia tay không khỏi ôm chặt thêm một chút.
“Sợ cái gì? Không phải có anh ở đây sao?”
Anh đường đường là một Trung tướng trong quân khu, kỹ thuật nhảy dù có thể kém sao?
Khoảng cách đến mặt đất càng gần gió thổi càng mạnh, cái dù bị gió thổi lắc lư phần phật, Phục Linh từ trong ngực Đồng Trác Khiêm thò đầu ra, nhìn thấy mình đang ở giữa không trung, trái tim như nhảy thót lên mắc kẹt trong cổ họng.
“Thật có tiền đồ”. Thấy thế, Đồng thiếu gia lạnh lùng hừ một tiếng.
“Anh là có tiền đồ nhất! Không ai có tiền đồ bằng anh!”
“Biết là tốt rồi”.
Thấy người nào đó da mặt dầy như thế, Phục Linh bắt bẻ lại: “Người có tiền đồ như anh, sao lại đến nỗi xảy ra quan hệ với tú bà nhỉ”.
Vẻ mặt Đồng thiếu gia đen thui!
Cách mặt đất càng lúc càng gần, Đồng thiếu gia ôm chặt lấy Phục Linh, chuẩn bị tiếp đất.
Phía dưới họ là một mảng rừng cây chằng chịt, mặt đất nơi này không phải bằng phẳng, có chút đáng tiếc, bởi vì nếu rơi xuống rừng cây, có thể thấy là không thể nào tránh khỏi bị nhánh cây va quẹt bị thương.
Đồng thiếu gia có thể bảo đảm trăm phần trăm mình không bị thương. Nhưng còn cái người không ngực thì sao đây?
Anh tức cười lắc đầu một cái, cô ấy làm sao mà biết cách? Từ nước ngoài du học trở về, chưa từng đến quân doanh, không có việc làm, ngược lại đi làm tú bà, đầu óc này không quá hai cân bột nhão.
Ôm lấy Phục Linh vững vàng rơi xuống một bụi cỏ tương đối bằng phẳng, gỡ hết những vướng víu trên người, Đồng Trác Khiêm lập tức kiểm tra thương thế trên người Phục Linh, tổng thể cũng không có vết thương nào.
Nhưng vẻ mặt cô lại có chút khó coi, Đồng thiếu gia quýnh lên: “Có phải virus lại phát tác hay không?”
Phục Linh lắc đầu.
“Bị thương?”
Phục Linh gật đầu.
“Mau đưa cho anh xem”
Phục Linh lắc đầu.
Trong nháy mắt, sắc mặt Đồng thiếu gia đã tựa như Bao công, mạnh mẽ xốc cô lên xem xét cả người để xem vết thương mà cô vừa nói, lại không nhìn thấy bất cứ vết thương nào: “Mau nói cho anh, rốt cuộc em bị thương ở đâu hả?”
Cô còn chưa nói lời nào, vẻ mặt đã bắt đầu đỏ bừng, nhìn người kia sắc mặt đen thùi, có chút khúm núm mở miệng.
“Bị thương từ bắp đùi trở lên”.
Chân mày Đồng thiếu gia cau lại: “Cái mông sao?”
Sắc mặt Phục Linh càng đỏ: “Anh có thể có chút tư cách hay không?”
“Còn ở đó già mồm, xoay qua cho anh xem một chút”.
“Không”. Phục Linh phản kháng.
Nói chuyện đối với loại người này vĩnh viễn là vô dụng, Đồng thiếu gia trực tiếp động thủ, một tay ôm lấy hông cô, một tay ôm lấy bắp đùi, lật người cô lại sau đó hai chân kẹp lấy hai đùi của cô, bắt đầu kiểm tra vết thương.
Nơi đó đỏ đỏ, còn có vết tím bầm, hiển nhiên là lúc vừa rồi rơi xuống trúng phải đá làm bị thương, không có gì đáng ngại, một chút nữa là đỡ rồi, chỉ là sẽ có chút đau đớn.