Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 63: Chương 63: Sóng gió đính hôn 2




Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng khách đều dán mắt lên bộ đồ đỏ rực rỡ kia. Mạnh Thiệu Đình mỉm cười tự nhiên bước lên, kéo tay con gái nói: “Con gái à, sau này phải sống cho thật tốt!”

Phục Linh mỉm cười đáp: “Ba, đừng có gấp mà, mới chỉ đính hôn thôi mà. Kết hôn hay không vẫn còn chưa biết.”

Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình tối sầm lại, muốn mắng cho cô một trận.

Nhẹ thở dài một hơi, kéo tay cô dắt cô ra ngoài.

Bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Mạnh, Phục Linh nhìn cảnh tượng có phần hơi choáng ngợp trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy trường hợp này cũng thật là quá tục, nhưng mà con mẹ nó chứ số lượng hơi bị nhiều thôi.

Rất nhiều danh thủ( văn nghệ sĩ, vận động viên nổi tiếng), binh lính vác súng trên vai đứng có thứ tự từ nhà họ Mạnh đến khu phố bên cạnh dài cả trăm mét. Đứng đầu là Đồng Trác Khiêm một mình chỉ huy đội lính đặc chủng Phi Hổ, mỗi người đều đội mũ Beret, trên ngực cài bông hoa nhỏ màu đỏ của phù rể.

CMN! Mấy người này đều thuộc đẳng cấp đại thần đây, mặt mũi thật chẳng biết giấu vào đâu nữa.

Người ta làm phù rể thì mặc âu phục, thắt cravat, cười toe như hoa cúc, mà mấy người này thì? Tay thì cầm vũ khí, mặc quân trang trông có vẻ rất nghiêm túc, đội mũ beret, vẻ mặt chẳng khác gì ‘cúc hoa’ bị thông cả .

“Chào!”

Một tiếng chào đầy nam tính phát ra, sau đó là sự xuất hiện của người đàn ông đặc biệt hấp dẫn.

Phục Linh mở to mắt ra nhìn thấy Đồng Trác Khiêm đang mặc bộ quân phục hàm trung tướng, từ từ đi về phía cô, trên mặt nở nụ cười mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Sự nóng bỏng hiện lên không rõ trong mắt anh, giống như muốn đốt cháy người đối diện thành tro bụi. Vẻ đẹp của Phục Linh ngay lúc này Đồng Trác Khiêm lần đầu tiên mới biết được. Phục Linh mặc bộ lễ phục này thật cao quý, thanh lịch, xinh đẹp, giống như bộ lễ phục này được thiết kế là vì số đo riêng của cô vậy.

Phục linh có chút thắc mắc, hôm nay anh còn mặc quân trang? Anh sẽ không thay lễ phục?

“Xin chào thủ trưởng phu nhân!” tiếng hét vang rung trời khiến người ta đinh tai nhức óc, nghĩ đến những người tham gia hôn lễ con gái của Trưởng ban Mạnh đều bị ngăn ở trong nhà không ra được. Đội ngũ đón dâu đúng là trâu bò, cũng thật là trâu bò quá đi.

Tay của cô được Mẫn Văn Quân đặt vào tay Đồng Trác Khiêm, Mẫn văn Quân có chút buồn bã nói: “Trác Khiêm, con phải đối xử thật tốt với con gái của ta.”

“Vâng, thưa mẹ!”

Trong giây phút đó, tim Phục Linh đập loạn cả lên, thì ra người đàn ông này gọi mẹ của cô là ‘mẹ’ nghe rất cảm động.

“Mẹ, mẹ đứng lo, ai có thể bắt nạt con gái mẹ được chứ!”

Mẫn Văn Quân nạt cô một tiếng: “Con thì biết cái khỉ gì, Trác Khiêm sao có thể ra ngoài xã hội được? Chỉ cần một đấm thôi thì ngay cả mẹ con là ta đây cũng không nhận ra con luôn.”

Phục Linh sửng sốt, cảm thấy lời mẹ nói là thật.

Đồng Trác Khiêm cảm thấy mình nên nhanh chóng đón cô, mỉm cười vòng tay qua eo Phục Linh, chào hỏi vài câu rồi nhét cô vào trong xe. Mẫn Văn Quân và Mạnh Thiệu Đình ngồi trong một chiếc xe chạy ở sau.

“Chị dâu, chào chị!” nghe giọng nói quen thuộc, Phục Linh ngẩng gương mặt nhỏ hồng hào nhìn về phía tài xế, kinh ngạc há miệng: “Tề Tiểu Chấn! Cậu thiệt là giỏi quá đi, mất mấy ngày mới quay về được thế?”

Tề Tiểu Chấn cười không được tự nhiên cho lắm: “Tôi cùng anh tôi về, lúc đó thật sự là đi bộ về.”

“Anh cậu?” Phục Linh hơi thắc mắc, anh của cậu ta là ai?

Tề Tiểu Chấn suýt nữa té xỉu, chỉ tay về phía người lái xe đang chạy phía sau: “Ừ, là Tề Phàm, cô cứ coi như khong biết gì hết đi, hôm nay anh ấy bị lão đại bắt lái xe đấy.”

Phục Linh cảm thấy như mình bị kích thích, đúng lúc đó Đồng gia vừa ngồi vào xe. Xe từ từ khởi động, Phục Linh khóc không ra nước mắt ôm Đồng gia, trong mắt Đồng gia hiện lên vẻ hoảng hốt lo sợ, cô nói: “Tề Tiểu Chấn với Tề Phàm là anh em ruột à?”

Câu hỏi này có hơi.....

Đồng gia bình tĩnh: “Ngày 1-5 em có thể đến bện viện Quân sự số 7 để hỏi thử hơn hai mươi năm trước hai người họ sinh ra ở đâu.”

“Bọn họ là sinh đôi? Không phải chứ, Tề Phàm thì quá đẹp trai còn Tiểu Chấn thì đầy khuyết điểm.”

“Chị dâu....” giọng nói yếu ớt vang lên từ ghế trước.

“Ái chà! Hai người cũng giấu kĩ đó chứ, hai anh em cùng trong một đội lạ chẳng có người nào hay biết cả.”

Bị suy nghĩ này của Phục Linh làm cho mình suýt khóc, Tề Tiểu Chấn nhỏ giọng giải thích: “Tề Phàm là anh họ tôi...”

Phục Linh bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.