Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 67: Chương 67: Sóng gió đính hôn 6




Ánh mắt đỏ tươi, nóng rực, cặp mắt lộ ra ghen tỵ và hâm mộ từ sâu trong thâm tâm, bả vai đột nhiên bị đè lại, anh họ của cô trong tay cầm một ly rượu đỏ, khóe miệng mỉm cười dùng ánh mắt an ủi cô.

“Hoan nghênh các vị bằng hữu đã tới dự tiệc đính hôn của con trai tôi, Đồng Trác Khiêm, hôm nay là ngày nhà họ Đồng tôi cùng nhà họ Mạnh kết thân, vô cùng cảm ơn các vị đã tới chứng kiến, bây giờ_______.” Vừa nói, Đồng phu nhân đã đem Phục Linh dắt tới bên người, mỉm cười hài lòng nói: “Đây chính là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Đồng chúng tôi, con gái bảo bối của trưởng phòng Mạnh, là món hời không ngờ mà con trai tôi nhặt được.”

Món hời không ngờ có ý nghĩa là, cưới một được một sao?

Nhưng những người phía dưới làm sao nghe ra ý tứ? Chỉ nghĩ là Đồng phu nhân nhất thời hài hước, muốn khơi lên cười giỡn mà thôi.

La Mạn Nghê ở phía dưới nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Chút nữa thôi, trò hay còn ở phía sau.

“Thêm nữa, xin thông báo cho các vị, hôn lễ của con tôi cùng con gái Mạnh gia sẽ cử hành vào hai tháng sau, địa điểm vẫn chưa quyết định, chờ sau khi quyết định, sẽ gởi thiệp mời tới nhà các vị, đến lúc đó xin nể mặt.” Những lời này là cha của Đồng Trác Khiêm, Đồng Chấn Hải nói.

“Chắc chắn_______”

“Nhất định sẽ tới, tôi đã nhìn Trác Khiêm từ nhỏ đến lớn mà.”

“______”

Âm thanh thảo luận càng ngày càng lớn, Đồng Trác Khiêm mặc quân phục tiến lên, nhìn bốn phía một lượt nói: “Khai tiệc.”

Như vậy cũng nên bắt đầu đùa giỡn rồi.

La Mạn Nghê cười, hướng anh họ ở đầu kia nâng ly.

Bữa tiệc bắt đầu, Đồng Trác Khiêm dẫn Phục Linh bắt đầu mời rượu từng bàn một, bởi vì Phục Linh mang thai, nghe lời Đồng phu nhân lấy nước thay rượu nhưng vẫn giành được thiện cảm từ mọi người.

Tiệc đính hôn khách cũng không nhiều, đa phần đều là bạn tốt trong quân đội của Đồng lão gia và học trò cấp dưới, người tới đứng đầy đại viện quân khu, ngoài ra chính là bạn bè thân thích có quan hệ tốt của Đồng gia và Mạnh gia, tới trước làm chứng, dù sao cũng không phải là hôn lễ, không cần quá nhiều người.

Đột nhiên một trận ồn ào, tầm mắt mọi người cũng theo đó nhìn tới.

Năm sáu người bao quanh một người dùng sức muốn đuổi hắn ra ngoài, mà người nọ giống như không muốn sống cố sức vào trong, hai mắt đẫm lệ, toàn thân đầy vết thương, giống như một kẻ lang thang.

Mắt Đồng Trác Khiêm lạnh lẽo quét qua, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hôm nay là ngày vui của anh, làm sao cho phép để người khác phá hư?

“Đồng tiên sinh, thật xin lỗi, người này cứ xông vào trong như không muốn sống nữa, cản sao cũng không được.”

Ở chỗ này phần lớn đều là quân nhân, nhìn thấy trò hề này, cũng không nói gì, chẳng qua là vẻ mặt có chút cứng rắn.

Đôi mắt híp lại, cả người tản ra sát khí ghê rợn, Đồng thiếu gia lạnh lùng nói: “Đuổi ra ngoài.”

“Vâng , Đồng tiên sinh.”

Nghe thấy người quản lí đáp lại, năm nhân viên an ninh dùng lực lớn hơn, người đàn ông lập tức ngã nhào ra đất, người nọ đột nhiên lấy một xấp hình từ trong ngực ra, ném xuống đất______

Ở trong hình là một người phụ nữ phong tình vạn chủng, mặc sườn xám màu tím hoặc là màu đỏ tươi, trong tay mang theo sâm banh, trò chuyện vui vẻ, muôn vàn mị hoặc.

Sắc mặt Phục Linh có chút thay đổi.

Người phụ nữ trong hình cùng cô có bộ dáng mười phần giống nhau.

Mà đó là hình lúc tụ họp ở tiệc rượu trước kia.

Mắt Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nhíu lại, cả người tản ra khí giận mạnh mẽ: “Bắt hắn mang lên đây cho tôi.”

“Những tấm hình kia là ai đưa cho ngươi?”

Bị hơi thở lạnh lẽo vây quanh, người đàn ông nhịn không được run rẩy, ấp úng nói: “Là chính tôi chụp.”

Chính hắn ta chụp? Có ý gì? Cho dù người khác không nhận ra được cô gái xinh đẹp mị hoặc kia, Mạnh Thiệu Đình và Mẫn Văn Quân vẫn nhận ra được, người phụ nữ trong hình kia chắc chắn là con gái của mình.

Nghĩ đến đấy, sắc mặt có chút thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.