Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 146: Chương 146: Suy đoán rõ ràng chính xác lúc đầu




"Ký thôi."

Nói lời này, đã đại biểu Đồng Hoa Triệu thỏa hiệp, ông lạnh lùng xoay người, lưu lại một bóng lưng cho Mặc Thiển Thiến.

Ngay khi ông xoay người, như có một con sông nhỏ rộng rãi bành trướng thành biển rộng trong nháy mắt, từ từ chia lìa ông và bà khi còn sống xa hơn.

Tốt lắm, cứ như vậy đi.

Mặc Thiển Thiến thấp giọng nói trong lòng mình, hơn hai mươi năm qua tay chưa từng viết qua tên mình, viết ra lqd nét chữ phóng khoáng phiêu dật trên giấy, cũng như người bà năm đó.

"Tôi sẽ sai người đưa bà đi Australia, bà mang theo đứa bé này an tâm ở đó thôi."

"Đồng Hoa Triệu!" Mặc Thiển Thiến đột nhiên cao giọng quát lên: "Ông không chịu buông tha tôi sao?"

Ông ta xoay người, đã đổi dáng vẻ lạnh lùng khiến bà cảm thấy xa lạ: "Chẳng lẽ không phải tôi đây đã buông tha bà rồi hả?"

"Vậy tại sao ông còn muốn tôi đi Australia?"

"Đó là nơi ở cuối cùng trong đời bà." Ông ta thản nhiên nói xong, sau đó cầm giấy thỏa thuận li hôn trên bàn, lqd đi mất.

Mặc Thiển Thiến đột nhiên cảm thấy có chút sụp đổ, bà cảm thấy bà không có chồng, tối thiểu còn có một đứa con trai có thể dựa vào, nhưng hiện tại chồng bà phải đưa bà đi, cũng không có chỗ dựa.

Bà đã từng là thiên kim hào môn vạn người chú ý, vật cần tìm, cũng phải lấy được, có được sự vật, vĩnh viễn đều sẽ không mất đi, nhưng vì ông ta, vì người đàn ông bà yêu, bà cam tâm bỏ xuống tất cả kiêu ngạo, chỉ vì làm hiền thê lương mẫu ở bên cạnh ông ta.

Hai mươi mấy năm qua, bà buông tha của cải vật chất, buông tha năm tháng tốt đẹp tự do của người phụ nữ, buông tha xa hoa truỵ lạc, danh vọng bễ nghễ của chúng sinh bên ngoài, bà buông tha tất cả mọi thứ có thể buông tha, đến cuối cùng, biến thành một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu ông ta.

Nhưng, người khác lqd không lạ gì.

Kiên trì hơn hai mươi năm, cũng đến lúc tan biến rồi.

Nhưng mà ngay cả khi rời đi, bà vẫn chờ, bà chờ người có thể làm cho bà cảm thấy có nơi chốn, tới đón bà trở về.

"Tranh Tranh, chúng ta đi thôi."

Mạnh thiếu gia có chút không rõ lí do, hơi không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ bi thương của Mặc Thiển Thiến, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy không dễ chịu, tay nhỏ bé lập tức dắt Mặc Thiển Thiến: "Vâng."

Bước lên xe, cuối cùng nhìn nhà họ Đồng mình ở năm năm một cái, Mặc Thiển Thiến muốn khóc, lại cảm thấy một giọt nước mắt cũng thể không để lại.

Là khô cạn sao? Bà không biết, chỉ yên lặng nhắm hai mắt lại, đi mất.

——

"Mẹ tôi đi ra từ nhà họ Đồng?" Âm thanh trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn ý vị.

Tề Phàm gật đầu một cái: "Tôi tuyệt đối không nhìn lầm, bà ấy còn mang theo một đứa bé."

Đứa bé?

Trong lòng của Đồng Trác Khiêm bỗng nhiên run lên.

"Bọn họ đi theo hướng lqd nào rồi hả?"

"Sân bay."

"Lập tức sắp xếp, chạy tới sân bay với tôi."

Nếu như anh đoán không có sai, hẳn là mẹ anh hoàn toàn chấm dứt với cha anh, theo tính tình của Đồng Hoa Triệu, ông ta cướp Tranh Tranh đi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Bây giờ mẹ anh và con trai anh cùng đi sân bay.

Như vậy chỉ có một khả năng.

Đồng Hoa Triệu muốn đưa bọn họ đến một chỗ xa lạ, coi như buông tay cũng coi như giam cầm, chỉ là đổi một loại phương thức.

Anh phải lập tức chạy tới ngăn cản tất cả xảy ra, ai biết sau khi đưa họ đi, Đồng Hoa Triệu sẽ làm bước gì kế tiếp, Đồng Trác Khiêm cảm thấy, cha của anh, hiện tại nhất định là vì gì đó, đã hoàn toàn điên rồi, mất đi lý trí.

Tiếng lộp cộp xuống lầu truyền đến, Phục Linh cũng thay quần áo xong, vội vàng đi xuống: "Đứa bé kia nhất định là Tranh Tranh, em muốn đi cùng."

"Không được, nguy hiểm."

Phục Linh cười cười, trực tiếp vượt qua Đồng Trác Khiêm mở cửa đi ra ngoài, liền mở một chiếc Porsche kiểu dáng mới vọt ra ngoài nhanh như tia chớp.

"Nhìn chúng ta xem, người nào tới trước." Dứt lời, xe đã đi thật xa rồi.

Đồng Trác Khiêm khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức lái xe đuổi theo, trong lòng xuất hiện cảm xúc không biết tên.

Năm năm qua đi, cô còn thay đổi, nhưng vì sao anh vẫn còn yêu cô như vậy?

Không biết, trong lòng Đồng Trác Khiêm tự hỏi, thật không biết, trong nháy mắt ở trên xe, bấm số điện thoại của Phục Linh.

"Nói."

"Chúng ta cùng đi, em lqd chờ anh đi."

"Thật xin lỗi, em đã sắp đến sân bay rồi." Nói xong, liền cúp điện thoại.

Mặc dù Tân Hà Uyển cách sân bay rất gần, nhưng cũng không nhanh như vậy, cảm thấy mình bị người phụ nữ này quăng ở phía sau Đồng Trác Khiêm lập tức hơi khó chịu, tốc độ lập tức nhanh hơn vượt qua, thuận tiện bấm một số điện thoại.

"Chuyện gì?" Giọng nói lười biếng của người phụ nữ đầu kia truyền đến, giống như vừa mới đứng lên từ trên giường.

"Tìm cô có chuyện, tới sân bay ở ngoại ô phía tây thủ đô một chuyến."

"Gia." Người đầu kia đột nhiên kêu một tiếng: "Buổi tối hôm qua bị phá rồi, phía dưới đau, không tiện lắm."

Khụ khụ.

Đồng Trác Khiêm nhẹ nhàng ho một tiếng: "Đừng ở chỗ này lắm miệng với tôi, nhanh chóng lên."

Hướng Oản ở một đầu, đôi tay nâng lên trên giường, xoa eo chua xót đau đớn, nhìn điện thoại bị cúp, sau đó ngó ngó bên ngoài, đúng lúc người đàn ông đi ra từ trong phòng tắm, giống như Apollon, vóc người khêu gợi còn có khuôn mặt anh tuấn không giống như người, cô hơi u oán nhìn người nọ một chút.

"Mẹ nó, không biết nhẹ lqd một chút."

"Khụ khụ, trời mới biết em chính là một đứa con nít hả?"

Hướng Oản trầm mặc, sau đó mặc quần áo vào muốn rời khỏi, lại bị người đàn ông kéo lại: "Đi đâu?"

"Làm người, anh đi hay không đi?"

Người đàn ông ngây ngẩn, sau đó phản ứng kịp: "Đi, tại sao không đi?"

Vừa một đôi người xe, từ tiểu khu biệt thự hạng sang nhất thủ đô phồn hoa, lái xe rời đi, chạy tới sân bay.

——

Mà bên kia, ở trong nhà Mông Kính.

Mông Kính đi vào trong nhà, Lang Phàm mới chân chân chính chính cảm thấy người đàn ông này đơn giản, mặc dù ông ấy có tiền có thế, nhưng một mình ông ấy ở, chỉ là một chỗ không quá phồn hoa lại tương đối yên tĩnh, mua một căn hộ hơn một trăm mét vuông, lắp đặt cực kỳ đơn giản, lqd vừa đi vào, Lang Phàm đã cảm thấy ấm áp.

Sau đó nước mắt của bà có chút không khống chế được rớt xuống.

"A Phàm, A Phàm, nếu về sau em có phòng ốc của mình, muốn sửa chữa thế nào?"

"Nhất định phải đơn giản, muốn cảm thấy ấm áp, không cần những biệt thự kia, trống rỗng, em muốn căn hộ hơn một trăm mét vuông là được rồi, ở chung một chỗ với chồng con của mình."

Đây là nói khi nào? Lang Phàm cảm thấy hơi mơ hồ không rõ.

"Uống trà, em thích nhất hoa hồng Pháp." Mông Kính rót một ly trà để xuống ở trước mặt của bà, sau đó mở ti vi, rất tự nhiên đưa điều khiển ti vi cho bà.

Điều này làm cho Lang Phàm có một loại ảo giác, thật giống như ông là người chồng thương yêu bà.

Giống như ấm áp mất đi hơn nhiều năm, lqd lại trở về lần nữa, để cho tâm khô khốc của bà cũng từ từ ươn ướt.

"Tiểu Kính, cám ơn."

"Giữa bà và tôi không cần phải nói những lời này."

Tất cả chuyện xưa hình như lại trở về điểm xuất phát.

"A Phàm, đối với chuyện chồng, bà muốn xử lý như thế nào?"

"Sống ở đâu thì ở yên đấy đi, từ trước đến giờ Đồng Hoa Triệu làm việc cực đoan, không nghe người khác nói, không ai khuyên giải được ông ta, chỉ có chờ ngày ông ta tạ hối hận, chỉ có điều, tôi thật sự không nghĩ ra cái gì có thể khiến cho ông ta hối hận."

"Bà phân tích sai lầm rồi." Mông Kính đột nhiên kinh ngạc nhìn bà nói: "A Phàm, tôi không tin bà không biết ông ta làm tất cả là vì cái gì, dù sao ông ta yêu bà yêu đến mức nổi điên, từ trước đến nay đều vậy."

Lang Phàm đột nhiên run lên, bưng trà hoa lên, chậm rãi nhấp một ngụm, cũng không nói lời nào.

Điện thoại Mông Kính đột nhiên vang lên, ông vừa nhìn số điện thoại di động, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: "Là tai mắt nằm lqd vùng của tôi ở nhà họ Đồng bên kia."

"Xảy ra vấn đề gì sao?"

Mông Kính nhận điện thoại, nghe bên kia nói một chút, sau đó cúp điện thoại, lập tức mặc áo khoác.

"Mặc Thiển Thiến mang theo một đứa bé đến sân bay, người của Đồng Hoa Triệu giám hộ, tôi nghĩ, bọn họ cũng đã chấm dứt."

Chấm dứt?

Là ly hôn sao?

Ông ta làm những thứ này, chẳng lẽ thật sự chỉ vì ở chung một chỗ với bà sao?

Lang Phàm không biết, chỉ im lặng che mặt, cùng đi ra ngoài với Mông Kính, sau đó bà phản ứng kịp: "Đứa bé kia là ai?"

Đối với Đồng Hoa Triệu và Mặc Thiển Thiến, Mông Kính tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phí sức vì bọn họ, như vậy thì chỉ có đứa bé kia rồi.

"Đứa bé kia là con trai ruột của Đồng Trác Khiêm và Phục Linh."

Tay Lang Phàm đột nhiên run lên, lqd giống như bản thân bất lực, là đứa bé của Phục Linh, như vậy không phải là cháu ngoại của bà sao? Nhưng cũng là cháu nội của Đồng Hoa Triệu.

Số mạng giống như một đôi tay quấn quít, vốn là một cây một cây quấn quanh rõ ràng có thứ tự ở cùng chỗ, đánh một nút chết, người muốn ở cùng nhau lại trải qua ly biệt, người không muốn ở cùng nhau, lại bị sợi dây vận mệnh sinh sôi nhầm lẫn cột chung dây dưa một chỗ.

Không giải được, liền rối loạn.

Lang Phàm muốn cười số mạng, khóe môi lại chỉ nâng lên một đường cong lạnh lẽo.

Bà nghĩ, đời trước bà nhất định làm quá nhiều chuyện xấu, mới có thể khiến ông trời trừng phạt bà như vậy, cho nên đời này số mạng bà bao nhiêu nhấp nhô, cuộc sống phần lớn không thuận, thời gian hai mươi năm, cũng chính là hai mươi năm trống rỗng phí hoài, trước giờ cũng chưa từng kết thúc qua.

Cũng may, con gái của bà còn sống, có gia đình, mặc dù con rể không nhất định là người bà có thể thích.

Chỉ cần nó hạnh phúc, vậy lqd không phải đủ rồi sao?

"A Phàm, tôi ở đây." Mông Kính nhỏ giọng nói ở bên cạnh bà, khiến Lang Phàm cảm thấy thật ra thì chuyện cũng không hỏng bét như trong tưởng tượng vậy.

Cả đời này bà đều khổ nạn nhiều, chỉ có điều ông trời cũng coi như có lương tâm, để cho bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu bà đều có một người vẫn luôn bảo vệ bên người bà, mấy chục năm qua chưa từng thay đổi.

Có lúc bà suy nghĩ, Lang Phàm bà có tài đức gì có thể được nhiều người đàn ông ưu tú coi trọng đến mức này, mà trong đó, Thiệu Đình và Mông Kính khiến cho bà không thể dứt bỏ nhất.

Đối với Thiệu Đình, ông ấy có gia đình, cũng coi như lqd vui vẻ, cho dù hiện tại nằm ở trên giường bệnh không thể đứng dậy.

Nhưng Mông Kính đây? Vì bà cự tuyệt hôn nhân của gia tộc, bỏ qua quyền thừa kế tài sản kếch xù, bởi vì bà thích quân nhân, liền dứt khoát đi đầu quân, mấy chục năm qua đều không xây dựng gia đình.

Đối với Mông Kính, bà áy náy nhiều lắm.

"Tiểu Kính. . . . . . Nếu như. . . . . ."

"Hả?"

Câu nói phía sau này, Lang Phàm vẫn không nói ra, bà không biết mình làm đến cùng như vậy là đúng hay sai, là đền bù áy náy đối với ông hay thật sự có tình cảm đối với ông.

Nếu như là áy náy, nói câu nói kia, nói xin lỗi không phải với mình, mà là Tiểu Kính.

. .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.