Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 38: Chương 38: Trác khiêm, phải chờ vợ anh đến đó!




Trong lúc vẫn còn ão não, điện thoại di động như cũng ức chế reo lên, tùy tiện nhấn phím nghe, nhìn lại thấy là một số lạ, điện thoại vừa thông lập tức xổ một tràng: “Ai đó, ban ngày ban mặt gọi tới có gì không?”

Người bên kia trầm mặc một chút, nghe vẳng vẳng giống như giọng của Tề Phàm, tín hiệu điện thoại dường như không được tốt lắm, câu nói nghe đứt quãng, Tề Phàm chỉ mới nói được một câu, điện thoại đã bị ngắt.

Trong nháy mắt đó, sắc mặt Phục Linh trắng bệch, dường như nói không nên lời, bụp một tiếng điện thoại rơi xuống đất, Trường An hoảng hốt, lập tức nhặt lên, liên tục gọi Phục Linh nhưng cô vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Đầu óc Phục Linh giờ phút này trống rỗng, chỉ còn vang lên câu nói vô cùng nghiêm túc của Tề Phàm.

“Chị dâu, lão đại mất tích, đã ba ngày rồi”. Một lúc lâu, cô mới xoay người lại, đáy lòng bắt đầu lo lắng mãnh liệt, một cơn đau đớn từ đại não chạy thẳng xuống tim cô, hấp tấp đưa thuốc trên tay cho Trường An: “Trường An, cậu trước hết cứ đến nhà họ Đồng, hiện tại mình có việc gấp, sẽ lập tức về sau”.

Trường An lập tức nhìn ra cô có điểm không đúng, cuống quít hỏi: “Phục Linh, cậu có chuyện gì vậy?”

Đôi mắt thoáng chốc ửng đỏ, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, cô cố gắng kìm chế bản thân, không để cho lòng mình rối loạn suy sụp.

“Trường An, Đồng Trác Khiêm mất tích ba ngày rồi, bọn họ không cách nào tìm thấy, cuối cùng gọi báo tin cho mình”.

Từ khi nghe được tin tức kia, lòng cô không ngừng lo lắng, đau đớn dâng lên từng cơn từng cơn, lúc này Phục Linh mới kinh hãi nhận ra, cô đã thật lòng yêu cái người đàn ông bá đạo ấy.

Vội vàng nhắn nhủ mấy câu, Phục Linh liền đón xe chạy đến quân khu.

Lúc này, phòng làm việc tại quân khu là một mảnh yên lặng, toàn bộ lãnh đạo cao cấp đã ngồi đầy đủ ở đây, đang thương thảo về sự kiện trọng đại này, về việc mất tích của Trung tướng Đồng Trác Khiêm, đưa ra biện pháp giải cứu.

Bởi lần này vì muốn xử lý những tên trùm buôn bán thuốc phiện cùng vũ khí Châu Á nên Đồng Trác Khiêm mang theo cả chiến đội lính đặc chủng Phi Hổ, Đồng Trác Khiêm bất ngờ mất tích, mà cả đám người kia ẩn náu trong rừng rậm Maya, nếu là anh thật sự bị bắt đến nơi đó, hậu quả thật không thể tưởng tưởng nổi.

“Chuyện lần này sự tình trọng đại, phía trên lãnh đạo quyết định điều động người đi cứu quân hàm phải từ thiếu tá trở lên, bất kỳ là chiến sĩ ở đơn vị nào, về phần chọn ai, các vị có thể đề cử”.

Một tiếng ken két, cánh cửa bị đẩy ra, cô gái trên người mặc một bộ đồ thể thao, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phủ một lớp mồ hôi, nhưng ánh mắt kia là lạnh lùng lẫn kiên cường.

“Tôi đi”.

Cô gái vừa mới tới ấy, chính là Mạnh Phục Linh.

Vẻ mặt của gã đàn ông ngồi trên vị trí chủ tọa trầm xuống: “Tiểu thư, chỉ riêng tội tự tiện xông vào quân khu chắc hẳn bản thân cô cũng đã không thể gánh nổi”.

Sắc mặt Phục Linh rét lạnh, tên đó cô đã từng gặp qua, là cháu nội Tư lệnh, hiện đang đảm nhiệm chức Tổng tham mưu trưởng.

Nhìn gã đàn ông mặt mày u ám, Phục Linh cúi người chào nói: “Tôi tên Mạnh Phục Linh, là chiến sỹ thuộc tổ hai đội hai trại tân binh, hiện đang đảm nhiệm chức vụ phụ tá cho Trung tướng Đồng Trác Khiêm, chuyên trách tất cả mọi công việc lớn nhỏ của Trung tướng Đồng Trác Khiêm, đối với thói quen tác chiến của Trung tướng Đồng Trác Khiêm, có thể kiến giải, hơn nữa tôi cũng là vị hôn thê của Đồng thủ trưởng, tôi có trách nhiệm đi cứu chồng của mình”.

Lời vừa nói ra, cả hội trường kinh hoảng, sắc mặt của gã đàn ông ngồi phía trên càng thêm sa sầm.

Vốn là mấy ngày trước đã nghe nói đến chuyện bác trai mình vì Đồng Trác Khiêm thoái hôn mà đổ bệnh, hiện tại người phụ nữ của hắn đi tới cửa, còn kiên quyết đòi đi giải cứu, chẳng lẽ cái tên đầu trọc này tùy tiện vớ đại một tân binh sao? Nghĩ đến đây, La Miễn cười lạnh một tiếng: “Đây là căn cứ quân sự, các vị hiện tại ngồi đây là để thảo luận cơ mật quân sự, cho dù cô là vị hôn thê của Đồng Trác Khiêm, cũng không thể để cho cô nghe”.

Sắc mặt Phục Linh tối sầm, cất cao giọng nói: “Vậy thỉnh Tổng tham mưu La nhanh chóng phái người đến cứu vị hôn phu của tôi, chứ không phải cứ ngồi ở đây nhởn nhơ giống như đang tuyển chọn anh hùng”.

“Cô..”

“Cô cái gì mà cô? Tôi biết là tôi đẹp, nhưng tôi chỉ thích Trác Khiêm nhà tôi, không tới phiên anh”. Lần nữa lạnh lùng hừ một tiếng, đạp cửa bỏ đi.

La Miễn nhất thời muốn kêu người bắt giam cái người phụ nữ tới gây sự kia lại, lại bị một vị trung niên bên cạnh ngăn lại.

“Cô ấy là vị hôn thê của Đồng Trác Khiêm, cũng là con gái của trưởng ban Mạnh, thôi nể tình cho cô ấy chút mặt mũi đi, chuyện quan trọng bây giờ là phải bàn bạc tìm cách cứu thủ trưởng về’.

La Miễn nhướng mày, bỏ bộ đàm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ kia bỏ đi, trong lòng âm thầm ghi nhớ kỹ, thể diện này bị cô ta làm mất, không thể nào bỏ qua như vậy.

Ra khỏi phòng họp, Phục Linh quyết định tự mình sẽ đi đến rừng rậm Maya, vậy thì không thể về chỗ Đồng phu nhân, bà lúc nào cũng mong ôm cháu nội chắc chắn sẽ không để cho cô chạy loạn, còn phần Mạnh Thiệu Đình bây giờ chắc cũng đã biết việc cô chạy đến phòng họp quân khu náo loạn, tới đó chắc cũng sẽ bị bắt.

Như vậy tất cả mọi chuyện, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Đến ngân hàng rút tiền xong, cô lập tức chạy đến sân bay, tiến về rừng rậm Maya nằm giữa Châu Á và Đông Âu.

Trác Khiêm, anh nhất định phải chờ vợ của anh đến đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.