Buổi tối một ngày cuối tháng mười hai, trời đã trở nên ấm hơn những ngày trước, Dung Hoa ở trong căn phòng đẹp, nhìn xuống bên dưới, chỉ chờ khi những tên thuộc hạ thay ca.
Mười giờ tối.
Dung Hoa đi xuống dưới, ra một góc khuất ở hành lang, chờ cơ hội. Cô đã hẹn trước với Hồng Thất, theo con đường phụ ở phía Tây, đi ra bên ngoài, ở khoảng thời gian này, vệ sĩ thay ca liên tục, việc trà trộn đô cũng dễ dàng hơn.
Âm thanh ban đêm tĩnh lặng đến kì diệu.
Hồng Thất thay một bộ quần áo màu đen, nhanh chóng lẻn ra phía sau.
Ánh đèn soi xuống lớp tuyết mỏng, không gian nhè nhẹ mùi hương hoa, Hồng Thất đi ra, chạy thật nhanh trên đường, cô chỉ nhìn thấy một tương lai ở bên gia đình. Dung Hoa đã nói ra khỏi được toà thành, chạy đến một góc trong khu phố bên ngoài.
Vì toà thành nằm riêng biệt nên đoạn đường rất xa, cô rất sợ Uông Hy Vấn xuất hiện, có thể hắn sẽ bán cô trở lại cho quán bar.
Đến khuôn cô nhìn thấy ánh đèn neon trên những con phố dài, cô mới dừng lại thở hổn hển. Chút cần ở đây chờ đến khi Dung Hoa xuất hiện, hai người nhất định sẽ đến đồn cảnh sát, rồi hai người sẽ trở về nhà.
Tiếng nhạc trong những phòng trà văng vẳng, cô cứ chờ ở góc phố rất lâu.
Nhưng không biết gì sao Dung Hoa lại không xuất hiện, Hồng Thất vô cùng sốt ruột, liên tục ngoảnh đầu về phía con đường kia chỉ để chờ sự xuất hiện của Dung Hoa. Nhưng cô vẫn chưa xuất hiện.
Cô thấy rất mệt, còn vết thương thì đau nhức vô cùng.
Trên phố không còn bao nhiêu người qua lại nữa, một đám thanh niên kéo nhau ra khỏi quán bả. Họ nhìn thấy Hồng Thất, bắt đầu buông lời dơ bẩn. Cô sợ hãi bỏ chạy, họ liền đuổi theo. Chạy rất lâu, vì tổn thương ở phổi khiến cho cô hô hấp khó hơn bình thuòng, chạy nhiều nên vết thương cũng rất đau, cô đành trốn vào một con hẻm nhỏ, nhưng đám người cũng đã nhìn thấy.
Một tên cạo trọc đầu, hắn ta xăm trổ tất nhiều ở cánh tay những hình xăm rồng phượng, còn xăm rất nhiều kí hiệu khác nhau trước ngực ẩn hiện sau lớp áo ba lỗ, hắn nói bằng chất giọng khàn đặc do dùng rượu bia:
“Cô bé này, được một mình như vậy không sợ sao?”
Cô cắn răng nhớ về những thông tin trước đây mình đã học, tự nhủ bản thân phải lí trí lên... lí trí lên.
“Tôi không quen các người!”
Bọn họ cười lớn.
Cô chợt nhận ra, chẳng hề có tác dụng gì cả. Vì cuối cùng, câu nói đó cũng chỉ là chọc cười họ.
Những con mắt lang sói soi qua cơ thể, khiến cô phát giác đến gợn tóc, trong lòng cố gắng trấn an phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Cô sẽ chạy? Không sẽ không chạy thoát được. Cô đánh lại? Không, cô không giỏi đến thế. Thế thì phải làm sao đây? Cơn sợ hãi cứ như con sóng đập vào lòng cô khiến nó run rẩy. cử chỉ của cô cũng run sợ. Họ ngày càng tiến lạ gần cô, cô lại càng lùi về sau, càng lùi thì cô càng bị dồn vào đường cùng, đến khi, cô quyết định mình sẽ chạy. Họ rất đông, cô không chạy thoát. Một giọt nước mắt của sợ hãi rơi xuống, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một người:
“Uông Hy Vấn, cứu...”
- ----
Chiếc ferrari đắt tiền rẽ vào cổng. Người bước xuống cũng chỉ có Uông Hy Vấn, hắn đi lên lầu trên tay cầm theo một hộp quà nhỏ nhắn màu đỏ. Hẳn mở cửa phòng Dung Hoa sau khi gõ cửa một lúc mà không ai trả lời.
Hắn chợt nhìn thấy một hức thư trên hagn, đọc xong. Hắn liền ngay lập tức chạy xuống lầu, ra lệnh cho Thẩm Dịch Đình:
“Nhau lập tức tìm Dung Hoa cho tôi, rà soát càng rộng càng tốt!”
Sau khi Thẩm Dịch Đình rời khỏi, Uông Hy Vấn ném hộp quà nhỏ lên bàn lái xe chạy đi.
“Thất Thất, em định đi đâu ở nơi này, sẽ bị bắt lại ngay lập tức. Những bọn khốn nạn...”
Hắn càng nghĩ tới điều đó thì càng phóng xe nhanh hơn.
Hắn lái xe đến trung tâm, nơi chìm ngập trong trụy lạc, Hồng Thất không hề biết, đây không giống như thành phố T, thành phố ăn uống trụy lạc, băng nhóm xã hội đen cùng những ông trùm tai to mặt lớn, chuyện đen tối ở đây không thiếu.
Hắn lái xe khắp những ngõ hẻm, cùng hắn có tới mấy mươi người đi tìm Hồng Thất, nhưng rất lâu sau vẫn không có tin tức gì.
Uông Hy Vấn xuống xe, chạy quanh tìm kiếm, trong lòng như dầu sôi ùng ục, vừa đảo mắt tìm kiếm vừa gọi:
“Hồng Thất! Hồng Thất!”
Chợt nhìn thấy một đám người trong một con hẻm nhỏ, hắn liền vội vàng chạy tới. Chưa bao giờ hắn lo lắng đến vậy, nhất là khi đối với một cô gái như Hồng Thất.
Một đám người lao vào xâu xé một cô gái, người đầu tóc rối bù, qua chút ánh sáng le lói hắn nhìn thấy Hồng Thất với đôi mắt sợ hãi, còn miệng bị bịt lại bằng một nắm vải cuộn, cô không thể kêu cứu. Hắn như điên cuồng lao vào đám người kia, khẩu súng trong túi bị lôi ra.
“Pằng... pằng...pằng...”
Tới mấy tên bị bắn ngã xuống, hắn chỉ kịp nhìn thấy Hồng Thất quay người chạy đi.
Chỉ cần chạy được khỏi đây, cô sẽ có cơ hội quay về nhà, cô cứ nghĩ như vậy, cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân chạy sát phía sau mình, cô ngay lập tức bị tóm vào lồng ngực của một người, một câu uy hiếp:
“Không được bỏ trốn, nếu không tôi sẽ bán em ngược lại về chỗ cũ! Cho em sống không bằng một con nô lệ quỳ dưới chân người khác, cuối cùng là chết một cách thê thảm nhất có thể.”
Ngày hôm nay hắn lại giết người, phạm pháp có lẽ là con đường cuối cùng dành cho hắn.
Cô ngất đi, hắn chợt nhìn thấy vết dao cứa trên cổ cô để lại một vệt máu vẫn còn chảy, hắn vội dùng mảnh vải xé ra từ chiếc áo sơ mi đen mình đang mặc bọc lại vết thương cho cô rồi nhanh chóng đưa cô trở về Thương Thành.
- -----
Dung Hoa cũng bị Thẩm Dịch Đình đưa về Thương Thành, tới nơi, cô nhìn thấy vết thương trên cổ của Hồng Thất, cô hốt hoảng cứ tưởng đó là vết thương do Uông Hy Vấn làm.
Lúc nãy cô cũng vì lo ngại đám thuộc hạ đứng bên ngoài nén phải rất lâu mới có thể ra khỏi toà thành, rồi mất rất lâu mới chạy hết được đoạn đường kia, nhưng còn chưa kịp tìm thấy Hồng Thất, cô đã bị bắt lại.
Cô khóc lóc thảm thiết bất chấp sự ngăn cản của mọi người, chạy đến phòng của Uông Hy Vấn hỏi cho ra lẽ, không ngờ vừa đến nơi lại cùng lúc Uông Hy Vấn xuất hiện, cô vừa khóc lóc vừa la hét:
“Vì sao anh lại làm như vậy? Tôi còn tưởng anh là người tốt nên mới cứu chúng tôi, tôi còn tưởng anh là người tốt nên trước khi đi còn đặc biệt viết thư để cho anh, thế mà...tại sao anh buộc phải làm thương tổn đến Hồng Thất, cô ấy đỡ cho anh một viên đạn còn không đủ hay sao?”
“Không như...” Hắn chưa nói hết câu thì dì Hà đã kéo Dung Hoa đi khỏi đó. Dì Hà chỉ sợ câu chuyện của những năm trước lại tiếp diễn.