Kiều Tâm Uyển nhìn tài liệu trước mặt, lại nhìn Cố Học Vũ một cái. Vẻ mặt
phức tạp khó phân biệt, mơ hồ lộ ra một chút thấp thỏm.
“Anh có ý gì?”
“Ý của anh là. Thừa Diệu vì cưới cô Bạch Yên Nhiên này, thậm chí không
ngại nói dối với chúng ta. Em không cảm thấy, em nên lùi một bước sao?”
Vẻ mặt Cố Học Vũ thản nhiên, đối với vợ, những năm gần gây ông chưa bao giờ can thiệp bất kỳ quyết định gì của bà.
Nhưng chuyện dùng tiền để Bạch Yên Nhiên rời đi này, ông lại cảm thấy Kiều Tâm Uyển làm việc thiếu suy nghĩ.
Không phải nói chuyện bà phản đối Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên là sai. Mà là cách bà giải quyết không hợp.
.
“Em càng như vậy, chỉ làm Thừa Diệu càng quay lưng lại với em. Có lẽ nó mới thật lòng ba phần với cô gái kia, em phản đối như vậy, ngược lại kích
động ra bảy phần của nó.”
“Thật lòng?” Kiều Tâm Uyển ném tư liệu
trên tay lên trên bàn, “Anh muốn em chấp nhận một người phụ nữ dùng thủ
đoạn không vẻ vang như vậy, thậm chí không ngại lừa gạt Thừa Diệu?”
Xin tha thứ, bất luận thế nào, bà cũng sẽ không chấp nhận. Nhìn tài liệu
phía trên, nghĩ đến người phụ nữ kia không thể sinh con, lại còn giả bộ
mang thai lừa gạt con trai mình, Kiều Tâm Uyển lập tức giận sôi lên.
Đứng bật dậy, cũng không để ý đến Cố Học Vũ, đi thẳng ra cửa.
Cố Học Vũ nhìn bóng lưng của vợ, cũng không lên tiếng, thu lại tài liệu trên mặt bàn. Đi theo ra ngoài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khi Kiều Tâm Uyển tìm tới cửa, Cố Thừa Diệu đang họp.
Thân là tổng giám đốc của một công ty, anh cũng không nhàn rỗi.
Khi Cố Thừa Diệu vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc đó cùng với bạn học cũng
là bạn cùng phòng của anh – Thương Mạc Viễn thành lập công ty thiết kết
GC.
Thiên phú về mặt thiết kế của Thương Mạc Viến là chỗ Cố Thừa
Diệu tán thưởng, bản lĩnh giao tiếp đối ngoại của Cố Thừa Diệu cũng là
chỗ Thương Mạc Viễn chỉ chuyên tâm thiết kế không có.
Hai người ăn nhịp với nhau. Phối hợp ăn ý.
GC mới thành lập hai năm, đã chiếm vị trí số một ở trong nghề, năm ngoái
lại càng trở thành một trong mười công ty thiết kế nội thất của Bắc Đô,
tùy tiện nhận một hóa đơn, chính là lợi nhuận mấy trăm vạn. Trước đó vài ngày, Cố Thừa Diệu đích thân đàm phán, sau đó tiếp tục nhận được công
trình thiết kế của viện phúc lợi lớn nhất Bắc Đô.
Mà đây cũng nguyên nhân khiến anh rất bận trong khoảng thời gian này.
.
Vừa muốn chuẩn bị hôn lễ, công ty cũng có việc bận. Anh phải giải quyết hết việc trên tay trước, mới có thể yên tâm kết hôn với Bạch Yên Nhiên, đưa cô đi hưởng tuần trăng mật.
Có điều vừa nghĩ đến hôn lễ đã sắp được tổ chức, anh cảm thấy mình mệt mỏi hơn cũng đáng giá.
Anh yêu Bạch Yên Nhiên, đương nhiên muốn cho cô mọi thứ tốt nhất.
Từ phòng họp đi ra ngoài, khi thấy Kiều Tâm Uyển và Cố Học Vũ ngồi ở trong phòng làm việc của mình, trong mắt Cố Thừa Diệu chợt lóe lên vẻ kinh
ngạc.
“Ba, mẹ, sao ba mẹ lại đến đây?”
Từ sau khi con trai và Bạch Yên Nhiên ở cùng nhau, trong lòng Kiều Tâm Uyển đã kìm nén một
hơi. Lại thấy thái độ của con trai xa cach như vậy, lại càng giận sôi
lên.
“Sao hả? Không có việc gì thì không thể tới sao?”
“Con không nói như vậy.” Cố Thừa Diệu ấn đường điện thoại nội bộ, bảo thư ký bưng lên hai ly thức uống nóng. Lúc này mới nhìn về phía mẹ: “Con cho
rằng Cố thị họp thường niên, ba mẹ sẽ việc bận của mình.”
“Kỳ họp thường niên của Cố thị, đương nhiên có Thừa Kỳ Thừa Lân tham gia. Con cho rằng người người đều giống như con?”
Không muốn tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, chỉ muốn gây dựng sự nghiệp của chính mình ——
.
Cố Thừa Diệu giang tay ra. Trên khuôn mặt nhìn về phía Kiều Tâm Uyển mang
theo vài phần ngỗ ngược: “Mẹ cũng nói công ty có Thừa Kỳ Thừa Lân tham
gia. Con cần gì phải tiếp tục đi tham dự náo nhiệt?”
Lại càng không muốn nói, bây giờ Cố Tĩnh Đình còn đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc của Cố thị. Chỗ nào cần dùng đến anh?
Kiều Tâm Uyển nhìn con trai, thành thật mà nói, đứa con trai này cũng nguyên nhân khiến bà kiêu ngạo.
Năm đó sống chết không chịu vào Cố thị, nhất định phải tự mình gây dựng sự nghiệp.
.
Hai năm nay thật sự cũng làm việc càng ngày càng tốt, Kiều Tâm Uyển thường
xuyên ra ngoài, không ít được người ta khen ngợi con trai bà tài giỏi
lại có bản lĩnh.
Đây cũng là nguyên nhân bà không thể chấp nhận Bạch Yên Nhiên.
Con trai của mình tốt như vậy, Bạch Yên Nhiên, cô ta không xứng.
“Thừa Diệu. Hôm nay mẹ đến là có chuyện muốn nói với con.” Kiều Tâm Uyển hít
thở sâu, thật ra bà biết rõ, chuyện này bị vạch trần ra, người không thể chấp nhận, có lẽ chính là Cố Thừa Diệu.
Bị một người phụ nữ lừa gạt, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không chấp nhận được.