Cảm nhận được tiếng quyền từ sau lưng quét qua, người Cố Học Võ ngửa ra phía sau một cái.
Nhanh chóng tránh được nắm đấm của đối phương, Hiên Viên Diệu cong môi, nhấc tay lại đánh một quyền mạnh tới.
Lần này Cố Học Võ không tránh né, giơ tay, trực tiếp đón một quyền kia.
"Ầm" một tiếng. Hai người đều nghe thấy rõ ràng, tiếng xương va vào nhau.
Đau, đương nhiên là đau.
Có điều mặt Cố Học Võ không chút thay đổi. Ông liếc nhìn tay tay của Hiên Viên Diệu cũng đau đớn vô cùng.
,
Hiên Viên Diệu đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Cố Học Võ, đột nhiên cười: "Cái anh này, thật sự không thú vị, dù sao tôi cũng đã giúp anh giải quyết không ít phiền phức. Anh không cảm kích thì thôi đi. Còn đánh nhau với tôi. Có phải quá quá đáng rồi không?"
"Không ai cần anh giúp." Cố Học Võ vẫn lạnh mặt.
Hiên Viên Diệu giúp đỡ? Ông ta càng không giúp thì càng tốt.
Người này, thật sự rất không thú vị, mười năm trước đã không thú vị như thế, mười năm sau vẫn vậy.
"Anh không cho tôi giúp, có điều tôi thích giúp. Sao nào? Anh muốn vì một người phụ nữ mà tìm tôi trả thù?"
,
Cố Học Võ híp mắt, đối diện với khuôn mặt phách lối mấy chục năm như một của Hiên Viên Diệu, trong lòng rất có xúc động muốn đánh bay vẻ đắc ý trên mặt ông ta.
Có điều ông biết nếu như ông thật sự động tay, thì sẽ như ý của Hiên Viên Diệu.
"Hiên Viên Diệu, chuyện lần này, cứ như vậy đi. Hi vọng sẽ không có lần sau."
Nhà họ Cố có kẻ thù nào, muốn đối phó với ai, tự mình sẽ ra tay, không cần Hiên Viên Diệu gây rối.
"Cố Học Võ." Hiên Viên Diệu đến gần ông, khóe môi cong lên mang theo mấy phần chế giễu: "Anh biết anh thua tôi ở đâu không?"
Thua? Ông từng thua ông ta sao?
,
Cố Học Võ nhíu mày, Hiên Viên Diệu cười.
"Ông thua ở chỗ so với tôi, vẫn không đủ ác."
Cố Học võ mấp máy khóe miệng, thật sự không muốn nhìn bộ dạng kuee căng của Hiên Viên Diệu: "Anh sai rồi."
"Thứ nhất, tôi chưa từng thu anh, thứ hai, tôi có tình người, mà anh, không có."
Giọng điệu của ông rất nghiêm túc, nói xong cũng không nhìn Hiên Viên Diệu, xoay người rời đi.
Hiên Viên Diệu nhíu mày, lần này không vươn tay ra ngăn cản ông, mà nhìn về phía thuộc hạ vẫn luôn đứng sau lưng không hành động: "Lời này của ông ta là có ý gì? Nói ta không phải là người?"
Người này, vẫn là khiến người ta khó chịu như thế.
*******************************
Diêu Hữu Thiên vừa nhìn thấy Đường Hạo Triết về bệnh viện, đầu tiên chính là kéo bé qua nhìn từ trên xuống dưới.
Biết Đường Hạo Triết không sao, cô thở phào nhẹ nhõm, khi biết được Đường Hạo Triết lại mất tích, là bởi vì trò đùa dai của ông nội bé, cô cực kỳ cạn lời.
Cô chưa từng gặp Hiên Viên Diệu, cảm thấy người có thể làm ông nội, tuổi cũng không nhỏ nữa.
Tại sao người nhiều tuổi rồi, vẫn thích giày vò như vậy chứ?
Có điều dù thế nào, bé không sao là tốt rồi.
,
Mười ngày sau, dưới sự chăm sóc cẩn thận của mọi người và bác sĩ, vết thương của Cố Dịch Phàm đã hoàn toàn lành lặn, tim cũng không có khó chịu nào khác.
Những ngày kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là ổn rồi. Được bác sĩ phê chuẩn có thể xuất viện.
Ngày xuất viện, cũng là sinh nhật của Cố Dịch Phàm.
Cân nhắc đến tình hình sức khỏe của Cố Dịch Phàm, trên dưới nhà họ Cố không làm lớn, chỉ là người một nhà đơn giản ăn một bữa cơm.
Đương nhiên, không thể thiếu quà.
Cố Dịch Phàm đã trải qua một sinh nhật náo nhiệt nhất từ khi sinh ra đến nay.
,
Khiến bé vui mừng nhất là, Triệu Bách Xuyên lại bắt đầu đóng phim, đã bất ngờ dành thời gian đến mừng sinh nhật với bé.
Hơn nữa tặng bé một bức xếp hình khổng lồ Transformers đặc biệt mời người làm.
Điều này khiến Cố Dịch Phàm vui vẻ rất lâu, có điều cũng thành công khiến Cố Thừa Diệu sinh ra ác cảm rất lâu.
Mỗi lần nhìn thấy bức xếp hình TRansformers kia đều có kich động muốn ném đi.
Chỉ là không dám thôi. Vì vậy trong một khoảng thời gian rất dài, ở nhà họ Cố có thể nhìn thấy Cố Thừa Diệu giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹp, không ngừng bắt con trai của mình nói: Ba con yêu ba,ba con yêu ba nhất.
Có điều Cố Dịch Phàm đều không chịu phối hợp, điều này khiến tâm trạng anh càng ấm ức hơn.
Cũng khiến Diêu Hữu Thiên chê cười rất lâu.
,
Có điều nói tóm lại, Cố Thừa Diệu vẫn rất đắc ý, đi đường cứ giống như mang theo gió.
Vợ đã về, con trai đã chịu gọi anh là ba.
Tất cả chuyện này cộng lại, mỗi một chuyện đều khiến anh rất vui vẻ.
Sinh nhật của Cố Dịch Phàm qua đi, lại quay lại trường học.
Có điều Đường Hạo Triết lại quyết định về nước Mỹ.
Liên tiếp hai lần bị bắt cóc, mặc dù lần thứ hai là trò đùa dai của Hiên Viên Diệu, nhưng nó cũng nói rõ bây giờ bé vẫn chưa đủ lớn mạnh.
Mà nước Mỹ có tài nguyên tốt nhất, mục tiêu của bé là khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Mạnh hơn.
,
Tại sân bay. Cố Dịch Phàm nhìn vẻ kiên định trên mặt Đường Hạo Triết, trong lòng có chút không nỡ.
Sau khi bé đi học cũng kết giao không ít bạn bè. Có điều những người đó đều chỉ là bạn bè.
Mà Đường Hạo Triết lại là anh em của bé.
Tỉnh cảm đó, không giống nhau: "Hạo Triết, anh thật sự muốn về nước Mỹ sao?"
"Ừ." Đường Hạo Triết đầy vẻ kiên định, bé đã quyết định rồi: "Anh phải khiến mình trở nên mạnh mẽ."
"Ở Trung Quốc, thì không thể trở nên mạnh mẽ sao?" Cố Dịch Phàm không hiểu lắm, muốn trở nên mạnh mẽ, ở đâu cũng có thể mà.
,
Đường Hạo Triết lắc đầu, đưa tay nắm tay Cố Dịch Phàm: "Cố Dịch Phàm, chúng ta cùng nhau trở nên mạnh mẽ đi. Anh sẽ nỗ lực, em cũng phải nỗ lực. Chờ chúng ta trưởng thành rồi, so xem ai mạnh hơn."
Cố Dịch Phàm rất trịnh trọng suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay Đường Hạo Triết: "Được. Em cũng sẽ nỗ lực. Đến lúc đó, em nhất định sẽ mạnh hơn anh."
"Cũng chưa chắc." Đường Hạo Triết suy nghĩ một chút: "Qua mười lăm năm nữa, chờ em mười tám tuổi rồi, cứ đến nước Mỹ tìm anh. Đến lúc đó, chúng ta nhất quyết phân cao thấp."
"Được. Một lời đã định."
Cố Tĩnh Đình và Diêu Hữu Thiên nhìn hai đứa trẻ giao hẹn nghiêm túc như vậy, đều có chút buồn cười.
Có điều trẻ con có động lực là chuyện tốt.
Diêu Hữu Thiên xoa đầu con trai: "Này Dịch Phàm, con phải rất nỗ lực đấy. Bởi vì Hạo Triết hiện giờ lợi hại hơn con nhiều."
,
"Yên tâm đi, mẹ. Con nhất định sẽ lớn lên nhanh một chút, rồi sẽ có một ngày, sẽ lợi hại hơn Đường Hạo Triết."
"Bớt khoác lác đi. Anh ở nước Mỹ chờ chú mày."
"Anh cứ chờ đi." Về mặt khí thế, Cố Dịch Phàm cũng không thua người khác.
Hay bàn tay nhỏ nắm vào nhau rất dùng lực, để thỏa mãn giao ước thuở nhỏ. Các bé nhất định sẽ càng nỗ lực hơn.
................................................
Thời tiết Bắc Đô, dần dần bước vào mùa thu.
Việc chấn chỉnh Phú Hoa cũng đã bước vào giai đoạn cuối. Có ví dụ Chu Khánh Nhân trước đó, công việc tiếp theo thuận lợi hơn không ít.
Mấy người vốn dĩ có quan hệ với Hoa Chính Khang sợ ngồi tù, rối rít chủ động giao tiền ra.
Chuyện này cũng tiết kiệm cho Cố Thừa Diệu không ít việc.
Vấn đề giải quyết rồi, anh bắt đầu có tâm trạng nghĩ xem lừa Diêu Hữu Thiên đi hưởng tuần trăng mật như thế nào.
Giải quyết hết mọi vấn đề.
Bây giờ chỉ cần Diêu Hữu Thiên sắp xếp thời gian ra ngoài thôi.
,
Hôm đó, lúc Cố Thừa Diệu đi qua cửa hàng bán hoa, mới nhớ ra hình như mình chưa từng tặng hoa cho Diêu Hữu Thiên?
Hoặc là từng tặng rồi, có điều tặng thêm một lần, thì có liên quan gì đâu?
Mua một bó hoa hồng to, Cố Thừa Diệu hào hứng chạy đến công ty của Diêu Hữu Thiên tìm cô, lại được thông báo Diêu Hữu Thiên đã ra ngoài gặp khách hàng rồi.
Anh đã chạy một chuyến vô ích. Cầm hoa về đến nhà, Cố Dịch Phàm đang chơi xếp hình rất hăng say.
Anh ngồi xuống bên cạnh con trai, vừa mới cầm một mảnh ghép lên, đã bị Cố Dịch Phàm giành lấy.
"Ba đừng làm loạn." Cố Dịch Phàm rất cưng xếp hình của mình: "Con đã sắp ghép xong rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi."
,
"Ba chỉ muốn giúp con."
"Không cần." Cố Dịch Phàm xua tay, bây giờ bé đã chơi cái này rất thuần thục rồi: "Ba chẵn con rồi, tránh ra."
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, anh đang bị con trai ghét bỏ?
"Hình như chưa từng nhìn thấy cái xếp hình này. Mẹ con mua cho con sao?"
"Không phải." Cố Dịch Phàm cúi đầu, vẻ mặt rất chăm chú: "Chú Triệu cho con."
ToT. Lại là Triệu Bách Xuyên?
Cố Thừa Diệu bây giờ vừa nghe thấy cái tên này đã bài xích cực kỳ: "Khụ. Con, đi gặp chú Triệu rồi? Lúc nào vậy?"
,
"Hai ngày trước ạ." Cố Dịch Phàm xếp ngay ngắn đồ xếp hình, dường như không nhìn thấy sắc mặt Cố Thừa Diệu một chút nào: "Bộ phim mới của chú ấy vừa mới chiếc, đặc biệt mờ con và mẹ đi xem."
Trên trán Cố Thừa Diệu hiện lên ba vạch đen: "Con và mẹ con đi xem phim của Triệu Bách Xuyên? Tại sao ba không biết?"
"Không phải chỉ con đi cùng mẹ." Cố Dịch Phàm lại xếp xong hai mảnh: "Còn có dì Mạc, mẹ nuôi Lý và mẹ nuôi Doanh nữa."
Mạc Dư Tiệp vỗn dĩ chính là em họ của Diêu Hữu Thiên, đương nhiên gọi là dì. Lý Khả Nghi và Doanh Diễm Kiều đã nhận Cố Dịch Phàm, xem là mẹ nuôi. Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, Diêu Hữu Thiên, em giỏi, em thật sự giỏi lắm.
Anh cho rằng em đưa con đi chơi với bạn thân, em lại đưa con đi xem phim của Triệu Bách Xuyên ——
,
"Con trai." Trên mặt Cố Thừa Diệu hiện ra vẻ tủi thân, nắm lấy tay Cố Dịch Phàm: "Là ba đẹp trai, hay là chú Triệu đẹp trai?"
"Chú Triệt đẹp trai." Cố Dịch Phàm nói xong, đã nhìn thấy mặt Cố Thừa Diệu càng đen hơn: "Không phải. Ba đẹp trai."
Suy nghĩ một chút, bé lại thêm một câu: "Có điều, chú Triệu cũng rất đẹp trai. Ba không biết dì Mạc và mẹ nuôi Lý còn tìm chú ấy xin ký tên đấy."
Lý Khả Nghi và mẹ cô vẫn luôn thích phim truyền hình và phim điện ảnh do Triệu Bách Xuyên đóng. Trước đây không quen, không mở miệng được.
Kể từ sau khi phát hiện con người Triệu Bách Xuyên rất ôn hòa lại dễ nói chuyện, lại không kiêng kỵ gì nữa.
Triệu Bách Xuyên vô cùng hào phóng, tặng mỗi người một bộ đĩa phim bản số lượng có hạn được ký tên. Lập tức kéo khoảng cách giữa mấy người bạn thân của Diêu Hữu Thiên với anh gần hơn không ít.
,
Khóe miệng Cố Thừa Diệu lại giật giật: "Phàm Phàm, con nói ba không đẹp trai bằng chú Triệu? Con đang nói dối, rõ ràng ba đẹp trai hơn chú Triệu."
Cố Dịch Phàm bĩu môi, dường như có chút khó xử: "Nhưng mà, mẹ cũng cảm thấy chú Triệu khá đẹp trai."
Cái gì?