Lời nói khắc nghiệt, kèm theo giọng nói lạnh như băng, lộ ra ý lạnh vô tận, đồng thời cũng cắt đứt những gì Diêu Hữu Thiên còn muốn nói ở phía sau.
Diêu Hữu Thiên giật giật môi, cô ngước mắt chống lại ánh mắt của Cố Thừa Diệu, ánh mắt kia làm cho cô có chút giật mình
Trong mắt của anh có khinh bỉ, có xác định, còn trực tiếp giễu cợt không cho cô giải thích.
Anh lạnh lùng đứng che trước mặt người đẹp, khóe môi tùy ý cong lên
Diêu Hữu Thiên cảm thấy lúng túng, đứng yên tại chỗ không lên tiếng
Trong hành lang, ánh đèn có vẻ mờ mờ, không khí cuối góc tường lay động, mang đến từng đợt lạnh lẽo.
Hai người giằng co ở cửa phòng, không nhúc nhích
Hai má Diêu Hữu Thiên nóng lên, thực chất cô không phải là người can đảm chủ động
Thổ lộ với đàn ông như vậy, cô chưa từng làm qua
Muốn mở miệng giải thích, con mắt âm hiểm của anh lại làm cho lời nói của Diêu Hữu Thiên nghẹn trong cổ họng.
Người đàn ông này có bạn gái, hơn nữa có vẻ như tình cảm của bọn họ không tệ.
Nhưng mà thời này đàn ông thật sự có thể chung thủy với bạn gái sao?
Dấu vết quen thuộc trên ngực của Cố Thừa Diệu và Triệu Nhân Uyên hiện lên chồng chéo trong đầu cô. Đột nhiên Diêu Hữu Thiên có chút hứng thú giễu cợt người đàn ông trước mặt.
Nhất thời ý nghĩ xấu hổ trong đầu biến mất không tung tích. Cô ngửa đầu, chợt nâng khóe môi lên, chống lại ánh mắt thâm thúy như sao của Cố Thừa Diệu
“Không được sao?”
Cô nở nụ cười nhàn nhạt, mặt mày hiện ra một chút đùa giỡn. Anh, chính cũng không ngoại lệ?
Trên mặt Cố Thừa Diệu hiện rõ vẻ chán ghét, anh nghĩ đến chiếc AstonMartin One- 77 bị đụng hư của mình
Anh sớm biết cô gái này không bồi thường nổi, nhưng không nghĩ cô lại sử dụng biện pháp hạ tiện này
Loại phụ nữ như vậy, anh đã gặp quá nhiều
Vừa định nói điều gì, lại mơ hồ nghe được tiếng cười nói từ trong phòng truyền ra. Dù được ngăn cách bằng cánh cửa, nhưng vẫn nghe được vài chữ mấu chốt.
Những chữ kia làm cho ánh mắt của Cố Thừa Diệu càng thêm u ám, đột nhiên anh nghiêng người, đến gần cô hơn một bước
Lúc này cách cô rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ngay tại gò má của mình
Diêu Hữu Thiên có chút không được tự nhiên, mấp máy môi, không dấu vết lui người về phía sau, nhưng mà lại làm cho lưng mình dính lên vách tường lạnh lẽo
Lúc này Cố Thừa Diệu lại tiến lên một chút, đưa tay chống lên vách tường, giam cô giữa mình và vách tường
“Đương nhiên có…thể” Âm thanh kéo dài, không nghe ra cảm xúc gì, Cố Thừa Diệu nhìn gương mặt trắng nõn của Diêu Hữu Thiên, kể cả vẻ xấu hổ trong mắt cô.
Anh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ngỗ ngược mang theo vài phần trêu tức.
“Cô đã yêu thích tôi, vậy cô sẽ không ngại quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước chứ?”
Tiến thêm một bước? Có ý gì đây?
Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp phản ứng, Cố Thừa Diệu đã kéo tay của cô, mang theo cô đi về phía thang máy.
Chỗ này là phòng hội nghị, trên lầu chính là khách sạn…
Diêu Hữu Thiên hiểu ra, muốn rút tay của mình về, nhưng sức lực của Cố Thừa Diệu rất lớn, cô hoàn toàn không tránh được
Cô có chút gấp gấp : “Anh bình tĩnh một chút. Tôi…”
“Đến đây đi.” Cố Thừa Diệu kéo cô đi tới thang máy bên cạnh. Đúng lúc thang máy dừng ở tầng này. Anh kéo cô vào thang máy sau đó nhấn nút
“Tiên sinh …”
Cửa thang máy khép lại, Diêu Hữu Thiên không nhìn thấy trong thang máy bên kia có một người đàn ông cầm điện thoại xuất hiện, đó chính là anh của Lý Khả Nghi
Diêu Hữu Thiên thấy anh thật sự muốn mang mình rời khỏi đây, trong mắt có chút kinh ngạc, người đàn ông này, không phải có bạn gái sao?