Editor: Xám
Điều hòa trung tâm phả ra từng cơn gió ấm áp.
Nhiệt độ trong phòng khách không thấp, rất ấm, nhưng Kiều Tâm Uyển lại vì cơn gió nóng này mà cảm thấy hơi buồn bực.
Trong lòng hơi nóng giận với hành động gần như giả ngu của Diêu Hữu Thiên.
Cô ta tìm cách đưa con trai của mình phải vào cục cảnh sát thậm chí còn sắp phải ngồi tù, còn hỏi bà có ý gì sao?
Phải là mình chất vấn cô ta có ý gì mới đúng chứ?
,
“Cô Diêu, ý của tôi là, rốt cuộc phải thế nào cô mới bằng lòng bỏ qua cho con tôi?”
Trên thực tế Cố Học Vũ không biết chuyện hôm nay bà đến đây.
Cố Học Vũ nói muốn để Cố Thừa Diệu nhận chút giáo huấn, không hề nhúng tay vào chuyện của con trai.
Con trai chịu khổ ở cục cảnh sát, chồng lại chọn khoanh tay đứng nhìn. Kiều Tâm Uyển không thể hiểu nổi, càng chẳng thể nhẫn nại.
Điều quan trọng hơn là, bà tin con trai mình tuyệt đối sẽ không làm ra việc như cưỡng dâm.
,
“Bà Cố nói quá lời rồi.” Diêu Hữu Thiên bưng nước trước mặt mình lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, lại ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản không mang theo chút cảm xúc nào.
“Chuyện này rõ ràng là do cậu nhà gây ra. Đâu có liên quan gì đến tôi?”
“Cô biết rất rõ. Chuyện tối hôm trước chỉ là hiểu lầm.”Lúc này Kiều Tâm Uyển thật sự buồn bực tại sao hôm đó mình lại muốn giấu Bạch Yên Nhiên đi.
,
Muốn đuổi một người phụ nữ đi, có được cách thức, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nếu như không phải là bà nhúng tay vào, Cố Thừa Diệu cũng sẽ không vì đi tìm Bạch Yên Nhiên mà vào nhầm phòng, sau đó làm chuyện không nên làm: “Hôm đó Thừa Diệu uống say, còn nữa, nó là người đã có bạn gái, sao có thể cường —— cường bạo cô được.”
Chữ ở giữa, nói rất nhẹ. Thân là bề trên, nói như vậy, Kiều Tâm Uyển thật sự hơi mất tự nhiên.
Đổi lại nhân vật, đổi lại vị trí để suy nghĩ một chút. Nếu bà là Diêu Hữu Thiên, chỉ sợ bà sẽ hành xử ác độc hơn, tuyệt tình hơn.
,
Nhưng hiện giờ bà vẫn là một người mẹ.
Quả thật Cố Thừa Diệu đã sai, nhưng cho dù có sai hơn nữa thì cũng vẫn là con của bà. Là hiểu lầm thôi.
“Hiểu lầm?” Diêu Hữu Thiên khẽ nhíu mày, đột nhiên hơi hiểu ra tại sao tính cách của Cố Thừa Diệu lại kiêu căng ngạo mạn như vậy rồi. Có một người mẹ thế này, không coi ai ra gì cũng là rất bình thường.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm.” Kiều Tâm Uyển vẫn rất tin tưởng con mình: “Cô Diêu. Cố thị sắp hợp tác với xí nghiệp Chính Phát. Một khi dự án hợp tác bắt đầu tiến hành thì đều cực kỳ có lợi cho cả hai nhà. Vào lúc này, cô cần gì phải ——”
Nếu như cô chịu lùi một bước thì nhất định là chuyện cô lợi tôi lợi mọi người đều có lợi.
,
Diêu Hữu Thiên trầm mặc, Kiều Tâm Uyển biết hôm nay chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy. Thở dài thườn thượt: “Thừa Diệu là con trai tôi, lúc còn nhỏ tôi có nhiều thiếu sót với nó. Nó vẫn luôn sống cùng ông bà nội của nó. Hơi bị chiều hư rồi. Nhưng dù thế nào, nó cũng không phải là người xấu. Thừa Diệu, nó, nó là một đứa bé ngoan.”
Ngày tết nghỉ lễ đều nhớ về nhà chung thăm nom ông bà nội. Sinh nhật của người trong nhà nó đều nhớ rõ, sẽ tặng quà đúng hạn.
Thừa Diệu, nó ——
,
Kiều Tâm Uyển nghĩ đến con trai mình lúc còn nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, trong lòng càng áy náy hơn.
Nhưng đúng là nó đã làm sai. Bà nói nửa ngày trời, người ta chẳng có chút phản ứng nào hết.
Nếu là bà, bà cũng sẽ không tha thứ. Nhưng hiện giờ chuyện đã ầm ĩ đến vậy rồi. Thật sự rất có ảnh hưởng đến danh tiếng của Cố Thừa Diệu.
Nếu như nhà họ Diêu không rút đơn kiện kịp thời, e rằng Cố Thừa Diệu thật sự phải sống cùng người họ Bạch đó. Dẫu sao ở xã hội thượng lưu, ai sẽ để thiên kim nhà mình hạ mình gả cho một tên tội phạm cưỡng dâm chứ?
Trầm mặc một lát, cũng không muốn nói tiếp nữa, bầu không khí lúng túng đến tột cùng. Hai người trong phòng khách nhìn nhau chẳng nói gì.
,
Im lặng, gió ấm nhu hòa từ cửa gió điều hòa phả lên mặt Diêu Hữu Thiên, trong đầu cô chợt hiện lên một cảnh tượng mình đã nhìn thấy từ rất lâu về trước ——
Giờ cao điểm, mọi người đều vội vã đi trên đường. Nhưng cô lại thấy lúc Cố Thừa Diệu đang nhìn cụ già xách đồ sang đường quốc lộ, cái túi lại bị rách ra.
Trước tiên xuống xe, sau đó giúp cụ già cùng nhặt đồ lên, cuối cùng dìu cụ qua đường quốc lộ, đưa cụ về nhà ——
Vẻ chân thành trên mặt anh không mang theo chút dối trá nào, thái độ thành khẩn, không hề giả dối.
Mạch suy nghĩ chuyển đi, lúc hai người vừa mới quen biết. Khi anh nghe thấy giọng nữ trong khách sạn, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng nhàn nhạt.
Con ngươi xoay chuyển, Diêu Hữu Thiên nhìn Kiều Tâm Uyển đã trở nên trầm mặc, nhẹ nhàng nói.
“Bà Cố, tôi có thể rút đơn kiện. Chỉ là, tôi có một điều kiện.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Chương 64: Khiến anh ta khó xử
Editor: Xám
“Bà Cố, tôi có thể rút đơn kiện. Chỉ là, tôi có một điều kiện.”
Giọng nói của Diêu Hữu Thiên thản nhiên, vang lên trong phòng khách, còn mơ hồ truyền ra chút tiếng vang.
Kiều Tâm Uyển vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diêu Hữu Thiên, muốn biết cô có điều kiện gì.
Diêu Hữu Thiên nói câu kia xong, lại trầm mặc.
,
Trong lòng hiểu rất rõ, chuyện tối hôm trước thật sự chỉ là hiểu lầm.
Cô uống say, Cố Thừa Diệu cũng thế.
Cô tiếp tục làm ầm lên, đối với tập đoạn Chính Phát, đối với Cố thị, quả thật đều không có lợi.
,
Nhưng bây giờ người muốn làm ầm ĩ không phải cô mà là Diêu Hữu Quốc.
Người nhà họ Diêu bao che khuyết điểm cũng là có tiếng ở thành phố Y. Càng không nói đến Diêu Hữu Quốc đã nhìn thấy sự việc lúc đó.
Xoa nhẹ mi tâm, Diêu Hữu Thiên nhớ đến mấy lần giao chiến với Cố Thừa Diệu anh lộ ra vẻ không vui, còn có sự thâm tình của anh đối với cô bạn gái kia ——
,
Cô đột nhiên nở nụ cười.
Lúc Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, trong mắt có thêm vài phần thoải mái, vài phần trêu đùa.
“Chỉ cần Cố Thừa Diệu bằng lòng lấy tôi, chuyện này, sẽ bỏ qua.”
Không phải anh ta yêu bạn gái đến chết sao? Đã vậy thì khiến anh ta khó xử một thời gian cũng tốt.
Xem anh ta muốn tiền đồ, muốn danh tiếng, hay là muốn tình yêu.
,
Sau cùng, có lẽ anh ta sẽ chọn tình yêu, có điều trong khoảng thời gian này, nhất định sẽ rất khó khăn.
Ừm, cho anh ta nếm thử cảm giác bị người khác bức bách một chút. Biết đâu sẽ hiểu ra rằng phụ nữ trên thế giới này không phải chỉ nhìn thấy một mình anh ta.
Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, dù thế nào bà cũng không nghĩ đến, Diêu Hữu Thiên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Cô Diêu?”
“Rất khó sao?” Ý định ban đầu của Diêu Hữu Thiên cũng chỉ là muốn nhìn thấy bộ dạng khó xử của Cố Thừa Diệu mà thôi: “Anh ta trước làm tổn thương tôi, sau ức hiếp làm nhục tôi. Để anh ta chịu trách nhiệm với tôi, không quá đáng chứ?”
,
“Dĩ nhiên ——” Hai chữ này, Kiều Tâm Uyển nói hơi khó khăn.
Bà vẫn hiểu được con trai mình. Chỉ sợ nếu như muốn anh cưới người phụ nữ trước mặt, anh sẽ thà ở trong tù suốt đời.
“Cứ vậy đi.” Diêu Hữu Thiên đứng lên, tính toán trong lòng, nghĩ rất vui.
Cố Thừa Diệu à Cố Thừa Diệu, chẳng phải anh nói tôi quyến rũ anh sao? Chẳng phải anh nói tôi một lòng muốn bám lấy anh sao?
,
Bây giờ thì để chúng tôi đến xem lựa chọn của anh một chút.
Đương nhiên, nếu như anh chịu nhận lỗi với cô, còn thu lời nói lúc trước lại. Vậy chuyện này cũng có thể bỏ qua.
Dù sao chuyện đã xảy ra rồi. Cô luôn luôn xả giận cho mình,
Mà cô cũng không phải thật sự muốn gả cho anh. Cô chỉ muốn thấy anh bị đặt vào tình thế khó xử. Như vậy mà thôi.
“Bà Cố, tôi còn có việc, trước hết xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”
Đứng dậy rời đi, để lại Kiều Tâm Uyển ngồi ngây ra trong phòng khách. Hiện giờ, phải giải quyết thế nào đây?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Cái gì?” Cách cửa sổ thủy tinh của trại tạm giam, Cố Thừa Diệu trợn to mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ nói gì?”
“Chỉ cần con đồng ý cưới Diêu Hữu Thiên. Chuyện này sẽ được bỏ qua, cô ấy sẽ rút đơn kiện.”
“Cô ta đang nằm mơ.” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Con hoàn toàn không cưỡng dâm cô ta, tội danh này hoàn toàn không thể thành lập được. Mẹ. Con tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ kia.”
“Thừa Diệu.” Kiều Tâm Uyển đã biết con trai mình cố chấp thế nào: “Con đụng vào người ta, vốn dĩ phải chịu trách nhiệm với người ta. Chẳng lẽ con muốn trốn tránh trách nhiệm sao.”
“Người phụ nữ con muốn cưới chỉ có một. Chính là Yên Nhiên.” Thái độ của Cố Thừa Diệu rất kiên quyết: “Con không thể cưới người phụ nữ khác nữa.”
Yên Nhiên Yên Nhiên. Lại là Bạch Yên Nhiên.
,
Kiều tâm Uyển Tâm trong không vui, nhưng trên mặt lại không nhìn ra được chút nào, ngược lại mang vẻ mặt không tán thành: “Thừa Diệu, con nói người con yêu là cô Bạch, vậy tại sao con muốn đụng vào cô Diêu người ta? Con ——”