Cố Thừa Diệu híp mắt lại, anh đã không thèm để ý nữa nhưng tại sao vẫn thấy bực bội?
Vừa rồi anh bỏ mặc Diêu Hữu Thiên ở lại cứ thế mà đi, anh đột nhiên lại cám thấy hơi áy náy.
Áy náy cái gì chứ.
Loại phụ nữ ấy, hoàn toàn không cần khách khí với cô ta. Anh việc gì phải áy náy?
“ Không cần để ý đến cô ấy?”
“ Đúng vậy, không cần để ý đến cô ấy.”
Tiểu Mã cho anh lời đề xuất, nghĩ một lúc lại cẩn thận nhắc anh: “ Nếu anh cảm thấy nhìn cô ấy làm anh không vui, vậy thì anh đừng nhìn cô ấy nữa là được rồi.”
“ Không nhin?” Cố Thừa Diệu không muốn nhìn thấy Diêu Hữu Thiên thật, nhưng dù sao cô cũng là vợ anh, hiện giờ anh lại không có cách nào ly hôn với cô: “ Không nhìn cũng không được, cô ấy cứ lượn đi lượn lại trước mặt tôi, tôi phải làm thế nào?”
Tiểu Mã cũng hết cách rồi. Đây là câu hỏi kiểu gì thế này? Tại sao anh chả hiểu gì hết?
Ai mà liều mạng đến mức biết rõ tam thiếu không ưa cô ta mà cô ta còn xuất hiện trước mặt tam thiếu chứ?
Lúc trước cũng có vài nghệ sĩ hoặc thiên kim nhà danh giá có ý với Cố Thừa Diệu, nhưng anh đều trưng bộ mặt lạnh ra rồi ném người ta ra ngoài.
Bây giờ lại còn có người phụ nữ mắt mù đến vậy sao?
Anh thật sự muốn nghỉ quách việc cho xong. Không biết bây giờ còn kịp không…..
“ Vậy thì anh cứ đối đầu với cô ấy, để cô ấy ghét anh. Cô ấy ghét anh rồi thì đương nhiên sẽ không lượn đi lượn lại trước mặt anh nữa.”
Thần thánh ơi, tha tội cho con đi.
Anh thực sự là làm kẻ hầu rất khó khăn đấy.
Uống thêm một ly rượu vào bụng Cố Thừa Diệu ngồi bật dậy, quay mặt nhìn Tiểu Mã: “ Cậu nói cái gì?”
Ánh mắt thâm trầm sắc nhọn của anh khiến Tiểu Mã nguột ngụm nước miếng, cảm giác lãnh tê hết cả sống lưng.
“ ………….Tôi, tôi nói là, anh cứ làm trái ngược với cô ấy, để cô ấy ghét anh, thì cô ấy sẽ không lượn đi lượn lại trước mặt anh nữa.”
Ánh mắt của sếp kinh dị quá.
Trong lòng Tiểu Mã khóc thầm, bị sếp trợn mắt nhìn như vậy, anh thật sự muốn từ chức cho rồi.
“ ………………” Cố Thừa Diệu híp mắt, hơi men bốc lên đầu, lúc này trong đầu hơi hỗn loạn.
Nhưng ý kiến này của Tiểu Mã, tính ra cũng rất tốt.
Đối nghịch với Diêu Hữu Thiên, anh chắc chắn phải làm trái với cô, lẽ nào còn thuận theo ý của cô chắc?
Đứng bật dậy, dộng tác mạnh đến mức làm đổ cả cái ghế anh vừa ngồi.
Anh giơ tay, dùng sức vỗ vai Tiểu Mã: “ Được, được, cậu giỏi lắm, rất giỏi.”
“………….” Tiểu Mã cảm thấy vai mình sắp bị vỗ đến mức vỡ vụn ra rồi, nhưng không có cách nào đẩy tay của Cố Thừa Diệu ra.
“ Ngày mai, ngày mai nói bên bộ phận tài vụ tăng thêm 20% lương cho cậu.” Cố Thừa Diệu rất hài lòng với lời nói của Tiểu Mã, vô cùng phóng khoáng mà tặng cho cậu ấy ít mật ngọt.
“ Cảm ơn tam thiếu.” Tiểu Mã sắp khóc đến nơi rồi.
Anh làm cái chức vụ trợ lý này đâu có dễ đâu? Việc công việc tư đều đến tay. Trong giờ làm việc thì bị sếp hành hạ, hết giờ làm việc thì phải đi uống rượu với sếp, bây giờ còn phải nhận thêm việc xử lý vấn đề tình cảm của sếp nữa.
Còn nhân viên nào khổ hơn anh không? Có không?
Trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng trên mặt lại không được lộ ra, tiếp tục an úi người đàn ông có tâm trạng bất ổn định.
Lại còn phải đưa Cố Thừa Diệu say rượu về nhà.
………………………
Tắm xong Diêu Hữu Thiên đang định đi ngủ thì thấy lần này là Tiểu Mã đưa Cố Thừa Diệu về nhà.
Mỉm cười với Tiểu Mã: “ Cảm ơn cậu.”
Người trợ lý này của Cố Thừa Diệu tuyển vào công ty là đúng quá rồi.
“ Không cần khách sáo.” Tiểu Mã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đột nhiên khựng lại, người phụ nữ mà sếp nói, lẽ nào là Diêu Hữu Thiên?
Aaaaaaaaaaaaaa. Vừa rồi anh có nói gì à? Có à?
Sau này Diêu Hữu Thiên mà biết những chủ ý kia là do anh đưa ra thì có tìm anh tính sổ hay không vậy?
“ Bà chủ, tôi còn có việc, tôi về trước nhé.”
Tiểu Mã bỏ Cố Thừa Diệu trong phòng khách, chạy như chạy giặc.
Để lại Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng anh, trong đầu nổi lên ý nghĩ kỳ lạ.
Cố Thừa Diệu lần này không uống quá say.
Đầu anh hơi choáng váng, hơi nặng nề.
Anh thấy có người cởi giày cho anh, sau đó đặt anh lên giường.
Áo sơ mi hơi chặt khiến anh không được thoải mái, anh kéo kéo cà vạt nhưng lại có một bàn tay nhanh hơn anh đem cà vạt của anh cởi ra.
Còn không quên cởi giúp anh hai nút áo sơ mi trên cùng.
Trên trán đột nhiên thấy hơi lạnh.
Hít một hơi thật sâu, cảm giác mát lạnh ấy khiến anh thoải mái hơn nhiều. Khép hờ mắt, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm.
Chjaan mày anh hơi nhăn lại nhưng rất nhanh giãn ra.
Đưa tay lên định gạt cái bóng bên cạnh mình đi, gần như là nói theo bản năng.
“ Diêu Hữu Thiên, tôi ghét cô.”
Diêu Hữu Thiên tốn rất nhiều công sức mới đưa được Cố Thừa Diệu từ phòng khách vào phòng ngủ của anh.
Thấy anh nhăn mày biết là chắc anh không thoải mái.
Cô cởi cà vạt ra cho anh, lại lấy nước lau mặt cho anh.
Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thừa Diệu, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng chưa từng có.
Người đàn ông này là chồng của cô.
Lúc đầu mặc dù không được tình nguyện cho lắm nhưng hiện nay cô lại thấy may mắn.
May mắn là cô khoogn gả cho người khác, mà là gả cho Cố Thừa Diệu.
Mặc dù anh hơi độc miệng, lúc nói chuyện cũng không lịch sự, làm người thì tự cao tự đại.
Nhưng anh cũng có mặt đáng yêu của mình.
Động tác trên tay vẫn đang tiếp tục, không ngờ lại nghe được câu nói ấy.
“ Diêu Hữu Thiên, tôi ghét cô.”
Động tác lau mặt cho Cố Thừa Diệu đột ngột dừng lại, trên mặt cười khổ.
“ Tôi ghét cô nhất.” Cố Thừa Diệu giống như không cmar nhận được là nói thêm câu nữa.
Lật người xoay lưng về phía Diêu Hữu Thiên, men hơi bốc lên, rất nhanh đã ngủ say.
Bỏ lại Diêu Hữu Thiên ngồi cạnh giường mất hồn, nhìn vào bóng lưng của anh.
Vai anh rộng và rất chắc chắn.
Cô vẫn nhớ cái cảm giác an toàn khi được anh cõng trên lưng.
Tim đập nhanh vô cớ, nhưng rất thật.
Anh ghét cô.
Không, phải nói là anh ghê tởm cô.
Cô biết rất rõ, nhưng phải làm thế nào đây?
“ Cố Thừa Diệu, cho dù anh có ghét em đi chăng nữa, cũng không còn cách nào khác, em đã động lòng với anh, vậy thì em sẽ muốn anh cũng giống như em.”
“ Cho em một cơ hội, biết đâu anh sẽ thấy rằng, em không xấu như anh nghĩ? Biết đâu anh sẽ yêu em….”
Nhưng dù chỉ có một phần ngàn cơ hội, cô cũng phải thử xem.
Hạ thấp người xuống, áp má vào trán Cố Thừa Diệu.
Cô thì thầm vài câu, kèm theo sự chán nản: “ Cố Thừa Diệu, em thích anh, anh cũng thích em, được không?”
Cả phòng yên tĩnh, trả lời cô chỉ có tiếng hô hấp của Cố Thừa Diệu, còn có mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Lúc này, Diêu Hữu Thiênđột nhiên thấy hơi hối hận.
Cố Thừa Dieeujlaf một người rất coi trọng gia đình, nhìn cách anh có hiếu với Uông Tú Nga thì biết.
Nếu lần trước cô không uống thuốc, nếu cô có một đứa con của anh. Có khi anh sẽ không ghét mình như thế này nhỉ?
Cười khổ, ý nghĩ này chỉ xẹt qua một lần, rất nhanh đã bị Diêu Hữu Thiên gạt đi.
Dùng đứa con để giữ trái tim một người đàn ông, thật ra không thể tin được.
Cô không thèm làm chuyện ấy, không cần.
Ngồi thẳng người lên lần nữa, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Cố Thừa Diệu, nhìn anh lúc ngủ ngây thơ như một đứa trẻ.
“ Cố THừa Diệu, em nhất định sẽ khiến anh yêu em.”
Không phải do bà nội ép, không phải vì họ là một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ.
Chỉ vì cô chính là cô, vì chính Diêu Hữu Thiên cô đã yêu anh.
Chắc chắn sẽ có một ngày, em sẽ khiến anh yêu em.
Cố Thừa Diệu, chúng ta đợi mà xem.
…………………………………………………………………………
Buổi sáng, Diêu Hữu Thiên lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Cố Thừa Diệu.
Nhưng cũng giống như tối hôm trước, Cố Thừa Diệu không ăn, chắc là vì tối qua anh uống say, nên dậy muộn.
Sauk hi tỉnh dậy lại càng không muốn nhìn thấy cô, vội vội vàng vàng đi làm.
Diêu Hữu Thiên hơi thất vọng , cũng hơi nản lòng.
Trong lòng rất rõ, đây mới chỉ bắt đầu, nếu bây giờ cô buông xuôi vậy thì thật sự sẽ không còn chút cơ hội nào nữa.
Dựa người vào ghế văn phòng, buổi tối có làm tiếp không?
Nếu cô nấu cơm xong, Cố Thừa Diệu không về vậy phải làm thế nào, hoặc anh lại không chịu ăn giống ngày hôm qua thì sao?
Thật sự cô không biết phải xử lý anh như thế nào mới đúng.
Cửa phòng làm việc có tiếng gõ, đánh thức Diêu Hữu Thiên vốn đang mất hồn.
“ Vào đi.”
Thư ký Tiểu Vi bước vào: “ Giám đốc, giám sát công trình Lưu ở công trường gọi đến nói là chỗ thép vốn phải giao đến hiện giờ vẫn chưa thấy đâu. Tôi có gọi cho bên nhà cung cấp thép, họ báo lại là muốn cùng giám đốc thảo luận thêm về phương thức hợp tác mới.”
Tập đoàn Chính Phát và Công ty vật liệu xây dựng Hồng Cảnh là bạn làm ăn rất lâu rồi.
Mấy năm nay, chỉ cần là công trình của tập đoàn Chính Phát thì đều là do Hồng Cảnh cung ứng.
Vì vậy lúc khởi công xây dựng khu nghỉ dưỡng của Cố Thị hợp tác với Chính Phát, dưới sự giới thiệu của Chính Phát vẫn tiếp tục sử dụng vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh.
“ Phương thức hợp tác mới?” Đối phương đã ký hợp đồng với Chính Phát. Diêu Hữu Thiên thật sự không hiểu đối phương đang cố tình gây khó khăn gì: “ Lẽ nào họ muốn nâng giá?”
“ Cũng có khả năng này.” Tiểu Vi nhớ đến tin tức mà mình nghe ngóng được: “ Tôi nhận được tin, vật liệu xây dựng Hoognf Cảnh vào tuần trước bị một công ty khác thu mua. Nếu đối phương sát nhập Hồng Cảnh vào hệ thống của họ biến thành một công ty con, vậy thì việc công ty đổi tên, bản hợp đồng này đối phương kiên quyết không thực hiện, chúng ta mặc dù có thể tìm Hồng Cảnh để hỏi nhưng sẽ rất phiền phức.”
“ Giúp tôi lên hệ với người phụ trách bên Hồng Cảnh, tôi muốn gặp họ nói chuyện.”
Cho dù đối phương bị thu mua, nhưng cũng không thể thay nhân viên ngay lập tức chứ.
Giám đốc Lưu bên Hồng Cảnh bạn làm ăn lâu năm với Chính Phát, nếu không quá bất đắc dĩ thì Diêu Hữu Thiên cũng không muốn cả hai đều quá khó coi.
“ Vâng.” Tiểu Vi gật đầu: “ Còn nữa, tối nay là tiệc thường niên của Hứa Thị, có cần tôi chuẩn bị trang phục không?”
“ Tiệc thường niên của Cố Thị?” Tiểu Vi tuần trước đã nói với cô, nhưng cô đi Bắc Đô, quay về quên mất việc này.
“ Uhm, buổi sáng tôi có nhắc cô rồi.” Tiểu Vi vừa nói vừa thấy bất ngờ. Đi theo Diêu Hữu Thiên làm vài tháng vừa qua, cô chưa từng thấy cô ấy quên bất kỳ việc gì của công ty.
“ Tôi biết rồi.”
Được rồi, tối nay không cần giằng co nữa rồi.
Cô đi tham dự tiệc thường niên của Hứa Thị, đương nhiên là không cần nấu cơm cho Cố Thừa Diệu nữa.
Nhưng tiệc thường niên của Hứa Thị, chắc sẽ mời Cố Thừa Diệu nhỉ?
Anh sẽ đi chứ?
…………………………………..
Hết chương 118