Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 158: Chương 158: Chương 137: Có cái gì mà anh không biết không?




Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên nhìn nửa khuôn mặt chuyên tâm cầm lái của Cố Thừa Diệu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Rốt cuộc anh và mình không giống nhau. Cũng không giống với mấy người anh trai.

Anh giàu sức sống mà phóng khoáng, tự phụ mà phóng túng.

Hoàn cảnh sống của anh khiến anh không bị trói buộc, thích làm chính mình, tìm kiếm kích thích.

Đã sống chung một thời gian, ít nhiều gì cô đã hiểu được thực chất cá tính bên trong anh thích mạo hiểm, thích kích thích.

Vậy anh với mình thì sao?

Có phải chỉ là kích thích nhất thời không?

Anh không hề yêu cô, thậm chí ngay cả thích cũng không.

Mà trước đó quan hệ giữa bọn họ bất hòa, thậm chí anh còn coi cô là kẻ thù.

Mặc dù cô cố gắng hết sức để thay đổi quan hệ giữa mình và anh, nhưng ba hôm trước cũng chỉ khiến hai người chung sống như bạn bè.

Vào hôm qua quan hệ giữa bọn họ đã xảy ra thay đổi, sự thay đổi của anh khiến cô kinh ngạc và mừng rỡ.

Nhưng cô lại đột nhiên không hiểu, sự thay đổi này là vì trong lòng anh đã hơi để ý đến cô, hay là vì ham muốn chiếm hữu nổi loạn?

Hoặc có thể là tìm kiếm kích thích, dù sao hôn nhân giữa bọn họ ——

Phát hiện ra cô vẫn luôn im lặng, Cố Thừa Diệu không nhịn được nhìn cô một cái.

“Đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, quyết định không làm bản thân mình lo sợ không đâu.

Mặc kệ Cố Thừa Diệu vì nguyên nhân gì mà thay đổi 180 độ với cô, có một điểm có thể khẳng định được.

Đây là một khởi đầu tốt đẹp, mà cô, có thể nỗ lực thu phục trái tim anh, khiến anh yêu mình.

“Anh biết câu cá không?” Lúc cô nói đã chỉ vào khoang tàu phía sau: “Em nhớ trên chiếc tàu này có đồ đi câu.”

“Biết.” Đáp án của Cố Thừa Diệu nằm ngoài dự đoán của Diêu Hữu Thiên.

Nghiêng mặt sang, trong mắt cô hiện lên vẻ ranh mãnh: “Vậy xin hỏi anh Cố, còn có gì mà anh không biết không?”

Anh Cố?

Cố Thừa Diệu nhíu mày với vẻ cân nhắc: “Có. Anh không biết nấu ăn.”

Anh khảng khái thừa nhận nhược điểm của mình, anh cực kỳ ghét vào phòng bếp, cực kỳ ghét cả người mình đầy mùi khói dầu.

Nếu muốn anh vào phòng bếp giống như Cố Học Võ, học nấu nướng giỏi, chi bằng cho anh hai dao còn vui vẻ hơn.

Diêu Hữu Thiên há hốc miệng, đột nhiên cười: “Không sao, anh Cố, em biết nấu cơm. Sau này em nấu cho anh ăn là được rồi.”

“Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu, đáp lại không hề khách sáo.

Anh đã từng ăn cơm Diêu Hữu Thiên nấu, mặc dù không tính là món ngon cấp cao, nhưng cũng xem như rất có cảm giác của gia đình.

Thật ra cũng không cần thiết. Tay nghề của dì Tô hiện giờ cũng không tệ, nếu như trở về Bắc Đô Diêu Hữu Thiên vẫn bằng lòng nấu, anh thật sự không ngại.

Chỉ là ——

Một người phụ nữ dùng giọng nói dịu dàng như vậy, nói sau này cô ấy sẽ lo liệu ba bữa cho bạn. Thỏa mãn ham mê ăn uống của bạn.

Cố Thừa Diệu thiết lập chế độ lái tự động của tàu, quay người nhìn Diêu Hữu Thiên, đột nhiên đưa tay ra cầm lấy tay cô.

“Cô Cố, em nói, sau này em nấu cơm cho anh ăn?” Trong lòng dâng lên dòng nước ấm. Người phụ nữ này là vợ của anh.

Mà bọn họ chung sống trọn đời.

“Anh không muốn sao?” Cô Cố, cách gọi này không tệ, cô thích.

“Muốn ——” Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh, bàn tay trên eo siết lại, cúi đầu xuống che môi cô: “Đây là quà cảm ơn ——”

Nhất định người này là một tên vô lại. Nào có ai dùng một nụ hôn làm quà cảm ơn để sau này cô làm trâu làm ngựa cho anh chứ.

Diêu Hữu Thiên muốn khinh bỉ anh, lại muốn đẩy anh ra, cuối cùng lại cực kỳ chủ động vòng tay lên eo anh.

Không biết vị tổ tiên nào đã nói, muốn nắm giữ được trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó.

Cô đã thu phục được dạ dày của người đàn ông này, tin rằng trái tim cũng không xa nữa đâu?

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Hôm nay, có thu hoạch rất lớn.

Lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên nhìn thấy một mặt khác của Cố Thừa Diệu.

Trên đảo Vân Vụ, bọn họ cùng trèo lên núi Vân Vụ nằm trên đảo, thấy xung quanh đều là biển, ngắm nhìn bờ biển ở nơi xa của thành phố Y.

Bọn họ cùng câu cá, Cố Thừa Diệu rất giỏi, gần như những chỗ anh thả mồi lần nào cũng có thể câu được cá.

Mà bọn họ đưa những con cá này cho ngư dân địa phương, tìm được một gia đình ngư dân để giải quyết bữa trưa.

Toàn bộ bữa ăn là cá, Diêu Hữu Thiên có vào phòng bếp giúp đỡ.

Cố Thừa Diệu không ghét bỏ hoàn cảnh thiếu thốn của nhà ngư dân chút nào, giống như ăn cơm ở nhà bà Đinh trước đây, ăn rất ngon lành.

Ăn bữa trưa xong, thậm chí anh còn giúp ngư dân sửa nóc nhà.

Diêu Hữu Thiên ngồi trong sân bên cạnh bờ biển nhìn anh.

Anh cởi áo trên ra, nửa trên để trần đang bận rộn ở nóc nhà.

Dưới ánh mặt trời nhìn nước da màu lúa mạch của anh vô cùng cường tráng, hơn nữa cực kỳ quyến rũ.

Cô nghĩ cô phải lòng Cố Thừa Diệu, quả thực có một phần nguyên nhân là bị nam sắc của anh mê hoặc rồi.

Nếu như có một ngày bọn họ có thể ở trên một hải đảo nho nhỏ.

Cố Thừa Diệu tự đóng một căn nhà gỗ nhỏ, bọn họ có thể ở trong nhà gỗ. Ban ngày ra biển, buổi tối về nhà.

Dường như tưởng tượng như vậy cũng là một câu chuyện rất tốt đẹp.

Có điều, cô cực kỳ chắn chắn, với cá tính yêu mạo hiểm, lại thích kích thích của Cố Thừa Diệu. Nhất định sẽ không thỏa mãn với cuộc sống như thế.

Thành phố mới hợp với anh hơn.

Khi Cố Thừa Diệu đóng xong cây đinh cuối cùng, chuẩn bị trèo xuống khỏi thang.

Quay đầu lập tức nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đang ngồi ở sân.

Cô một tay chống cằm, đôi mắt trong veo nhìn về phía mình.

Trong ánh mắt mang theo một chút mơ mộng, một chút sùng bái.

Bốn mắt nhìn nhau, tìm được hình bóng của mình trong mắt đối phương.

Lồng ngực mềm nhũn, Cố Thừa Diệu dùng vài động tác đã nhảy xuống khỏi thang. Phủi phủi tay.

“Xong rồi ạ.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Ngư dân ra sức cảm ơn. Nhìn người đàn ông này giống như cậu ấm nhà giàu, nhưng thật sự làm việc đâu ra đó.

“Đừng khách sáo.” Cố Thừa Diệu khoát tay: “Cảm ơn sự chiêu đãi buổi trưa của mọi người.”

“Lần sau lại đến nhé.” Ngư dân mỉm cười chỉ ra vùng ven biển phía ngoài: “Một tháng nữa cua biển chúng tôi nuôi có thể vớt lên rồi, đến lúc đó các cậu tới, tôi sẽ bảo vợ tôi làm cua biển cho các cậu ăn.”

“Được ạ.” Cố Thừa Diệu không hề khách sáo, kéo tay Diêu Hữu Thiên qua: “Hôm nay đã quấy rầy rồi, chúng cháu xin đi trước.”

Rời khỏi nhà ngư dân, hai người lại lên tàu. Thời gian đã không còn sớm nữa.

Bọn họ cũng phải về nhà rồi.

Trước khi đi, ngư dân lại tặng cho bọn họ một vài con cá khô tự mình phơi.

Diêu Hữu Thiên không từ chối, khi tàu chạy xa khỏi hòn đảo nhỏ thì bắt đầu trêu đùa Cố Thừa Diệu.

“Ừm, không nhìn ra anh còn hợp với đường lối thân dân đấy? Ánh mắt bác đó nhìn anh, chỉ thiếu nước không muốn anh làm con trai của bác ấy thôi.”

“Còn nữa, anh thật là giỏi, lại còn biết sửa nóc nhà?” Diêu Hữu Thiên thật sự rất phục Cố Thừa Diệu: “Giỏi quá.”

“Cái đó không tính là gì cả. Năm ấy sông C xảy ra lũ lụt, bộ đội bọn anh đã từng đi chống lũ cứu tế.”

Kết thúc cứu tế không thể quay về đơn vị đồn trú ngay, bọn họ phải ở lại giúp nhân dân sửa sang nhà cửa.

Có điều, đó là nhiệm vụ ban đầu của anh, về sau loại nhiệm vụ hoàn toàn không có hệ số nguy hiểm này cũng không đến lượt anh nữa.

Cố Học Võ cố tình muốn chỉnh anh, đã đẩy anh vào bộ đội đặc chủng.

Diêu Hữu Thiên vẫn biết anh đã từng đi lính, có điều: “Vì sao anh lại đi? Em cho rằng với cá tính của anh, nhất định không muốn ở trong quân ngũ.”

“Đây là điều kiện anh nói với ông già.”

Anh đồng ý vào quân ngũ, có điều trước khi anh ba mươi tuổi, Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển không được can thiệp vào cuộc sống của anh nữa.

Đâu ngờ rằng, kế hoạch biến hóa khó lường.

Anh muốn làm việc của mình, Cố Học Võ lại nhất định muốn anh đến thành phố Y.

Anh muốn kết hôn với Bạch Yên Nhiên, cuối cùng người cưới lại là Diêu Hữu Thiên ——

Ý nghĩ này vừa hiện lên, anh đột nhiên ý thức được một chuyện.

Mấy ngày nay, anh không nghĩ đến Bạch Yên Nhiên một lần nào.

Thậm chí, tin tức về Bạch Yên Nhiên do Luna đưa đến, anh cũng không để ý.

Từ lúc nào anh đã trở nên bạc tình như vậy?

... ... ...

Bầu không khí đột nhiên hơi trầm xuống, Diêu Hữu Thiên nhìn anh, nghĩ đến cảm giác trước nay của mình.

Bao gồm lần trước ở nhà họ Cố, và cả vài lần gặp gỡ trước khi kết hôn.

Có vẻ Cố Thừa Diệu và Cố Học Võ không hợp nhau lắm?

Cô định mở miệng hỏi, nhưng Cố Thừa Diệu đột nhiên trở nên hơi u ám.

Trong vô hình một lớp lưới bảo vệ đã phủ lên bóng dáng đó, trái tim anh ở trong chiếc lưới đó, nếu như anh không đi ra ngoài, cô cũng không thể tiến vào.

Trên khuôn mặt thanh lệ lộ ra vẻ hơi chần chừ, cuối cùng cô cắn răng, đưa tay ra vòng vào eo anh.

Phản ứng đầu tiên của Cố Thừa Diệu chính là kéo tay Diêu Hữu Thiên ra, Diêu Hữu Thiên ngẩn người một lát, chưa kịp cảm nhận được sự đau lòng.

Phía trước đã đến cảng biển rồi. Có người đang dùng tay ra hiệu ở bến tàu.

Cố Thừa Diệu lái tàu về vị trí chỉ định.

Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ muốn chuyên tâm lái tàu nên mới kéo mình ra, không phải anh đang cự tuyệt cô.

Quả nhiên, khi bọn họ lên bờ, trả tàu xong, chiếc xe đi về phía Cố Thừa Diệu.

Anh một tay xách túi cá khô mà ngư dân tặng, một tay dắt Diêu Hữu Thiên.

Cô nhếch môi cười, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng thỏa mãn..

Mà Cố Thừa Diệu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, trong lòng đã ra một quyết định.

... ... ... ... &&... ... ... ... . . .

Hôm nay xem như đã hẹn hò thành công, trên đường về nhà tâm trạng Diêu Hữu Thiên cực tốt.

Xe dừng ở dưới lầu, lúc này Diêu Hữu Thiên phát hiện ra một người không nên xuất hiện lại có mặt ở đây.

“Anh ba?”

Trên tay Diêu Hữu Quyền cầm chìa khóa xe, nhìn dáng vẻ như vừa mới đi từ trên lầu xuống.

“Anh cho rằng các em không ở nhà.”

“Có chuyện gì sao?” Diêu Hữu Thiên rất tò mò, tại sao anh không gọi điện thoại: “Hôm nay bọn em đã ra biển đi chơi, sao anh không gọi điện cho em?”

“Ra biển?” Ánh mắt Diêu Hữu Quyền lướt qua cá khô trên tay Cố Thừa Diệu, nhìn khuôn mặt đỏ hồng do phơi nắng, gió biển thổi cả một ngày của hai người.

“Chậc chậc, cuộc sống gia đình rất tốt nhỉ? Có điều sao không nói với anh một tiếng? Sớm biết các em ra ngoài, anh đã cùng đi rồi.”

“Sợ anh bận việc ở bệnh viện đó.” Diêu Hữu Thiên khoác cánh tay anh: “Ai chẳng biết anh ba chính là người bận rộn nhất nhà.”

“Có bận hơn anh cũng phải nghỉ. Hiểu rồi, không hoan nghênh anh, sợ anh làm bóng đèn đây mà.”

“Anh ba —— “

Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ lên, không được tự nhiên nữa. Cố Thừa Diệu nhẹ nhàng kéo người cô ra, sau đó để cô đứng ở bên cạnh mình.

“Lần sau nếu như lại ra ngoài chơi, tìm anh ba là được rồi.”

Lúc nói, Cố Thừa Diệu lại âm thầm kéo người Diêu Hữu Thiên gần mình hơn một chút.

Không hiểu sao, cảnh Diêu Hữu Thiên dựa vào anh trai mình, làm nũng với anh ấy khiến anh thấy hơi khó chịu.

“Được.” Diêu Hữu Quyền nhìn tình cảm giữa em gái và em rể, không giống như là giả.

Thật ra anh cũng cảm nhận được, hiện giờ Diêu Hữu Thiên rất quan tâm đến Cố Thừa Diệu.

Nếu vậy, hẳn là Chiến Li kia sẽ không có uy hiếp gì đâu?

Anh an ủi bản thân như vậy, có điều trong lòng hơi bất an mơ hồ một chút, lại là chuyện gì đây?

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Ngày hôm sau khi Diêu Hữu Thiên đi làm, cũng đã nhìn thấy tin tức của Chiến Li.

Nghĩ đến bóng lưng cô độc của Chiến Li, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác kì lạ.

Không nghĩ nhiều về nó, bảo thư ký cất tờ báo đi.

Cho dù Chiến Li có đâm vào người hay không thì cô không quan tâm, bây giờ cô là vợ của Cố Thừa Diệu.

Mà cô không thể cho người đàn ông khác bất kỳ cơ hội nào.

Khi thư ký Tiểu Vi cất tờ báo đi, cũng đã nhìn thấy một bản tin khác liên quan đến Triệu Bách Xuyên, anh lại quay về tổ quay phim tiếp tục đóng phim.

“Tổng giám đốc, người đại diện của Triệu Bách Xuyên gọi điện thoại liên lạc với chúng ta rồi, nói Triệu Bách Xuyên đã đồng ý làm đại diện phát ngôn cho tòa nhà mới của chúng ta. Hạng mục công việc đại diện phát ngôn cụ thể bọn họ sẽ thảo luận với bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta.”

“Làm tốt lắm.”

Nhìn ra được, Triệu Bách Xuyên đã trở lại rồi. Rất tốt, Diêu Hữu Thiên rất yêu thích điểm này của anh.

Diêu Hữu Thiên nghĩ đến một chuyện khác: “Một khi quyết định được chi tiết, lập tức tuyên bố. Đồng thời tôi muốn mở một bữa tiệc, muốn mời ai thì bây giờ cô bắt đầu nghĩ danh sách đi. Sau đó đưa cho tôi xem qua.”

“Vâng.”

Rất nhanh hạng mục công việc đại diện phát ngôn của Triệu Bách Xuyên đã được quyết định, anh sẽ chụp quảng cáo cho tòa nhà mới của tập đoàn Chính Phát. Bao gồm quảng cáo áp phích, quảng cáo TV và cả quảng cáo trên internet.

Bộ phận quảng cáo đưa phương án và ý tưởng sáng tạo của mình lên trong cùng một ngày.

Vì vậy Diêu Hữu Thiên bắt đầu trở nên rất bận. Mà hình như Cố Thừa Diệu cũng cực bận.

Hai người lại trở về như trước kia, ngoài sớm tối có thể gặp nhau ra, hoàn toàn không có thời gian cùng ăn cơm trưa, vân vân giống như khoảng thời gian trước nữa.

Cuối cùng sau khi chỉnh sửa vài lần, phương án quảng cáo của tòa nhà đã được quyết định.

Mà hôm nay cũng là Triệu Bách Xuyên và người đại diện của anh xuất hiện ở tập đoàn Chính Phát, nghe ý tưởng quảng cáo của tập đoàn Chính Phát.

Triệu Bách Xuyên đã thêm vào một số ý tưởng. Không có thay đổi gì lớn, chỉ là đề xuất với một số chi tiết.

Diêu Hữu Thiên không bác bỏ, giao chuyện này cho bộ phận quảng cáo.

Đóng quảng cáo nhanh hơn đóng phim rất nhiều, chỉ tốn thời gian ba ngày, Triệu Bách Xuyên cũng cực kỳ phối hợp, đóng xong hai quảng cáo TV, một quảng cáo internet và cả quảng cáo áp phích tuyên truyền mà tập đoàn Chính Phát cần.

Rất nhanh đã đến ngày khai trương tòa nhà.

Tình hình tiêu thụ đột biến ban ngày khiến Diêu Đại Phát cười đến mức không khép miệng được.

Ngoài Diêu Hữu Thiên ra, Diêu Hữu Quốc cũng cố ý quay về từ Bắc Đô.

Tiệc rượu buổi tối đã khai mạc ngay trong bầu không khí náo nhiệt này.

Gần như đã mời được những nhân vật nổi tiếng của thành phố Y, những nhà buôn đã từng hợp tác.

Ở đại sảnh mở tiệc tiếp khách tại khách sạn năm sao của thành phố Y là cảnh tượng rất náo nhiệt.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, Diêu Đại Phát cực kỳ tán thưởng nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Lần này Thiên Thiên làm tốt lắm.”

“Là công lao của mọi người.” Để bắt đầu phiên giao dịch lần này, bộ phận quảng cáo và bộ phận quan hệ xã hội đã lao tâm lao lực, mà cô thật sự không dám kể công.

“Em không cần khiêm tốn, ba nói em làm rất tốt.” Đối với cô em gái này của mình, Diêu Hữu Quốc có thể biết được năng lực của cô rõ hơn cô.

“Ba chỉ thích khen em thôi, không phải anh không biết.” Diêu Hữu Thiên cười đáp lại, nhưng ánh mắt bắt đầu tìm kiếm tứ phía.

Nhìn hai vòng, không hề nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Diệu.

Cái người này, tại sao vẫn chưa đến?

Vừa rồi gọi điện thoại, chẳng phải nói đã đến rồi sao? Người đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.