Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 161: Chương 161: Chương 140




Editor: Xám

“E hèm. Cậu ——” Sắc mặt Diêu Đại Phát rất kỳ lạ, câu nói sau chữ cậu kia không thể thốt ra thành lời nữa. Chỉ có thể dùng khuôn mặt cứng đờ nhìn Chiến Li trước mặt.

Cậu ta cậu ta cậu ta, tại sao lại đến đây?

“Đã lâu không gặp rồi, bác Diêu vẫn khỏe mạnh như vậy.” Vẻ mặt Chiến Li cực kỳ bình tĩnh. Nhưng từ góc nhìn của Diêu Đại Phát, anh ta chính là ác quỷ đến từ địa ngục ——

Phản ứng của ông thật sự không bình thường, Triệu Bách Xuyên khẽ nhíu mày, bước chân vô thức bước lên trước một bước, đứng ở bên cạnh Diêu Đại Phát.

Chiến Li nhìn thấy động tác của Triệu Bách Xuyên, khóe môi cong lên mang theo sự trào phúng.

Anh nhận ra người đàn ông này, người đàn ông đưa Diêu Hữu Thiên về công ty lần trước.

Bây giờ anh mới biết, thì ra người đàn ông này là một minh tinh. Lại còn là Ảnh Đế.

Bản lĩnh chọc vào đàn ông của cô gái kia càng lúc càng lớn rồi.

“Đây là món quà mà cháu chuẩn bị.” Lúc Chiến Li nói, đã vỗ tay, lập tức có hai nhân viên dâng lên một pho tượng ngọc La Hán.

Lão Khanh Băng Chủng* thượng hạng, cả khối trong suốt, chất ngọc êm dịu. Cho dù là người không hiểu về ngọc như Diêu Đại Phát cũng nhìn ra được giá trị xa xỉ.

*Lão Khanh Băng Chủng: tên loại ngọc xanh biếc, đẹp lóa mắt.

Tiếng thán phục của người xung quanh, Diêu Đại Phát nghe không thấu.

Thậm chí ông còn không thèm nhìn pho tượng ngọc La Hán kia, sắc mặt ông rất kỳ lạ, thoắt xanh thoắt trắng.

Nuốt nước miếng, vào lúc này giọng nói trước giờ luôn thô kệch của Diêu Đại Phát trở nên cực nhẹ, mang theo sự hoảng sợ gần như là kìm nén.

“Cái này, quà quá nặng rồi.”

“Không nặng đâu.” Chiến Li khẽ cười, trong con ngươi hẹp dài lóe lên chút ánh sáng ý tứ không rõ: “Món quà này đã nhẹ hơn “quà” năm đó bác Diêu tặng cho cháu rất nhiều rồi.”

Anh ta vừa nói đến năm đó, sắc mặt của Diêu Đại Phát càng khó coi hơn.

Màu da của ông vốn đen, sắc mặt lúc này lại lộ ra vẻ kỳ lạ không nói nên lời.

Tuyên Tĩnh Ngôn ở xa xa bên kia cũng đã nhìn thấy, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra vẻ kinh hoàng hiếm thấy.

Nhanh chóng đi đến trước mặt chồng mình. Vươn tay ra cầm lấy tay Diêu Đại Phát, xoay người đối diện với Chiến Li: “Nếu cậu Chiến đã tặng quà, vậy xin đừng nghĩ nhiều, mời uống ly rượu nhạt.”

Uống rượu? Còn muốn để người đàn ông này uống rượu ở chỗ mình?

Vậy ngộ nhỡ Thiên Thiên nhìn thấy cậu ta thì làm thế nào? Diêu Đại Phát nhìn chằm chằm vợ mình, trong mắt đầy vẻ không tán thành.

“Nếu đã vậy thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Chiến Li khom người, chào hỏi lễ độ rồi cũng đưa lên. Dường như anh ta thật sự chỉ đến tham gia tiệc rượu.

Triệu Bách Xuyên là ảnh đế, sự tinh tế trong việc quan sát người, người bình thường tuyệt đối không bằng ai.

Anh nhìn vẻ kinh hoàng và cả sợ hãi lộ ra trong mắt Diêu Đại Phát khi nhìn thấy Chiến Li, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.

Anh không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến Diêu Đại Phát sợ một tiểu bối trẻ tuổi. Và cả món quà năm đó là quà gì?

Rõ ràng lời nói của Chiến Li có hàm ý khác. Vào lúc trong lòng tò mò, Chiến Li đã đi về phía Diêu Hữu Thiên.

Tại đó, cô đang chào hỏi mấy vị phu nhân của các tổng giám đốc, mặc dù việc này rất nhàm chán, điều những người phụ nữ đó quan tâm cũng chỉ là nhãn hiệu nào ra kiểu dáng mới, mốt thịnh hành trong mùa là gì.

Nhưng đôi khi ngoại giao với mấy vị phu nhân này vẫn rất cần thiết.

Vào lúc này Cố Thừa Diệu đã bưng hai ly thức uống lên, đưa một ly trong số đó vào tay Diêu Hữu Thiên.

“Có khát không? Uống chút gì đi.”

“Cảm ơn.” Diêu Hữu Thiên nhìn anh một cái, mặt như hoa đào, khóe mắt ẩn tình. Hành động anh bảo vệ mình vừa rồi thật sự khiến cô rất dễ chịu.

Vốn dĩ đã yêu anh, lúc này ánh mắt nhìn anh lại càng không bình thường hơn.

“Chậc chậc, giám đốc Diêu và cậu đúng là ân ái mà.” Phu nhân A thản nhiên mở miệng tán gẫu.

“Đúng vậy đúng vậy. Trai tài gái sắc tương xứng thì không nói, cậu Cố còn dịu dàng săn sóc như vậy, giám đốc Diêu đúng là có phúc.”

Phu nhân B phụ họa, trong mắt có vẻ hâm mộ rõ ràng.

Cố Thừa Diệu cười nhạt, nhìn hai người phụ nữ trước mặt: “Bà Giang và bà Ninh quá khách sáo rồi. Ông nhà các vị cũng thường xuyên nói trước mặt tôi, rằng hai vị là nội trợ hiền đức, khen mình đã cưới được một người vợ tốt đấy.”

Một câu nói đã khen hai vị phu nhân đến mức nở gan nở ruột, hàn huyên vài câu rồi rời đi, để Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ở riêng với nhau.

“Anh thật là giỏi.”

Diêu Hữu Thiên cười lên tiếng: “Vừa nãy em nói cả buổi, cũng không khiến bà Giang cười được như vậy, anh vừa mở miệng người ta đã đồng ý dành hợp đồng tiếp theo cho Chính Phát rồi. Lớn lên với vẻ ngoài đẹp như vậy đúng là có lợi mà.”

Khuôn mặt này của Cố Thừa Diệu nhất định rất được ưa chuộng trong đám phụ nữ.

Cố Thừa Diệu hơi bất mãn nhíu mày: “Ý em là, anh cần dựa vào mặt để kiếm ăn à?”

“Em không có ý đó.” Diêu Hữu Thiên còn lâu mới thừa nhận: “Em chỉ nói là đẹp trai thì có đặc quyền thôi.”

“Nếu nói hôm nay người gây ra náo động ở đây, cũng không phải chỉ có mình anh.”

Lúc Cố Thừa Diệu nói, khóe mắt liếc sang vị trí Triệu Bách Xuyên đứng một cái, bộ đồ tây màu trắng khiến nhìn anh có cảm giác thanh cao xuất trần hơn.

Người đàn ông này, anh không quên đối phương có ý đồ với Diêu Hữu Thiên.

Hôm nay anh cũng mới biết tập đoàn Chính Phát lại mời Triệu Bách Xuyên đến để đại diện phát ngôn?

Không cần phải nói, chuyện này là chủ ý của Diêu Hữu Thiên rồi.

“Em cũng thật là giỏi, thuyết phục được Ảnh Đế đại diện phát ngôn, phí đại diện còn chỉ lấy bằng một nửa chỗ khác. Hừ, Triệu Bách Xuyên đúng là rất nể mặt em.”

Lời anh nói có sự châm biếm và mỉa mai, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ hơi khinh thường.

Diêu Hữu Thiên bật cười: “Không phải anh đang ghen đâu nhỉ?”

“Anh còn lâu mới nhàm chán như thế.” Trong mắt Cố Thừa Diệu có vẻ lúng túng lóe lên: “Anh chỉ trần thuật lại sự thật thôi, em dám nói Triệu Bách Xuyên không nể mặt sao?”

“Phải phải phải.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Có điều anh ấy là bạn của em mà, nếu như là bạn của em, vậy liên hệ với anh ấy cũng là rất bình thường.”

Bạn bè? Ánh mắt của Cố Thừa Diệu đảo đi, lập tức nhìn thấy bóng người đi đến bên này.

“Hẳn là bạn bè của em còn bao gồm vị này đúng không?”

Quay đầu theo ánh mắt của anh, Diêu Hữu Thiên đã nhìn thấy Chiến Li.

Hôm nay Chiến Li mặc bộ đồ tây màu đen, nhưng nhìn không hề nặng nề chút nào, anh ta đi về phía bên này, ánh mắt vẫn luôn không hề dời khỏi khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.

Mà thậm chí Diêu Hữu Thiên có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trong mắt anh ta.

Hơi nhíu mi tâm lại, trong lòng có cảm giác kỳ lạ hiện lên.

Cô luôn nghĩ có phải Chiến Li này và mình từng quen biết ở đâu không.

Hoặc là vào lúc mình không biết, hai người đã từng có chuyện gì đó.

Nếu không tại sao mấy lần nhìn thấy Chiến Li, cô đều có sự khó chịu mơ hồ hiện lên?

“Anh nói đúng thì là đúng.” Diêu Hữu Thiên cực kỳ lạnh lùng nhìn anh một cái: “Lẽ nào anh không có bạn là nữ à?”

“Bạn của anh sẽ không dùng ánh mắt như vậy để nhìn anh.”

Cố Thừa Diệu tuyệt đối không thừa nhận mình đang ghen, nhưng với tư cách là một người đàn ông, có người ngấp nghé vợ của mình, cảm giác này thật sự quá khó chịu.

“Thiên Thiên.” Chiến Li giống như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Thừa Diệu, đi lên vài bước, ánh mắt chỉ nhìn Diêu Hữu Thiên, thậm chí không hề để tâm, gọi tên cô vô cùng thân mật: “Khởi đầu phiên giao dịch ngày hôm nay rất thành công. Chúc mừng em.”

“Cảm ơn.” Người tới là khách, mặc dù cô không mời Chiến Li, nhưng quả thật đã gửi thiếp mời cho nhà họ Chiến.

Thật ra trong lòng biết rõ một khi cô gửi thiếp mời cho nhà họ Chiến, nhất định người đến sẽ là Chiến Li.

Nhưng cô lại không thể không gửi, với địa vị của nhà họ Chiến ở thành phố Y, bao nhiêu người đều phải kiêng kị một chút.

“Em và anh không cần phải khách sáo như vậy.”

Cho dù Cố Thừa Diệu đứng bên cạnh, Chiến Li cũng không muốn cô và mình xa lạ như thế.

Nếu như không nhìn thấy, không gặp được, anh còn có thể nói với mình quên hết mọi thứ đi.

Nhưng cô đứng ngay ở trước mặt anh, người sống sờ sờ, mà không phải bóng dáng trong mơ giữa đêm.

Sao anh có thể quên được?

Cố Thừa Diệu hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Chiến Li mang theo một chút không vui.

Không hề nghĩ ngợi đưa tay ra vòng lên eo Diêu Hữu Thiên, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Diêu Hữu Thiên cảm nhận được động tác của anh, không hề tức giận, ngọt ngào trong lòng càng nồng nàn hơn.

Đây xem như là chứng minh anh đang quan tâm mình đúng không?

“Khách sáo một chút là cần thiết.” Cánh tay Cố Thừa Diệu vòng vào thật chặt, ánh mắt lại đối diện với Chiên Li: “Dù sao người tới là khách, chúng tôi phải tiếp đãi thật tốt, anh Chiến nói có đúng không?”

“Khách?” Giọng nói trầm thấp mà từ tính mang theo vẻ châm chọc, che giấu sự chua xót trong lòng: “Tôi lại không biết tôi là khách đấy, Hồng Cảnh của chúng tôi còn hợp tác với tập đoàn Chính Phát dài đến hai năm mà.”

Người hợp tác, lời này cũng là Diêu Hữu Thiên nói. Mắt khẽ quét đi, lướt qua vẻ hạnh phúc không che giấu chút nào trên mặt cô, một lần nữa lại làm đau nhói trái tim anh.

“Đúng vậy.” Diêu hữu Thiên gật đầu phụ họa: “Hai năm, còn phải cảm ơn anh Chiến chiếu cố, đã để Hồng Cảnh hạ giá nguyên liệu cung cấp cho chúng tôi.”

“Đó là vì người hợp tác là em.” Trong mắt Chiến Li mang theo sự nóng bỏng không hề che giấu.

“Anh Chiến nói đùa rồi, người hợp tác với anh là tập đoàn Chính Phát, không phải một mình tôi.” Diêu Hữu Thiên không muốn để Cố Thừa Diệu hiểu lầm, nhất là cô và Chiến Li chẳng có chút quan hệ nào.

“Nhưng nếu không phải vì em, tôi nhất định sẽ không hợp tác với tập đoàn Chính Phát.” Chiến Li biết mình không nên nói như thế, nhưng anh không nhịn được.

Nhìn cô cố gắng hết sức muốn thanh minh quan hệ với mình, nhìn thấy trong mắt trong lòng cô tràn đầy tình ý với Cố Thừa Diệu, anh không chịu nổi.

Thậm chí anh có xúc động muốn kéo cô lại, dẫn cô chạy trốn, chạy thật xa tất cả mọi thứ.

Đến một nơi chỉ có hai người bọn họ. Để cô chỉ có thể nhìn anh, nghe anh, tiếp nhận anh.

“Anh Chiến đúng là biết nói đùa.” Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ lạnh lùng. Chiến Li này xem mình như chết rồi sao?

“Tiêu chuẩn hợp tác của công ty các anh thật sự khiến tôi kinh ngạc. Công ty như thế cũng có thể sinh tồn sao.”

Chiến Li nở nụ cười nhẹ, tròng mắt hẹp dài khẽ híp lại, cười như không cười, lên tiếng: “Đó là bởi vì, anh không biết quan hệ giữa tôi và Thiên Thiên ——”

Ai có quan hệ với anh ta chứ?

“Anh Chiến, hình như giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác thôi mà?”

“Vậy ư?” Chiến Li không chịu chịu thua như vậy: “Em chắc chắn chứ?”

Không đợi Diêu Hữu Thiên đáp lại, lúc này tiếng nhạc trong sảnh tiệc đã đổi thành nhạc nhảy.

Chiến Li nghe thấy tiếng nhạc đó, đưa tay ra với Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, tôi có thể mời em một điệu nhảy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.