Tâm trạng tốt không chỉ riêng một mình Diêu Hữu Thiên mà còn có Cố Thừa Diệu.
Anh vừa đi vào công ty vừa huýt sáo, gần như làm Tiểu mã sợ hãi đến mức rơi cả mắt ra ngoài.
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy tâm trạng ông chủ tốt đến vậy.
Mà thời gian tiếp theo lại càng chứng minh được dự đoán của Tiểu Mã. Bản báo cáo của giám đốc phòng tài vụbị sai hai con số, nhưng Cố Thừa Diệu chỉ nhẹ nhàng nhắc ông ra sửa lại rồi đem đến ký sau.
Phương án của bộ phận quảng cáo không đạt, Cố Thừa Diệu động viên họ cố gắng hơn.
Thậm chí còn nói câu khích lệ họ đổi hướng tư duy, biết đâu sẽ có kết quả khác.
Thời gian tiếp theo, Cố Thừa Diệu giống như bị thiên thần nhập mà khiến cho Cố Thị từ trên xuống dưới rơi vào trạng thái phấn khích tột độ.
Tất cả mọi người đều thấy rõ sự biến đổi của Cố Thừa Diệu.
Ý cười trên gương mặt anh càng nhiều, thì sự thân thiện của anh cũng tăng lên không ít.
Mặc dù lúc trước anh cũng không được coi là hung ác, nhưng lúc giáo huấn người khác thì không hề nể tình.
Mọi người lúc nào cũng phải tập trung đề cao cảnh giác, chỉ sợ không cẩn thận đạp phải bom nổ.
Nhưng hiện giờ thấy được mặc dù sắp vào đông nhưng lại mang đến cảm giác giống như mùa xuân tràn về.
Ngay thời điểm Tiểu Mã cho rằng tâm trạng của ông chủ cứ thế mà phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thì……
“ Cố tổng, có người muồn gặp.”
“ Ai?”
“ Là vị Luna kia, cô ấy….”
Tiểu Mã giật mình phát hiện, khi ông chủ nghe được hai chữ Luna thì sắc mặt lập tức thay đổi.
………………………………………………………
“ Tam thiếu, tôi phải về Bắc Đô rồi.” Luna nở nụ cười hết sức chân thành, ánh mắt tràn đầy cảm kích: “ Cảm ơn anh. Ngự Tinh sắp có bộ phim mới, tôi được đóng vai nữ phụ.”
“ Đây là kết quả cho sự nỗ lực của cô, không liên quan đến tôi.” Cố Thừa Diệu vừa gặp Luna liền nhớ đến Bạch Yên Nhiên.
Trong lòng có chút cảm giác tội lỗi. Anh thật sự không biết nếu bây giờ Bạch Yên Nhiên xuất hiện thì bản thân sẽ nói với cô như thế nào, anh đã phản bội tình cảm của hai người.
Dường như dò xét được sự mất vui trên gương mặt của Cố Thừa Diệu, Luna lại càng cẩn thận hơn.
Thái độ cẩn trọng: “ Tam thiếu, anh yên tâm, tôi về Bắc Đô nêu có tin tức của Yên Nhiên, tôi vẫn báo cho anh biết mà.”
“ Uhm.” Âm thanh nhẹ như phát ra từ trong cổ họng, tâm trạng của Cố Thừa Diệu vô cùng phức tạp.
Luna lần này cuối cùng cũng phát hiện ra Cố Thừa Diệu hình như không quá nhiệt tình hy vọng có tin tức về Bạch Yên Nhiên.
Không, phải nói là không chỉ có lần này mà lần trước cũng vậy.
Sự nhiệt của của Cố Thừa Diệu đã sớm biến mất. Hay là anh đã phát giác ra điều gì đó? Hay là trong lòng anh đã không còn coi trọng Bạch yên Nhiên nữa?
Luna không tìm được đáp án, cô không ngừng suy nghĩ, trong lòng không biết phải ứng phó như thế nào.
Nếu Cố Thừa Diệuthật sự đã quên Bạch Yên Nhiên, hoặc không yêu Bạch Yên Nhiên nữa thì cô phải làm thế nào?
Hoặc là còn yêu nhưng chỉ là sự chán ngán chờ đợi trong phút chốc?
Nhất thời cô không nghĩ ra, nhưng cũng không nói nhiều, nghiêng người lịch sự chào tạm biệt.
Sauk hi cô rời đi, Cố Thừa Diệu đột nhiên cảm thấy không khí trong văn phòng rất ngột ngạt.
Yên Nhiên….
Lúc này anh mới nhận ra rằng bản thân rất lâu rồi không còn nhớ đến Bạch Yên Nhiên nữa.
Từ lần đưa tin trước của Luna anh vẫn bỏ mặc đến bây giờ.
Người anh phái đi không có tin tức gì về Bạch Yên Nhiên. Thám tử Lý mấy lần gọi cho anh đều nói không tìm được, anh đã không còn nhiệt tình giống như lúc ban đầu nữa.
Từ bữa tiệc lần trước của tập đoàn Chính Phát tới giờ, dường như anh chưa từng nhớ đến Bạch yên Nhiên một lần nào.
Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng đưa tay lên kéo hộc tủ cuối cùng của bàn làm việc.
Trong đó có cất hai tấm thiệp của Luna mang đến lần trước.
Tây Tạng phong cảnh như tranh, núi tuyết nổi bật trên nền trời xanh mây trắng. Bạch Yên Nhiên đến Tây Tạng rồi sao?
Lật tấm thiệp lên nhìn phía sau, nét chữ thanh mảnh đập ngay vào mắt anh.
“ Nơi tẩy rửa linh hồn có thể khiến con người cảm thấy tâm linh bắt đầu siêu thoát. Nhưng trong lòng vẫn chưa buông được mối lưu luyến. Rất nhớ một người….”
Siết tay lại, tấm thiệp bị gập thành vết.
Cố Thừa Diệu không thể nhìn tiếp được nữa. Anh vứt hai tấm thiệp xuống, cầm chìa khóa xe rời đi.
…………………………
Gió đầu đông kèm theo hơi lạnh. Cố Thừa Diệu ngay cả điều hòa cũng không bật, mặc cho gió lạnh thổi tung mái tóc đen của anh.
Trong lòng vô cùng hỗn loạn. từ trước đến nay anh biết rất rõ mình cần cái gì.
Vạch ra cuộc sống như thế nào, lúc nào thì nên làm gì, phải đạt được mục tiêu gì.
Từ trước đến nay vẫn luôn luôn rõ ràng như vậy.
Ý nghĩ của anh rất kiên định, luôn muốn cưới và cần cưới chỉ duy nhất một mình Yên Nhiên.
Nhưng bây giờ thì sao?
Yên Nhiên vẫn đang đợi anh, nhưng anh lại kết hôn cùng người phụ nữ khác rồi.
Không những kết hôn, mà còn…..
Nhưng ngày này, anh và Diêu Hữu Thiên không chỉ trên danh nghĩa mà trên thực tế cũng là vợ chồng. Bọn họ giờ đây là vợ chồng theo đúng nghĩa.
Mà anh cũng đã không phản đối điều này, thậm chí còn đang hưởng thụ nó.
Nếu Yên Nhiên quay về, nếu Yên Nhiên biết được…..
Xe càng chạy càng nhanh, lúc chạy ngang con hẻm nhỏ một bóng người chạy ra từ trong hẻm.
Cố Thừa Diệu đạp phanh xe thắng gấp, tiếng bánh xe mài xuống mặt đường vang lên nhưng vẫn không ngăn được bóng người kia sượt qua thân xe, sau đó bị gương chiếu hậu va vào, ngã xuống đất.
………………………………………………………………
Diêu Hữu Thiên lúc tan sở có ghé ngang chợ, hôm nay dì Tô nghỉ nên cô quyết định sẽ tự nấu cơm.
Lúc xách đầy túi đồ ăn ra khỏi chợ mới thấy trời đã tối.
Gió thổi qua đi kèm hơi lạnh, Diêu Hữu Thiên kéo chặt áo khoác bước nhanh về nhà.
Thành phố Y hình như sắp có gió mùa rồi.
…………………………………………………………
Hết chương 142.