“ Nói mau, tối qua làm mấy lần? Mỗi lần bao lâu.” Doanh Diễm Kiều nhất quyết phải hỏi cho rõ mới thôi.
“ Đúng vậy, khai ra mau.” Lý Khả Nghi cũng hùa theo, ngay cả Từ Tư Nhiễm cũng tươi tắn hẳn lên: “ Thiên Thiên, cậu khai thật đi.”
Mấy người con gái mỗi người một câu giam Diêu Hữu Thiên vào giữa không để cô đi.
“ Nói đi nói lại các cậu còn chưa kết hôn đấy, hỏi những câu như thế này không thấy mất mặt à?”
“ Có gì mà mất mặt?” Doanh Diễm Kiều thản nhiên mở lời: “ Chính vì bọn tớ chưa kết hôn mới phải hỏi cho rõ để lần sau lấy làm tham khảo chứ. Nếu không sau này vớ phải một người đàn ông không đem lại hạnh phúc cho bọn tớ thì làm thế nào?”
“ Chính xác.” Lý Khả Nghi mạnh mẽ gật đầu: “ Khai ram au, đừng lãng phí thời gian của chị đây nữa.”
“ Chị họ chị mau nói đi, nếu không bọn em không bỏ qua cho chị đâu.”
Diêu Hữu Thiên gần như thiếu điều quỳ lạy mấy nguuwoif chị em tốt, đúng lúc xấu hổ đến tột độ.
“ Thiên Thiên….”
Một giọng nói vang lên, thành công giúp cô giải vây.
Quay đầu lại thì thấy Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia.
Bên cạnh hai người còn có vali hành lý cá nhâ n, có vẻ như đang chuẩn bị vào làm thủ tục bay.
“ Anh cả, anh hai?”
“ Thiên Thiên, sao em lại ở đây?” Diêu Hữu Gia đưa tay kéo em gái ra khỏi vòng vây của đám bạn, lại nhìn về phía đám người Từ Tư Nhiễm: “ Chẹp chẹp, đây gọi là gì nhỉ? Trọng bạn khinh anh à? Anh và anh cả em phải đi cũng không thấy em đến tiễn.”
“ Làm ơn đi anh.” Diêu Hữu Thiên gạt tay anh hai ra: “ Anh với anh cả ngồi máy bay thường như cơm bữa, cần gì em đến tiễn.”
“ Không có tâm gì hết.” Diêu Hữu Gia ôm ngực vờ như rất đau lòng, lại nhìn Diêu Hữu Quốc: “ Anh cả em tổn thương rồi, quá sức tổn thương.”
Diêu Hữu Thiên không thèm để ý đến đứa em trai của mình đang giả ngốc, rõ ràng đã già đầu rồimà còn thích bỡn cợt hơn cả đứa em trai thứ tư ở nhà. Thật là một đứa em trai “ngốc”.
Ánh mắt hướng về phía mấy người bạn của Diêu Hữu Thiên: “ Các em cũng về Bắc Đô à?”
“ Vâng, chuyến bay MM520.” Mạc Dư Tiệp cười hết sức ngọt ngào: “ Anh họ cũng bay chuyến này sao?”
“Uhm.” Thái độ Diêu Hữu Quốc bình thản, không quá nhiệt tình cũng không quá xa cách: “ Dù sao cũng cùng một chuyến, vậy thì đi thôi.”
Quay đầu nhìn Diêu Hữu Thiên, đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ của cô chặt hơn: “ Bên ngoài hơi lạnh, mau về sớm đi. Tự mình không thích lái xe thì tìm một người tài xế tiện hơn nhiều.”
Anh nói từ lâu là sẽ mua một chiếc xe kèm theo tài xế cho Diêu Hữu Thiên nhưng cô không thích, nói là cảm thấy kỳ kỳ.
“ Vâng.” Diêu Hữu Thiên trước giờ vẫn luôn nghe lời của anh cả: “ Anh cả cũng bảo trọng, Bác Đô còn lạnh hơn ở đây rất nhiều.”
“ Uhm.”
“ Sao không thấy em quan tâm đến anh hai của em một chút vậy?” Diêu Hữu Gia phản đối: “ Em gái em nhất bên trọng nhất bên khinh quá đấy.”
Diêu Hữu Thiên rất muốn trợn mắt với anh, cuối cùng cô cũng làm như vậy: “ Anh hai tốt của em, anh nhớ bảo trọng nhé, nếu không em sẽ lo lắng lắm đấy. Như thế này đã được chưa?”
“ Hữ, coi là tạm được.” Diêu Hữu Gia bày ra vẻ rất miễn cưỡng, kéo vali hành lý nhìn về phía Mạc Dư Tiệp: “ Có cần anh kéo hành lý giúp em không?”
“ Được đấy được đấy.” Mạc Dư Tiệp kéo thẳng vali hành lý đặt vào tay Diêu Hữu Gia.
“ Trời, anh chỉ thuận miệng nói một cái mà em để anh kéo thật à?” Diêu Hữu Gia trên miệng bất mãn nhưng cũng chấp nhận số phận kéo vali hành lý, mỗi tay một cái bước vào sảnh đợi.
“ Anh họ tuổi trẻ tài cao mà.” Mạc Dư Tiệp khoác lấy tay anh: “ Cùng lắm về Bắc Đô em đãi anh ăn một bữa.”
“ Vậy còn được.” Diêu Hữu Gia cũng nuông chiều cô em họ này lắm, ít ra nguyên nhà dì hai cũng chỉ có mỗi cô em họ này là bình thường, đột nhiên nổi hết da gà, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
Hai người bước vào sảnh đợi trước, còn Diêu Hữu Quốc thấy Diêu Hữu Gia kéo hành lý giùm cho Mạc Dư Tiệp quay đầu nhìn mấy người con gái rồi đưa tay kéo chiếc vali to nhất trong đám.
Từ Tư Nhiễm ngây người, nhìn Diêu Hữu Quốc kéo chiếc vali của mình, định ngăn cản nhưng lại thôi.
Cúi đầu hơi xấu hổ mà đi theo phía sau anh. Gương mặt cúi gằm xuống đất khẽ nở nụ cười.
Có thể ngồi cùng chuyến bay với anh thì có được coi là có duyên không nhỉ?
…………………………………………
Diêu Hữu Thiêntiễn bạn thân và anh mình đi rồi trong lòng hơi chua xót.
Rất nhớ quãng thời gian chơi cùng mấy người Từ Tư Nhiễm . Bây giờ chỉ có thể đợi cô về Bắc Đô mới làm được.
Lần trước Cố Thừa Diệu có nói đợi công trình hoàn thiện sẽ về, mà công trình khu nghỉ dưỡng cũng đang bước vào giai đoạn cuối rồi.
Đợi xong việc ở đây, đến lúc có thể bàn giao thì cô sẽ cùng Cố Thừa Diệu về Bắc Đô….
Ngay lúc định ra khỏi sân bay không ngờ gặp phải một người quen.
Mặc áo choàng dài, đội mũ, chiếc khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt.
Không muốn để người khác nhìn thấy mặt mình thì ngoài Triệu Bách Xuyên còn ai vào đây nữa?
Hơi buồn cười mà tiến về phía trước, vỗ vai anh từ phía sau: “ Anh đây định đi trốn nợ à?”
Triệu Bách Xuyên tưởng mình bị fan hâm mộ nhận ra, không ngờ nhìn ra là Diêu Hữu Thiên, bật cười, kéo khẩu trang xuống: “ Sao cô lại ở đây? Cô định đi đâu à?”
“ Tôi đến tiễn người nhà.” Ánh mắt quét đến bên cạnh Triệu Bách Xuyên không thấy hành lý đâu: “ Anh cũng đến tiễn ai à?”
“ Không phải.” Triệu Bách Xuyên lắc đầu: “ Trợ lý của tôi mang hành lý đi ký gửi rồi, ngày mai có buổi ra mắt ở thành phố S.”
“ Lễ ra mắt? Có phải bộ phim 99 độ yêu không?” Cô còn nhớ hình như đây là tên bộ phim mới của Triệu Bách Xuyên .
“ Không phải.” Triệu Bách Xuyên lắc đầu: “ 99 độ yêu vẫn chưa quay xong.”
Diêu Hữu Thiên gật đầu, với những việc thuộc giới show biz, và quay phim như thế nào cô không hiểu cho lắm: “ Vậy được rồi, phim còn chưa quay xong vậy anh sẽ còn quay lại chứ?”
“ Vẫn còn vài cảnh quay nữa, tôi đi tham dự lễ ra mắt xong sẽ quay lại.” Lúc Triệu Bách Xuyên nói câu này, đột nhiên cảm thấy hơi giống việc người chồng đang báo cáo lịch trình của mình cho vợ. Khóe miệng cong lên, đột nhiên thấy hơi buồn cười.
“ Hiểu rồi.” Diêu Hữu Thiên mỉm cười đưa tay ra: “ vậy thì chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Lời nói của cô rất bình thường, từnglời đều tỏ ý thân thiết như một người bạn.
Trong lòng Triệu Bách Xuyên hơichua xót nhưng vẫn nở nụ cười, đưa tẩy bắt tay: “ Cảm ơn.”
Anh phải lên máy bay rồi, muốn nói với Diêu Hữu Thiên thêm mấy câu nhưng cũng không biết phải nói gì.
Nhớ đến tin tức mà anh nghe được, bước chân vốn định lên máy bay đột ngột dừng lại.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, dường như còn vài phần đắn đo: “ À này, cô….”
Lời của anh ấp a ấp úng khiến Diêu Hữu Thiên hơi khó hiểu, không nhịn được nhướng mày: “ Làm sao vậy?”
“ Cái tên Chiến Li ấy, không phải người tốt, cô tránh xa hắn ra nhé.”
Thái độ của nhà họ Diêu hôm trước khiến Triệu Bách Xuyên hơi khó hiểu, vì vậy có ngầmnhờ người quen điều tra một chút mới phát hiện Chiến Li không hề đơn giản như những gì mà anh thấy.
Chiến Li?
Diêu Hữu Thiên nhớ đến gương mặt bất kham của Chiến Li cùng với những từ ngữ sâu xa trong từng lời nói.
Đột nhiên không hề có cảm giác tốt nào: “ Tôi không thân với anh ta.”
Diêu Hữu Thiên nói như vậy Triệu Bách Xuyên cũng yên tâm phần nào. Lại thấy hình như mình hơi quá giới hạn, những lời này anh không nên nói: “ Tôi, tôi không có ý gì hết, chỉ là quan tâm cô thôi.”
Câu này cũng không đúng, Diêu Hữu Thiên là người đã có gia đình.
Bộ dạng áy náy của anh khiến Diêu Hữu Thiên bật cười: “ Tôi biết rồi, anh đi đi.”
“ Uhm.” Triệu Bách Xuyên không nói gì thêm mà rời đi.
Diêu Hữu thiên tự mình ra khỏi sân bay, tránh xa Chiến Li một chút?
Cô thấy hơi buồn cười. Chiến Li là ai? Còn cô là ai?
Cô không hề muốn có bất kỳ mối liên quan nào đến Chiến Li.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ là, khi cô gặp bất kỳ người đàn ông nào khác cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Chỉ khi gặp Chiến Li, trong đầu giống như có một giọng nói, khuyên cô tránh xa anh ta một chút.
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn tin vào trực giác của mình, cộng thêm cô đã kết hôn rồi. Chiến Li nhiều nhất cũng chỉ được coi là bạn làm ăn mà thôi.
Trong bụng mới vừa nghĩ như vậy thì ngay lúc xe taxi dừng lại dưới lầu chung cư thì cô thấy có một chiếc xe Cayennecũng đang dừng ở đó, còn Chiến Li thì vừa bước từ trên xe xuống.
Cô ngây người.
Không hề nghĩ nhiều mà lướt ngang Chiến Li đi lên lầu.
Chiến Li nhanh hơn một bước chặn ngay trước mặt cô: “ Sao hôm nay không đi làm?”
Món quà sinh nhật mà anh đã chuẩn bị hôm qua cuối cùng cũng không tặng cho cô. Nhưng trong lòng lại rất muốn được nhìn thấy cô.
Đấu tranh cả ngày, cuối cùng anh cũng không vượt qua được nỗi khát vọng muốn gặp cô.
Anh tự nói với chính mình, chỉ đến công ty nhìn cô một lúc, một lúc thôi. Ai ngờ anh đấu tranh tư tưởng cả buổi, nói với chính mình nếu gặp Diêu Hữu Thiên sẽ nói gì.
Nhưng khi đến công ty cô thì cô lại không đi làm….
Anh gần như là ngay lập tức lao đến nơi ở của cô. Đang định gọi người trathử Diêu Hữu thiên ở tầng mấy thì cô đã về.
“ em có sao không? Tại sao không đi làm?”
Diêu Hữu Thiên dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn Chiến Li.
Co vừa nghe được cái tên này từ miệng của Triệu Bách Xuyên, sau đó định tránh xa người này ra.
Thì anh ta lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
Nheo mắt,thái độ của Diêu Hữu Thiên hiện lên sự cảnh giác: “ Sao anh biết tôi sống ở đây?”
Địa chỉ của cô không phải là bí mật.
Chỉ cần có lòng sẽ hỏi được, nhưng Chiến Li có lòng đến mức này lại khiến cô hơi bất mãn.
Cô có cảm giác đời sống riêng của mình bị người khác dòm ngó. Sắc mặt thâm trầm lại.
Nhưng Chiến Li giống như không cảm nhận được, hoặc trong lòng anh ta sự lo lắng cho Diêu Hữu Thiên đã áp đảo tất thảy.
Đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Diêu Hữu Thiên.
Ánh mắt lướt qua người cô, xác định cô không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Tại sao không đi làm?”
Tính tình của cô anh hiểu rất rõ, công việc chắc chắn được đặt lên hàng đầu.
Có thể khiến cô bỏ việc thì một là cô bị bệnh hai là có việc còn quan trọng hơn cả công việc.
“ Anh Chiến.” Diêu Hữu Thiên dùng sức rút tay về, cả người lùi về sau vài bước. Sự cảnh giác trong ánh mắt ngày càng nhiều: “ Tôi có đi làm hay không, có chuyện gì hay không đều không liên quan đến anh thì phải? Anh là gì của tôi? Lấy thân phận gì để hỏi vấn đề này?”
………………………………………………………………………………
Hết chương 152.