Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 178: Chương 178: Chương 155: Chúng ta hẹn hò đi




Editor: Xám

Khi Diêu Hữu Thiên lại mở mắt ra, Cố Thừa Diệu đã thức dậy rửa mặt xong rồi, đang mặc đồ trước tủ quần áo.

Có thoáng chốc ý thức của cô không tỉnh táo lắm. Có điều khi Cố Thừa Diệu cầm áo khoác lên, đã ngồi bật dậy.

“Hôm nay anh phải đi làm sao?” Không phải hôm nay là thứ bảy sao?

“...” Động tác lấy quần áo của Cố Thừa Diệu dừng lại một chút, dựa lên trước tủ quần áo nhìn Diêu Hữu Thiên chỉ mặc đồ ngủ: “Em không phải đi làm?”

“Không phải hôm nay là thứ bảy sao?”

Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, đột nhiên bật cười.

Anh đã thật sự quên mất hôm nay là thứ bảy rồi. Hai ngày nay vì chuyện của Bạch Yên Nhiên, công việc đã tồn đọng không ít.

Phản ứng đầu tiên của hôm nay chính là đến công ty xử lý những công việc đó. Sau đó dáng vẻ giống như mất trí nhớ kia khiến Diêu Hữu Thiên ngoắc ngón tay với Cố Thừa Diệu. Ý bảo anh qua đó.

Cố Thừa Diệu đi đến trước mặt cô, cô đưa tay ra ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của anh hai cái: “Hôm nay là thứ bảy đấy. Anh đừng nói với em hôm nay anh phải tăng ca.”

Nếu như anh dám nói đúng, cô không thể không lật bàn với anh.

Ánh mắt cô hơi khép lại, thật ra mấy ngày nay, cô đã quen tỉnh dậy trong lòng anh.

Thỉnh thoảng tỉnh dậy không nhìn thấy anh, sẽ khiến cô cảm thấy hơi mất mác.

“Anh định đi ——” Cố Thừa Diệu đang định nói mình phải tăng ca, nhưng cuối cùng lắc lắc đầu: “Anh không phải tăng ca. Em có việc gì sao?”

“Có.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay mang theo nụ cười dí dỏm: “Chúng ta đi hẹn hò đi.”

Hẹn hò?

Đây là hai chữ cực kỳ mới mẻ. Ít nhất mấy ngày Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu kết hôn, vẫn chưa từng “hẹn hò”.

... ... ... ... ... ... ... ...

Hẹn hò mà Diêu Hữu Thiên nói, là hẹn hò chân chính giữa bạn trai bạn gái.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường, ăn bữa sáng, kéo tay Cố Thừa Diệu ra khỏi cửa.

Thành phố Y ở ven biển, nhưng cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh cổ xưa.

Núi Vân Đỉnh tính là một nơi, ngoài núi Vân Đỉnh ra, thành phố Y vẫn còn có hai suối nước nóng thiên nhiên. Mà hiện giờ một trong số đó để cho Cố thị và nhà họ Diêu lấp đi làm làng du lịch.

Mà nơi còn lại ở trên đỉnh núi Vân Đỉnh. Thành phố Y còn có một động đá vôi tự nhiên, có điều ở vùng ngoại thành, cách nội thành hơi xa.

Diêu Hữu Thiên nói hết ra những chỗ có thể chơi một lượt, cuối cùng quyết định đi xem động đá vôi, Cố Thừa Diệu đồng ý.

Xe chạy với tốc độ cao, đi gần mười lăm phút. Lúc này mới đến động đá vôi Trường Vân nổi tiếng của thành phố Y.

Bởi vì thời tiết hôm nay hơi lạnh, người ra đây chơi không nhiều lắm.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên nghiệp vụ, bọn họ ngồi lên chiếc thuyền nhỏ. Bắc Đô có một động đá vôi Thạch Hoa. Cố Thừa Diệu đã đi với người khác hai lần.

Nhưng động đá vôi Trường Vân này lại hơi khác những nơi khác.

Cổng vào của động đá vôi Trường Vân rất hẹp, thuyển cũng chỉ có thể cho hai người ngồi. Hơn nữa nhất định phải nghiêng người đi vào, nếu không sẽ cộc vào đầu.

Hai người mặc áo cứu sinh, lúc này mới đi vào. Lúc vào cổng, Diêu Hữu Thiên rất hưng phấn.

Một mặt là vì đây là lần đầu tiên cô và Cố Thừa Diệu ra ngoài hẹn hò.

Một mặt là vì ngoài một lần nhà trường trung học tổ chức đến động đá vôi Trường Vân, cô chưa từng đi lần nào nữa.

“Em nhớ trước đây cái thuyền đó ——”

Cô nói được một nửa, đầu đã bị Cố Thừa Diệu ấn xuống, mặt cô úp lên đùi anh. Người anh cũng nghiêng xuống.

“Cẩn thận, chỗ này rất hẹp, rất dễ cộc đầu.” Anh hơi nghiêng mặt, nhìn thạch nhũ quẹt qua gò má mình. Bàn tay vẫn luôn ấn lên ót Diêu Hữu Thiên.

Bảo vệ Diêu Hữu Thiên, cẩn thận đi vào bên trong động đá vôi.

Anh buông tay ra, lần này Diêu Hữu Thiên có thể ngẩng đầu: “Cảm ơn anh.”

Cô đã quá hưng phấ, vừa nãy nếu không phải là Cố Thừa Diệu phản ứng nhanh, chắc chắn đầu cô đã bị cộc rồi.

Phản ứng của Cố Thừa Diệu là chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, nhìn con thuyền nhỏ theo dòng nước lướt vào sâu trong động đá vội.

Tiến vào trong, quả thực có khoảng trời riêng, ánh sáng bên ngoài không chiếu vào bên trong được. Phía trong thắp rất nhiều ngọn đèn nhỏ.

Thạch nhũ tạo hình khác nhau được những ngọn đèn đó nhuộm lên nhiều màu sắc. Vô cùng xinh đẹp.

Chiếc thuyền nhỏ vẫn lướt trên mặt nước, nhìn Diêu Hữu Thiên rất hưng phấn, có điều lại quên mất, nhiệt độ trong động lạnh hơn bên ngoài.

Mà bây giờ vốn đang là mùa đông. Thật sự không nhịn được, cô hắt xì.

Đầu tiên Cố Thừa Diệu nhíu mi tâm lại, không nghĩ ngợi gì cởi áo cứu sinh của mình xuống, lại cởi áo khoác ra.

“Mặc vào đi.”

“Không cần đâu.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Em không lạnh.”

Chỉ hơi lạnh một chút. Cô quên mất, nhiệt độ bây giờ thấp hơn bên ngoài.

Phản ứng của Cố Thừa Diệu là cởi thẳng áo cứu sinh của cô ra, vào lúc cô muốn giãy giụa thấp giọng mở miệng: “Không muốn lật thuyền thì đừng cử động lung tung.”

Chiếc thuyền này vốn rất nhỏ, Diêu Hữu Thiên không dám cử động lung tung.

Mặc cho Cố Thừa Diệu mặc áo khoác của anh lên người cô. Trên áo khoác màu xám còn mang theo mùi hương đặc biệt của anh.

Mùi hương đó bao quanh cô, cùng lúc cơ thể ấm lên, trong lòng cũng trở nên ấm áp.

Ngước mắt, thoáng nhìn qua Cố Thừa Diệu một cái. Anh lại mặc áo cứu sinh vào. Trời đầu đông, anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt hưu nhàn ở bên trong.

Kéo chặt quần áo, đây chính là Cố Thừa Diệu.

Cho dù là vào lúc nào, anh cũng luôn luôn như vậy. Bất cứ lúc nào cũng sẽ nhớ đến người bên cạnh.

Tâm trạng cực kỳ vui sướng, cô thả lỏng, nhìn thạch nhũ trong động đá vôi.

Nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh.

Sau khi chụp mấy tấm, cảm thấy chưa đã ghiền, ở một chỗ mà ánh sáng tương đối sáng. Cô đột nhiên áp người vào gần Cố Thừa Diệu.

Tay vừa nhấc lên, một tấm ảnh chụp chung của hai người đã chụp xong.

Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, hoàn toàn không ngờ Diêu Hữu Thiên sẽ chụp ảnh. Sắc mặt hơi cứng đờ.

Trái lại vì tâm trạng vui vẻ, khóe môi Diêu Hữu Thiên luôn cong lên, nhìn ra tâm trạng cô cực tốt.

“Sao anh không cười một cái? Chụp lại một bức đi.” Động tác của Diêu Hữu Thiên hơi mạnh, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu dao động.

Cố Thừa Diệu không thể không vươn tay ra giữ vững cơ thể của cô, nghĩ một lát, quyết định cố định người cô ở trong lòng mình.

Khuôn mặt cô dán vào anh, hai người đối diện với ống kính, ánh mắt hướng lên màn hình.

Tấm hình này hoàn mỹ hơn tấm vừa rồi rất nhiều.

Diêu Hữu Thiên cười, cười cực kỳ hài lòng.

“Đừng nhích tới nhích lui nữa.” Mặc dù nước trong này không xiết, nhưng chỗ này thật sự không rộng lắm, đung đưa thế này, thuyền lại nhỏ, rất dễ lật thuyền.

Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là lè lưỡi với anh, dáng vẻ tươi cười đó lại là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu nhìn thấy.

Mày kiếm dịu đi, trong nháy mắt mày kiếm đã dịu dàng hơn.

Hôm nay, bọn họ thật sự chơi rất thỏa thích, cho dù là khi Diêu Hữu Thiên yêu Triệu Nhân Uyên cũng không vui vẻ như thế này.

Cô cầm điện thoại, liên tục chụp ảnh, thỉnh thoảng kéo Cố Thừa Diệu cùng chụp chung, phần lớn thời gian chỉ chụp phong cảnh trong động đá vôi.

Đi ra khỏi động đá vôi Trường Vân, đã là buổi chiều rồi.

Hai người đều đã đói đến mức không thể đi tiếp, tìm một tiệm cơm ở lân cận tùy tiện ăn vài món gì đó.

Ăn cơm xong, lại đi dạo một lát ở gần động đá vôi, ngắm phong cảnh trên mặt đất, lúc này mới rời đi.

Lúc Diêu Hữu Thiên ra khỏi cửa đã nói với dì Tô, hai ngày nay bọn họ muốn đi chơi ở bên ngoài, bảo buổi tối dì không cần đến nấu cơm nữa.

Khi xe trở lại nội thành, đã là chạng vạng.

Nhìn Cố Thừa Diệu muốn lái xe về nhà, Diêu Hữu Thiên lại không đồng ý.

“Đừng đi nữa, chúng ta đi xem phim có được không?”

“Xem phim?” Cố Thừa Diệu thấy hôm nay cô thật sự hết nghĩ ra cái này lại đến cái khác.

Đã lâu lắm rồi anh không đi xem phim.

“Em muốn đi xem phim?”

“Không thể sao?” Diêu Hữu Thiên nghĩ một lát: “Đúng vậy, em muốn đi xem phim.”

Thật ra cô không thích xem phim như thế, nhưng nếu như xem cùng Cố Thừa Diệu, cô muốn thử một lần.

Phải biết rằng bọn họ vẫn chưa từng xem phim cùng nhau bao giờ.

Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi kỳ lạ trong nháy mắt. Nhưng vẫn lái xe đến cinemax gần nhất.

Nhìn bảng lịch chiếu phim sắp xếp chi chít, Cố Thừa Diệu kéo tay Diêu Hữu Thiên: “Em muốn xem cái nào?”

“Xem phim kinh dị đi.” Diêu Hữu Thiên chỉ vào một bộ phim trong số đó, đó là một series phim kinh dị khá nổi tiếng.

Khóe miệng Cố Thừa Diệu lại không nhịn được giật giật lần nữa. Anh cho rằng Diêu Hữu Thiên sẽ xem phim văn nghệ. Bằng không cũng sẽ xem thể loại bom tấn của Mỹ.

Không lay chuyển được Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu đi mua vé, lại mua thêm chút đồ ăn vặt.

Anh không biết vì sao xem phim nhất định phải ăn đồ ăn vặt, có điều đây là yêu cầu của Diêu Hữu Thiên, anh sẽ thỏa mãn từng cái một.

Tên bộ phim là Ám Dạ U Linh.

Mặc dù quay ở trong nước, có điều cốt truyện rất hay, cảnh quay cũng tính là đáng sợ, hơn nữa còn là phim 3D, hiệu quả càng tốt hơn một chút.

Cố Thừa Diệu là một người theo chủ nghĩa vô thần, vô cảm với loại phim này.

Ngược lại Diêu Hữu Thiên ban đầu vẫn mang theo tâm trạng vui vẻ để xem. Về sau đã bắt đầu sợ rồi.

Khi u linh đầu tiên xuất hiện, cô không nhịn được vùi đầu vào trong lòng Cố Thừa Diệu.

Sự áp sát của cô khiến Cố Thừa Diệu bất ngờ, hơi bật cười: “Có gì mà phải sợ? Đó đều là giả thôi.”

Diêu Hữu Thiên lắc lắc đầu, dù thế nào cũng không chịu thò đầu ra.

Bây giờ xem như cô đã hiểu rồi, vì sao rất nhiều nam sinh nói trên diễn đàn, nếu như muốn ôm bạn gái, cách tốt nhất chính là đưa nữ sinh đi xem phim kinh dị.

Lúc nữ sinh sợ hãi, sẽ hoàn toàn dựa vào nam sinh.

“Con đó đã đi chưa?” Cô mở miệng rất nhỏ giọng.

“Con nào?” Cố Thừa Diệu cố ý giả vờ không hiểu, nói.

“Chính là con đó đó.” Diêu Hữu Thiên không tin anh không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh một cái qua lớp kính: “Anh nói nhanh lên.”

“Đi rồi.” Cố Thừa Diệu tốt bụng cho cô đáp án.

Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi thẳng người dậy tiếp tục xem, nhưng khi u linh tiếp theo xuất hiện lại vùi mặt vào lòng Cố Thừa Diệu lần nữa.

“Con đó đi chưa?”

“Đi rồi.” Lần này, Cố Thừa Diệu rất thẳng thắn.

Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người lại, lại nhìn thấy u linh trên màn hình há hốc miệng, mặt mũi hung tợn xông tới.

“A ——”

Cô giật nảy mình, thật sự không nhịn được lại quay mặt đi.

Tay không quên dùng sức đấm Cố Thừa Diệu một cái: “Anh xấu lắm.”

Lại lừa cô, cảnh tượng vừa rồi thật là khủng khiếp.

“Có hai con, con khác đi rồi, con kia lại tới.” Cố Thừa Diệu nhìn cô, chủ động “ôm ấp yêu thương”, bàn tay ôm eo cô: “Đã nói những thứ đó đều là giả. Nếu như em sợ, vừa nãy không nên xem loại phim này.”

Diêu Hữu Thiên dán mặt vào ngực anh lắc lắc đầu.

Sẽ không nói cho anh, điều cô thích chính là như vậy. Rõ ràng anh đã là chồng mình rồi, nhưng lại thích kề sát vào anh như thế này.

Hơn nữa thế này mới thú vị, không phải sao?

Một đoạn phim tiếp tục qua đi, trong rạp chiếu phim đầy tiếng thét chói tai của nữ sinh. Mà những người đàn ông lại phụ trách việc an ủi cô gái của mình.

Mãi đến khi hết phim, Diêu Hữu Thiên thấy con u linh cuối cùng vẫn chưa bị tiêu diệt, nhịp tim vẫn đập hơi nhanh, hơi thở cũng hơi gấp.

Cố Thừa Diệu nắm tay cô, đưa cô rời khỏi rạp chiếu phim đi về phía chỗ mình dừng xe.

Cảm thấy bàn tay nhỏ của cô hơi lạnh. Anh dừng bước: “Em lạnh à?”

Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cô không hề lạnh. Chỉ là vừa rồi thật sự hơi bị dọa sợ.

Thật ra cô cũng xem là như một người theo chủ nghĩa vô thần. Có điều biết là giả và không sợ là hai chuyện khác nhau.

Cảnh tượng đó được dựng lên khá thật.

“Để em bình tĩnh một chút.” Diêu Hữu Thiên vỗ ngực, hít một hơi thật sâu.

Cố Thừa Diệu hơi buồn cười, ban đầu còn tưởng Diêu Hữu Thiên giả vờ, bây giờ nhìn dáng vẻ của cô, rõ ràng là sợ thật: “Lần sau không nên xem loại phim này nữa.”

“Em cứ muốn xem.” Diêu Hữu Thiên giống như đối đầu với anh vậy: “Dù sao anh cũng sẽ xem cùng em, không phải sao?”

Ánh mắt của cô mang theo vài phần khoa trương. Ý tứ mệnh lệnh trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng.

Sự tùy ý trên nét mặt hiện ra thần thái đặc biệt. Cố Thừa Diệu lại không tìm được lời để phản bác.

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt khoa trương mang theo chút hung hãn.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Được. Anh sẽ xem cùng em.”

Câu nói này được xem là một lời hứa khác. Trong lòng anh biết, nhưng lại không phản đối. Thậm chí, có một chút vui vẻ mơ hồ.

Cứ như vậy đi, cũng không có gì không tốt.

Về phần người đó, có lẽ thế nào cũng phải phụ lòng rồi.

Lần này cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã hài lòng, cong khóe môi lên cười thành tiếng.

Cố Thừa Diệu nắm tay cô, cùng đi về nhà.

Bước chân của mùa đông đã đến gần, có điều bầu không khí trong xe lại vô cùng sôi động.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Ngày hôm sau là chủ nhật, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu tiếp tục hẹn hò. Bọn họ đi đến quảng trường Tân Dân lớn nhất thành phố Y, mấy năm nay thành phố Y phát triển rất rực rỡ.

Rất nhiều nhãn hiệu trên thế giới đều tiến vào thành phố Y.

Phần lớn quần áo mà Diêu Hữu Thiên mặc là do Diêu Hữu Gia thiết kế. Sau này Cố Thừa Diệu mới biết điều này.

Có điều, thỉnh thoảng Diêu Hữu Thiên cũng thích đi dạo phố. Mua đồ.

Giờ là lúc giao mùa, cô mua cho Diêu Đại Phát hai chiếc áo khoác, mua cho Tuyên Tĩnh Ngôn hai bộ quần áo.

Sau đó là hai anh trai Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế ở nhà.

Cố Thừa Diệu thấy cô mua hết cho người nhà, lại cảm thấy hơi ghen: “Em mua nhiều như vậy, sao lại không mua cho anh hai chiếc?”

Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là nhìn anh một cái, ánh mắt nhìn cúc áo trên trang phục của anh: “Anh Cố đang nói đùa sao? Em nhớ rõ không phải đồ đặt làm thì anh không mặc mà. Bộ Armani số lượng có hạn mặc trên người đó, có tiền cũng không mua được. Anh khẳng định muốn em mua quần áo cho anh?”

Cố Thừa Diệu bị cô chặn đứng không giải thích được gì, trong lòng hơi bực dọc.

Tiếp tục đi dạo với Diêu Hữu Thiên, khi mắt nhìn thấy một cửa hiệu bán quần áo và trang sức tinh xảo nào đó thì híp lại.

Kéo tay Diêu Hữu Thiên không hề nghĩ ngợi chạy đến đó.

Diêu Hữu Thiên không biết Cố Thừa Diệu muốn làm gì, mãi đến khi vào cửa, mới nhận ra anh đưa mình đến đâu.

Lại là một cửa hiệu bán nội y nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.