Editor: Xám
Hợp tác giữa Hà Nhược Băng và Triệu Bách Xuyên đã kết thúc rồi.
Thời gian quay bộ phim mới đã xác định. Là một bộ phim võ thuật. Cũng là của đạo diễn hàng đầu trong ngành.
Có điều trời lạnh, chỉ chờ hết năm, sẽ cử hành cuộc họp tuyên bố và nghi thức bắt đầu ghi hình.
Tạm thời vẫn chưa tuyên truyền chuyện này, nhưng người của nội bộ Ngự Tinh đã biết hết.
Đương nhiên Hà Nhược Băng cũng nghe được tin đồn, cô ta lại muốn diễn vai chính trong đó, nếu không được, diễn vai phụ cũng được.
Mặc dù tên tuổi của đạo diễn Trương lớn, nhưng lại chỉ ở trong nước. Đạo diễn Lý người ta không giống thế.
Đó là đạo diễn lớn ở quốc tế. Nếu như có thể diễn một nhân vật trong đó, đến khi bộ phim được trình chiếu ở nước ngoài, giá trị con người cô ả sẽ khác trước.
Tìm người cũng đã tìm, tìm đạo diễn Lý cũng đã tìm rồi.
Tiếc rằng, đạo diễn Lý kia lại khó chơi hơn đạo diễn Trương nhiều, là một người dầu muối không lọt.
Cô ả phí lời hơn nửa ngày, thậm chí để nhà sản xuất ăn không ít đậu hũ, đều không khiến đối phương thỏa hiệp, đồng ý cho mình diễn một nhân vật.
Bất đắc dĩ, lại muốn giở chút bản lĩnh với Triệu Bách Xuyên.
“Bách Xuyên, bộ phim mới của anh, anh bảo đạo diễn Trần đồng ý để em diễn một vai phụ được không?”
Hợp tác vài lần, cô ả không tin không tìm ra cơ hội biến Triệu Bách Xuyên thành người của mình.
Triệu Bách Xuyên thấy cô ta bám chặt lấy tay mình, kéo ra không hề nghĩ ngợi: “Trời còn chưa tối, muốn nằm mơ thì để buổi tối.”
Một bộ phim đã khiến anh chịu đựng Hà Nhược Băng đủ rồi, sao có thể tiếp tục nữa?
Anh cũng không có sở thích tự ngược.
Hà Nhược Băng tức giận đến mức mặt tái mét, tiếc rằng bây giờ là lúc đông người đến người đi nhất, cô ả cũng không thể trở mặt với Triệu Bách Xuyên ở đây.
“Anh như thế để làm gì? Ai diễn mà chẳng là diễn? Em chỉ muốn hợp tác thêm với anh thôi.”
“Đáng tiếc, tôi không muốn hợp tác với cô.” Triệu Bách Xuyên lùi ra phía sau vài bước, cách xa Hà Nhược Băng một chút, ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Diêu Hữu Thiên kéo tay Cố Thừa Diệu xuất hiện.
Dưới ánh đèn sáng ngời trong sảnh tiệc, một đôi vợ chồng cực kỳ xuất sắc.
Người đàn ông mặc một bộ đồ tây màu trắng, nhìn anh tuấn khí phách. Mà cô gái mặc một bộ lễ phục màu trắng bó sát người.
Mặc dù bao lấy thân thể cực kỳ kín đáo, nhưng không thể che giấu hết dáng người xinh đẹp của cô. Ngũ quan được trang điểm nhẹ, nhìn hình khối càng rõ ràng hơn.
Điểm khiến người ta lộ vẻ xúc động nhất, chính là nét cười nhẹ trên khuôn mặt. Không nhạt không đậm, hoàn hảo.
Chỉ nhìn gương mặt tươi cười của cô gái trước mặt, sẽ cảm thấy cả thế giới vô cùng xinh đẹp.
Hai người chậm rãi đi đến, tay người đàn ông vẫn luôn đặt lên eo cô gái, tư thế thân mật, đó là rào cản thân mật tránh người khác chen chân vào.
Ánh mắt hơi tối đi, khóe môi khẽ mím chặt, nhưng rất nhanh lại nhếch lên.
“Thiên Thiên, em đã đến rồi.”
Sự thân thiết giữa lời nói của anh là tự nhiên mà có.
Diêu Hữu Thiên không để ý đến, vừa rồi cô tới đây, đương nhiên nhìn thấy động tác kéo tay Hà Nhược Băng ra của Triệu Bách Xuyên.
Cô đã nói Triệu Bách Xuyên không thể ở chung với Hà Nhược Băng.
Có điều Cố Thừa Diệu và Hà Nhược Băng đều không nghĩ như vậy.
Ánh mắt Cố Thừa Diệu đảo qua mặt Hà Nhược Băng, vẻ mặt có vài phần trào phúng: “Sở thích của anh Triệu đúng là đặc biệt. Lại thích ở chung với giòi.”
Lời nói này hoàn toàn rất cay nghiệt. Cũng ám chỉ Triệu Bách Xuyên chính là phân, cho nên mới ở chung với giòi.
Diêu Hữu Thiên thầm mắng bản lĩnh mắng người không kèm lời thô tục của Cố Thừa Diệu, thật sự là càng lúc càng cao thâm rồi.
Mặt Hà Nhược Băng đã tái mét, cô ta rất muốn nổi giận, nhưng lại kiêng dè thân phận của Cố Thừa Diệu.
Lần trước bị Cố Thừa Diệu hắt rượu, quay về không thể không điều tra thân phận của Cố Thừa Diệu một chút.
Không điều tra thì thôi, điều tra rồi lại khiến cô ả có chút bất ngờ, Cố Thừa Diệu trước mặt lại là người nhà họ Cố ở Bắc Đô.
Đừng nói bị anh hắt rượu, cho dù anh thật sự tức giận, sử dụng vài thủ đoạn để đối phó cô ta, cô ta cũng không có năng lực phản kháng.
Vì ngày hôm nay, cô ta đã nỗ lực rất nhiều, không muốn bởi vì đắc tội với người không thể đắc tội mà sau đó rớt đài.
Lúc này bị Cố Thừa Diệu mắng, sắc mặt cô ả khó coi, nhưng không đáp trả được câu nào.
Chỉ có thể hận thù tột độ trong lòng.
Dường như Diêu Hữu Thiên cũng sắp bị sự thẳng thắn của anh đánh bại rồi. Theo bản năng ánh mắt chuyển về phía Cố Thừa Diệu, trong mắt mang theo vài phần chỉ trích.
Lại chuyển qua nhìn về phía Triệu Bách Xuyên, trong mắt có một chút áy náy.
Trên mặt Triệu Bách Xuyên không thấy chút xấu hổ nào, đối diện với sự áy náy trong mắt Diêu Hữu Thiên, anh dang tay ra, cười nhạt.
“Chỉ có điều tôi không có may mắn như tổng giám đốc Cố, có hoa tươi cắm phía trên thôi.”
Ý ở ngoài lời, anh tôi người tám lạng người nửa cân, nếu như tôi là phân, thì anh cũng chỉ là phân trâu mà thôi.
Trán Diêu Hữu Thiên lại nổi lên ba vạch đen, cô thật sự đã xem thường bản lĩnh của Triệu Bách Xuyên rồi.
Thì ra anh mắng người cũng không thua người khác.
“Đương nhiên vận may của tôi không tệ.” Cố Thừa Diệu giữ lấy vòng eo Diêu Hữu Thiên. Giống như nghe không hiểu sự chế nhạo trong ánh mắt Triệu Bách Xuyên: “Dù sao sống chung với hoa tươi vẫn hơn sống chung với giòi. Được cảnh đẹp ý vui mà lại thoải mái hơn nhiều.”
Hà Nhược Băng không thể phản kháng, nhưng không có nghĩa là trong lòng không giận.
Nhìn tình hình trước mặt, có sự xúc động muốn xé toạc Diêu Hữu Thiên.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng người phụ nữ này đã kết hôn, còn đến quyến rũ Triệu Bách Xuyên?
Điều càng đáng giận hơn là mắt Cố Thừa Diệu bên cạnh mù rồi sao?
Anh ta không nhìn ra được cô ả trước mặt là một người phụ nữ lẳng lơ, thay đổi thất thường sao?
Hoặc là, trong lòng anh ta biết rõ, nhưng bằng lòng đội chiếc nón xanh đó?
Trong lòng nghĩ rất ác độc, ngoài miệng cũng cực kỳ muốn châm chọc vài câu, khiến Cố Thừa Diệu cũng khó chịu một chút.
Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến vài ly rượu hắt lên người mình lần trước. Nhất thời phát tác không được, không phát tác cũng không được. Tiến thoái lưỡng nan.
Sắc mặt Hà Nhược Băng đã thay đổi, ở đây không có ai chú ý đến, cho dù chú ý đến, cũng không có ai đặt ở trong lòng.
Cố Thừa Diệu không, Triệu Bách Xuyên cũng sẽ không.
Mà Diêu Hữu Thiên, lại một lần nữa bị sự ăn ngay nói thật của Cố Thừa Diệu làm cho kinh sợ.
Người này thật sự chính là ——
“Quả thật, thứ tổng giám đốc Cố có thể cậy vào cũng chỉ là vận may mà thôi.”
Nếu như đối phương không phải là thiếu gia của Cố thị, nếu như không phải cơ duyên trùng hợp, hôm nay người đứng bên cạnh Diêu Hữu Thiên tuyệt đối sẽ không phải anh ta.
Triệu Bách Xuyên biết rõ, Cố Thừa Diệu có rõ điều này không?
“Từ trước đến giờ, vận may của tôi không tệ.” Cố Thừa Diệu cười khẽ. Trước mặt Triệu Bách Xuyên, hiên ngang hôn lên gò má Diêu Hữu Thiên, hôn mạnh lên mặt cô một cái.
Khi quay mặt đối diện với Triệu Bách Xuyên, trong mắt có sự khiêu khích rõ ràng: “Tôi cũng tin rằng, vận may của tôi sẽ tiếp tục tốt.”
“Vậy tôi chỉ có thể chúc anh may mắn thôi.” Triệu Bách Xuyên cười nhẹ, mặt mày như họa.
Cố Thừa Diệu cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.
“Có đói bụng không? Chúng ta qua bên kia lấy gì đó ăn.”
Anh ngoài miệng là hỏi, nhưng trên thực tế bước chân đã bắt đầu tiến lên phía trước, đi về phía bàn ăn bên kia sảnh tiệc.
Thậm chí từ đầu đến cuối Diêu Hữu Thiên đều không chào hỏi được Triệu Bách Xuyên, đã bị Cố Thừa Diệu kéo đi rồi.
Quay đầu gửi đến Triệu Bách Xuyên một ánh mắt mang theo áy náy. Sự bất mãn của Cố Thừa Diệu lại càng tăng thêm. Bàn tay giữ eo cô hơi dùng sức, gắng sức kéo cô về bên cạnh mình.
Nhận thấy sức lực trên eo, Diêu Hữu Thiên đành phải quay người lại: “Anh Cố, xin hỏi, anh đang ghen sao?”
“… “
Ghen? Anh làm gì có. Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi thay đổi: “Anh sẽ không trả lời câu hỏi ngu ngốc đó.”
Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn chằm chằm đôi tai ửng hồng của Cố Thừa Diệu: “Anh Cố, mặt anh đỏ rồi.”
“...”
Cố Thừa Diệu im lặng, oán hận trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Anh không có. Ai thèm ghen vì em?”
“Ồ? Em có nói ghen vì em sao?” Tâm trạng Diêu Hữu Thiên rất sung sướng: “Anh đang giấu đầu lòi đuôi đó nha.”
Sắc mặt Cố Thừa Diệu càng quẫn bách hơn, nếu như không phải bây giờ đang ở trước công chúng, anh thật sự muốn dạy dỗ cô gái không biết sống chết ở trước mặt một chút.
Diêu Hữu Thiên nhìn khuôn mặt mang theo chút quẫn bách của anh. Ý cười trên mặt càng sâu.
Rốt cuộc sự buồn bực do khoảng thời gian này Cố Thừa Diệu nhiều lần dùng nội y gợi cảm áp bức cô đã được giảm nhẹ một chút.
“Anh Cố. Thỉnh thoảng ghen có lợi cho cơ thể đó. Không nên phủ nhận.”
“Cô gái này.” Cố Thừa Diệu gần như sắp nổ mạch máu: “Anh đã nói rồi, anh không có ghen.”
“Suỵt.” Diêu Hữu Thiên dùng tay ra hiệu. Bên cạnh có người quen biết, tới đây chào hỏi.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu biến đổi rồi lại biến đổi, nhưng khi nhìn thấy mấy người quen thì nhếch khóe miệng lên.
Hai người chào hỏi nhau, lại hàn huyên vài câu, lúc này Diêu Hữu Thiên mới có cơ hội đi đến trước bàn ăn.
Thức ăn ngon bày đầy ắp la liệt đã thức tỉnh vị giác của Diêu Hữu Thiên.
Cô thật sự hơi đói bụng, cầm lấy chiếc đĩa bên cạnh bắt đầu lót bụng.
Không hề phát hiện ra bên kia có một người phụ nữ đang đi đến đây.
Mà cô ta vừa đến gần, sắc mặt Cố Thừa Diệu đã thay đổi trong nháy mắt.
Nhìn Diêu Hữu Thiên đang chuyên tâm chọn lựa thức ăn ngon, anh không hề nghĩ ngợi túm lấy tay người đó, đưa cô ta đi ra ngoài hội trường.
“Anh ở đây làm gì vậy?”
Luna mặc một bộ lễ phục màu đen gợi cảm, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu, ánh mắt sáng lên, lập tức muốn qua đó chào hỏi.
Thình lình lại bị Cố Thừa Diệu kéo ra ngoài.
“Tam thiếu, anh làm sao vậy?”
“Tôi làm sao?” Cố Thừa Diệu trừng mắt nhìn Luna trước mặt, ánh mắt lạnh giá như dao.
“Ngược lại tôi muốn biết, cô lấy đâu ra lá gan lớn như thế để lừa tôi?”
“Lừa, lừa anh?” Luna trợn tròn mắt, giống như hoàn toàn nghe không hiểu Cố Thừa Diệu đang nói gì: “Tam thiếu, em lừa anh cái gì?”
“Lừa tôi cái gì?” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Những bưu thiếp đó, thật sự đã làm khó cô chạy đi nhiều nơi như vậy, còn cố ý mô phỏng nét chữ của Yên Nhiên, lừa gạt tôi để tôi cho cô lợi ích, Luna, lá gan của cô không nhỏ đâu?”
Luna mở to hai mắt, hoàn toàn giống như bị dọa sợ: “Tam thiếu, anh đang nói gì thế? Mô phỏng nét chữ của Yên Nhiên cái gì? Em chạy đi nhiều nơi như vậy cái gì? Lẽ nào những bưu thiếp đó không phải thật sao? Anh tìm được Yên Nhiên rồi?”
Dáng vẻ của cô ả không giống như giả vờ, Cố Thừa Diệu nheo mắt lại: “Những bưu thiếp đó là giả. Thời gian này Yên Nhiên hoàn toàn không hề đi đâu.”
Cô ấy chỉ bị người ta giam cầm. Không thể liên hệ với bên ngoài.
Vừa nghĩ đến những gì Yên Nhiên mới gặp phải, lòng Cố Thừa Diệu không thể tránh khỏi cảm thấy một chút đau lòng, một chút áy náy.
Anh cần phải bồi thường cho Bạch Yên Nhiên, nhưng chẳng những anh không bồi thường cho cô, ngược lại còn khiến cô thương tâm hơn ———
“Cái gì? Tìm được Yên Nhiên rồi?” Bên kia, Luna không hề chú ý đến sắc mặt của Cố Thừa Diệu, ngược lại nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Cô ấy ở đâu? Cô ấy có khỏe không? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”