Lần đầu tiên Kiều Tâm Uyển thấy con trai mình kích động đến vậy, thậm chí lúc trước ép anh phải cưới Diêu Hữu Thiên anh cũng khoogn đến mức như thế này. Nhất thời bà không biết phải làm thế nào.
Cố Học Vũ từ nãy giờ vẫn giữ im lặng lúc này cũng có động tĩnh, ông bước lên không hề tốn sức kéo tay của Cố Thừa diệu ra.
“ Là ba làm, không phải mẹ con.”
Kiều Tâm Uyển mở to mắt nhìn Cố Học Vũ, ông ấy có biết bản thân vừa nói gì không?
Ông ấy nói như thế thì con trai sẽ ra sao?
Cho dù họ thực sự giam giữ Bạch Yên Nhiên thì đã sao. Nhưng ông ấy nói như vậy Cố Thừa Diệu sẽ nghĩ thế nào? Sao ông ấy lại thừa nhận chứ?
Sắc mặt Cố Thừa diệu trắng bệch như chết.
Mắt anh đỏ ngàu dần gượng đứng lên. Gương mặt tái xanh đối diện với sự bình thản của Cố Học Vũ.
Cố Học Vũ coi như không nhìn ra nét mặt của vợ, ánh mắt thâm sâu của ông đối diện với Cố Thừa Diệu.
“ Là ba làm thì đã sao? Con định làm gì?” Giọng nói của Cố Học Vũ rất lạnh nhạt: “ Hay là con đi báo cảnh sát để họ đến bắt ba đi?”
“ Làm gì?” Làm gì? Ông lại hỏi anh định làm gì?
Cố Thừa Diệu đứng không vững, lùi về sau một bước lại một bước. Nhìn ba mẹ mình như những người xa lạ.
Sự sống mà họ đã cho anh nhưng lại không gahs vác trách nhiệm của bậc làm cha mẹ. Khi anh muốn tự lập thì lại can thiệp vào cuộc sống của anh?
Lại còn dùng thủ đoạn cực đoan đến vậy….
“ Ai cho ba cái quyền đó? Nói cho con biết ai cho ba cái quyền đó vậy?” Giọng nói của anh rất nhỏ, rất nhẹ, nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh thì không thể nào nghe thấy.
“ Thừa Diệu…” Kiều Tâm Uyển định lên tiếng nhưng khi thấy được sự bi thương trong ánh mắt Cố Thừa Diệu thì bà không thốt lên nổi một từ.
Lý trí của Cố Thừa Diệu vào thời khắc Cố Học Vũ nói ranhững câu đó đã hoàn toàn sụp đổ.
Sự chỉ trích, tố cáo,uất ức còn cả đâu khổ của Bạch Yên Nhiên hiển hiện trong đầu anh.
Anh đột nhiên bật cười.
“ Tại sao?”
“ Tại sao ba mẹ lại đối xử với con như vậy?”
“ Tại sao hai người có thể máu lạnh vô tình bất chấp thủ đoạn đến vậy?”
“……………”
Câu nói của Cố Thừa Diệu rời rạc, trong cổ họng anh đau như bị dao cắt.
Anh có cảm giác tim mình giống như bị ai đâm một dao, mà người đâm nhát dao ấy chính là ba mẹ anh, hai đấng sinh thành.
“ Tại sao con lại có cha mẹ như vậy?” Cố Thừa Diệu ngước đầu nhìn thẳng vào Cố Học Vũ, nét mặt tràn đầy đau thương mà bất lực: “ Chỉ vì hai người không thích Bạch Yên Nhiên nên có thể làm loại chuyện đáng sợ đó với cô ấy sao?”
“ Hai người có thể giam giữ cô ấy, khiến cô ấy mất đi sự tự do cá nhân? Làm cô ấy tổn thương chỉ là vì ngăn cản cô ấy ở bên cạnh con?”
Giọng nói của anh rất nhỏ, rất nhỏ, mỗi một từ đều hướng về phía Kiều Tâm Uyển.
“ Thừa Diệu con bình tĩnh lại. Ba mẹ chỉ là….” Chỉ vì tốt cho con, những lời tiếp theo đều bị cắt ngang.
“ Bình tĩnh?” Cố Thừa Diệu gần như bật cười, những việc mà họ làm giờ này còn muốn anh bình tĩnh: “ Tại sao? Hai người lại luôn không vừa lòng với con, nếu vậy thì ngay từ đầu còn sinh con ra làm gì?”
“ Trong lòng hai người dù gì đi nữa có hay không có con cũng như nhau cả thôi phải không?”
“ Nói con biết tại sao hai người lại để con hiện diện trên cuộc đời này?” Cố Thừa Diệu thực sử không thể hiểu được: “ Sinh ra con nhưng không quan tâm đến con. Khi muốn quan tâm đến con thì lại là sắp đặt cuộc sống của con. Khi không thể sắp đặt thì lại tìm cách phá vỡ người khác bằng mọi biện pháp.”
Anh không thể hiểu nổi, thực sự không thể hiểu nổi.
“ Cố Thừa Diệu.” Cố Học Vũ nhìn vào gương mặt đang kích động của con trai, thái độ vẫn bình thản như lúc đầu: “ Ba nói rồi, con có thể đi trình báo để công an đến bắt ba.”
Bắt ông?
Cố Thừa Diệu hít một hơi dài. Anh không muốn ở lại đây dù chỉ một phút nào nữa.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn Cố Học Vũ, ánh mắt ấy không giống như đang nhìn cha mẹ mà giống như đang nhìn kẻ thù, đang nhìn người xa lạ.
Cố Thừa Diệu đã hoàn toàn tuyệt vọng về Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển. Nhắm mắt lại, có những mối quan hệ không thể cắt rời.
Hai người là cha mẹ của anh, là người đã sinh ra anh.
Cho dù anh chấp nhận hay không thì đây đều là sự thật, một sự thật khiến anh đâu khổ và bất lực.
Lùi về sau vài bước. Cố Thừa Diệu ra đến cửa nhìn vào Kiều tâm Uyển như còn đang muốn lên tiếng, và cả Cố Học Vũ bình thản lạnh nhạt, anh lắc đầu nhẹ.
“ Nếu có thể con thật hy vọng con không phải là con trai của hai người.”
Anh gần như tự nói với mình câu này rồi quay đầu rời đi.
Bỏ mặc Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Vũ, trong mắt tràn đầy phiền muộn: “ Học Vũ, có phải em làm sai rồi không?”
Cố Học Vũ nhìn vợ mình, trầm mặc hồi lâu, trong mắt ông chỉ có sự thâm sâu khó lường.
………………………………………………………………
Hôm nay ở Play World quả thực có event.
Hai anh em Cố Thừa Lân và Cố Thừa Kỳ đưa một đám bạn với đàn em đến phòng riêng chơi rất sôi nổi.
Không ngờ Cố Thừa Diệu đột nhiên xông vào, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh vừa đến không thèm nhìn những người khác ngồi luôn vào một góc ghế sofa cầm chai rượu dốc cạn.
Bộ dạng ấy thu hút anh nhìn của những người xung quanh.
Cố Thừa Lân đứng dậy bước đến ngồi xuống trước mặt Cố Thừa Diệu, vỗ vỗ vai anh: “ Bị gì vậy?”
“ Đừng để ý đến tôi.” Cố Thừa Diệu hiện giờ không muốn quan tâm đến bất cứ ai, cũng không muốn nói chuyện.
Trong đầu anh rất hỗn loạn, anh không cách nào suy nghĩ được gì cũng không cách nào bình tĩnh lại.
Cố Thừa Lân hơi bất ngờ chỉ thoáng một hồi Cố Thừa Diệu đã uống sạch rượu trên bàn.
“ Mang rượu đến đây.” Cố Thừa Diệu trợn mắt nhìn Cố Thừa Kỳ, hoàn toàn bỏ mặc sự ngăn cản của anh, hất tay anh ra, tiếp tục uống.
Cố Thừa Kỳ nhìn cánh tay vừa bị anh hất ra của mình, trên gương mặtvẫn luôn thận trọng của anh hiện hơi ngạc nhiên. Vừa định ngăn tiếp thì Cố Thừa Diệu đã bấm chuông gọi nhân viên phục vụ mang rượu vào.
“ Tôi muốn uống rượu nghe rõ chưa, mang rượu đến đây cho tôi.”
Đinh Lạc Hy vừa mang rượu cho một phòng khác quay về thì nhận được chuông báo liền lập tức chạy đến.
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng người trong phòng không ngừng hét lớn: “ Mang rượu đến đây, mang rượu đến ngay cho tôi.”
“ Muốn uống rượu gì ạ?” Các cô bán rượu cho khách đều được hưởng hoa hồng. Trong lòng mong khách mua rượu càng đắt càng tốt.
“ Rượu gì cũng được, cô mang rượu đến đây cho tôi.”
“ Vâng.” Đèn trong phòng mờ ảo, Đinh Lạc Hy nhanh chóng rời đi rồi rất nhanh quay vào đặt bình rượu mạnh trên tay lên bàn.
Vừa định bê khay ra ngoài thì vừa vặn nhìn thấy mặt Cố Thừa Kỳ đang ngồi trên sofa.
Trong mắt xẹt lên sự kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh lại cúi đầu.
Là anh ấy!
Tim đập mạnh, Năm ngoái trong bệnh viện người đàn ông ôm chặt xác bạn gái không chịu rời tay hoàn toàn không ăn nhập gì với người đàn ông trước mắt cô lúc này.
“ Còn muốn uống rượu.” Cố Thừa Diệu nhìn những bình rượu trước mặt, ước gì mình có thể say bất tỉnh cho rồi: “ Mang thêm rượu đến đây, nhanh lên.”
Vừa nói anh vừa mở hai chai uống lẫn lộn.
Khi Đinh Lạc Hy định hỏi vẫn mang loại rượu này phải không thì Cố Thừa Kỳ đứng dậy lấy hai tờ tiền mệnh giá lớn nhất trong ví đặt vào tay cô: “ Cô ra ngoài đi, không cần mang thêm rượu vào nữa.”
Đinh Lạc Hy nhìn hai tờ tiền còn vương hơi ấm của Cố Thừa Kỳ, cô nắm cất đi rồi nhanh chóng ra ngoài.
Ra khỏi phòng tim cô đập nhanh. Người đàn ông kia đã quên bạn gái anh ấy rồi sao?
Cô thật sự muốn biết.
Khi Diêu Hữu Thiên tắm xong bước ra đã không còn thấy bóng dáng của Cố Thừa Diệu đâu.
Cô thấy hơi thắc mắc , tưởng rằng Cố Thừa Diệu đi nói chuyện với bà nội. Nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy Cố Thừa Diệu nhắn tin.
Gọi điện cho anh không bắt máy, Diêu Hữu Thiên nhăn mày.
Chớt nhớ vừa rồi Cố Thừa Diệu có nghe một cuộc điện thoại, nghĩ một lúc cô bấm số gọi cho Cố Thừa Kỳ.
“ Thừa Diệu hả? Cậu ấy đang ở đây với bọn anh.”
“ Anh ấy đang đi cùng với các anh à?” Tên này, Diêu Hữu Thiên muốn đánh chết Cố Thừa Diệu, ra ngoài cũng không nói một câu.
“ Đúng vậy, giờ cậu ấy đang đi toilet, có gì lát nữa cậu ấy quay lại anh nói cậu ấy gọi điện cho em nhé?” Cố Thừa Kỳ vừa nói vừa nhìn vào Cố Thừa Diệu đang say bất tỉnh nằm trên ghế sofa.
Không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
“ Không cần đâu.” Diêu Hữu Thiên lập tức từ chối, cô tin Cố Thừa Kỳ sẽ không nói dối mình.
Cộng thêm Cố Thừa Diệu đi chung với họ thì có gì mà phải lo: “ Vậy nhắc anh ấy uống ít thôi nhé.”
Cô còn chưa quên việc lần trước Cố Thừa Kỳ đến thành phố Y để Cố Thừa Diệu uống say.
Trong điện thoại Cố Thừa Kỳ khựng lại, định nói là không kịp nữa rồi nhưng giờ này không biết phải mở miệng như thế nào: “ Anh biết rồi, lát nữa anh sẽ đưa cậu ấy về.”
“ Vâng, làm phiền anh rồi.” Diêu Hữu thiên nhận được câu trả lời của Cố Thừa Kỳ vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng lại hụt hẫng.
Cái tên kia rõ ràng nói là không muốn đi để ở nhà với mình, vậy mà vừa nháy mắt đã chạy mất, còn không thèm gọi mình.
Thật quá đáng. Cô mắng vài câu nhưng cũng không tức giận.
Thật ra Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân rất tốt, những người khác cô không quá thân thiết vì vậy cũng chẳng chơi được mấy.
Chắc là Cố Thừa Diệu cũng vì điều này nên mới không gọi cô đi cùng.
Nhìn chiếc vòng trên tay, thôi vậy, không tính sổ với tên đó nữa.
Khó có dịp anh có lòng nhớ đến việc tặng quà cho mình.
Thì cô cũng nên rộng lượng một chút bỏ qua cho anh.
………………………………………………………………
Dieu Hữu thiên về Bắc Đô ngày đầu tiên là ở cùng với người nhà của Cố Thừa Diệu, ngày thứ hai vốn định gọi Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia tụ tập.
Ai ngờ Diêu Hữu Quốc đi công tác, còn Diêu Hữu Gia thì sang Paris tham dự triển lãm thời trang rồi, cả hai đều không ở Bắc Đô.
Cô chỉ còn cách gọi điện cho đám người Từ Tư Nhiên thông báo mình đã về đến Bắc Đô.
Cuối cùng gọi một vòng các cuộc điện thoại chẳng ai có thời gian rảnh, thời điểm cuối năm mọi người đều bận tối mặt.
Không còn cách nào khác cô đành tự mình đi chơi.
Mùa đông ở Bắc Đô rất lạnh, cái lạnh của miền Bắc hanh khô.
Vì vậy mà Diêu Hữu Thiên quấn mình giống như một cái bánh chưng.
Bước vào trung tâm thương mại, cô cởi áo khoác và khăn quàng cô cầm trên tay.
Diêu Hữu thiên không cần suy nghĩ nhiều mà đi thẳng đến khu đồ nam.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào chiếc vòng trên tay, được cô truyền hơi ấm nó không hề lạnh chút nào.
Quan trọng hơn đó là tấm lòng của Cố Thừa Diệu, cô rất cảm động.
Vì vậy hôm nay cô định sẽ chọn một món quà cho Cố Thừa Diệu.
Cô đi một vòng quanh khu đồ nam nhưng vẫn chưa tìm được món nào vừa ý.
Đến khi cô nhìn thấy bộ đồ trên người ma nơ canh trong một gian hàng đồ nam cao cấp thì lập tức bước vào.
Vừa định đưa tay cầm vào bộ đồ ngoài cửa vừa rồi.
Thì lại có một bàn tay chạm vào bộ đồ đó nhanh hơn cô một bước.
…………………………………………………………………………
P/s: Thật ra lúc viết chương này tác giả đã khóc, khóc cho Cố Thừa Diệu, anh ấy thật đáng thương.
Cố tam thiếu đáng thương của tôi, làm tôi khóc ướt mấy tờ giấy, nước mắt tuôn rơi…..
Hết chương 166.