Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 219: Chương 219: Chương 195: Cho rằng anh bắt nạt em




Editor: Xám

“Anh không có.” Tay Chiến Li giơ lên, không biết nên giải thích thế nào cho mình.

Hôm nay thật sự là trùng hợp, anh chỉ đến đây để tiễn người. Thật sự không ngờ gặp được Diêu Hữu Thiên.

“Trùng hợp? Trùng hợp của anh Chiến hơi có phần nhiều quá rồi.” Nhìn thấy anh đưa tay ra, vẻ chán ghét trên mặt Diêu Hữu Thiên càng sâu sắc: “Mời anh cách xa tôi một chút.”

Bàn tay giơ lên của Chiến Li, lại vô lực buông xuống. Nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút ủ rũ: “Thiên Thiên, chuyện lần trước, thật sự xin lỗi, còn nữa, anh thật sự không cố ý. Anh ―― “

Anh chỉ muốn thử khả năng một phần vạn đó, xem xem có khả năng khiến Diêu Hữu Thiên nhớ ra mình hay không.

Chỉ là anh đã thất bại rồi.

Khóe môi Diêu Hữu Thiên mím rất chặt.

Cô khoác thêm một lớp áo khoác lên người mình để phòng vệ. Người ngoài, nhất là người giống như Chiến Li, tuyệt đối đừng nghĩ đến việc đến gần.

Môi Chiến Li mấp máy, nhưng không có sức lực để nói ra.

Xoay người, chán nản cất bước.

Mà cùng lúc đó, Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đã xuất hiện ở cửa ra.

Khi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy hai anh trai, trong mắt đều là vui sướng. Không chút nghĩ ngợi đã nhào tới.

“Anh cả, anh hai.”

Diêu Hữu Thiên không thèm nhìn Chiến Li, bước nhanh đến trước mặt hai anh em Diêu Hữu Quốc, đưa tay ôm lấy Diêu Hữu Quốc: “Anh cả, em rất nhớ anh.”

“Thiên Thiên, lẽ nào em không nhớ anh?” Diêu Hữu Gia không chịu, vươn tay kéo Diêu Hữu Thiên vào lòng mình, cho cô một cái ôm thật chặt.

“Em cũng nhớ anh.” Diêu Hữu Thiên vỗ mạnh vào lưng anh trai. Chỉ có ở trong lòng người thân, mới khiến cô cảm thấy an toàn.

“Mặc dù anh cảm thấy chữ nhớ của em không có thành ý. Có điều anh vẫn sẽ chuẩn bị quà cho em.” Diêu Hữu Gia vỗ vỗ lưng Diêu Hữu Thiên: “Lễ phục anh làm cho em lần này, em nhất định sẽ rất thích. Đến lúc đó, em nhất định có thể trung tâm của buổi tiệc.”

“Anh hai.” Diêu Hữu Thiên nhíu mày, vẻ mặt mang theo vài phần chút dí dỏm: “Thì ra ý của anh là, không có trang phục của anh, em sẽ không thể trở thành trung tâm của buổi tiệc?”

“Nói nhầm, nói nhầm.” Diêu Hữu Gia vội vã lắc đầu: “Em gái của anh xinh đẹp như vậy, trang phục anh thiết kế có đẹp hơn nữa, cũng chỉ là thêu hoa lên gấm thôi.”

“Vậy còn được.” Diêu Hữu Thiên đầy vẻ đắc ý, nhìn cực kỳ tự mãn.

Diêu Hữu Quốc nhìn thấy dáng vẻ này của em gái, đưa tay ra xoa đầu cô: “Đã kết hôn rồi, mà còn trẻ con như thế.”

“Em cứ trẻ con đó. Không được sao?” Diêu Hữu Thiên lè lưỡi: “Trước mặt các anh, em chính là trẻ con mà.”

“Đúng đúng đúng.” Diêu Hữu Gia gật đầu, anh là fan cuồng của em gái, tất cả mọi hành động đều tuyệt đối nghe theo chỉ huy của em gái: “Cho dù em gái anh sống đến 100 tuổi, cũng vẫn là em gái của anh.”

“Đó là chắc chắn rồi.” Diêu Hữu Thiên chun mũi, khi nhìn thấy người thân, tâm trạng vẫn luôn đè nén đã thư thái hơn nhiều.

Mỗi tay ôm lấy cánh tay của một người, ý cười trên mặt Diêu Hữu Thiên chưa hề nhạt đi.

Mà đương nhiên cô cũng không chú ý đến, Chiến Li đứng ở một chỗ khác, hoàn toàn chưa đi xa.

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt chân thực nhất để lộ trước mặt anh trai của cô.

Trong lòng lại đố kỵ lại ao ước. Nếu như người có thể khiến cô lộ ra khuôn mặt cười như thế là anh, thì tốt biết mấy?

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Địa điểm đón tiếp Cố Tĩnh Đình, chọn ở phòng tiệc cỡ nhỏ tại khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.

Bởi vì đông người, nên đã chọn tiệc buffet.

Người nhà họ Cố đến từ Bắc Đô, còn có cả đám bạn từ nhỏ của Cố Thừa Diệu. Hai anh em nhà họ Diêu, và cả đám chị em đi cùng Diêu Hữu Thiên.

Mọi người tụ tập lại một chỗ, rất náo nhiệt.

Hôm nay Cố Tĩnh Đình rất vui vẻ. Ở nước Mỹ ân ân ái ái với Đường Diệc Th

âm, tốt thì có tốt thật, chỉ là quá ít bạn để chơi.

Bởi vì từ sau khi kết hôn, Đường Diệc Thâm đã giành làm hết những chuyện có thể có nguy hiểm.

Cô vừa nói mình muốn đại diện giao dịch gì đó, Đường Diệc Thâm lập tức không chịu.

Nếu không phải thỉnh thoảng có thể trêu ghẹo Hiên Viên Long Nhất một chút, lúc rảnh rỗi chơi đùa với con mình một chút.

Cố Tĩnh Đình đã chán đến muốn chết rồi.

Vẫn là về nước tốt, vừa nhìn đã thấy toàn là người quen.

Chào hỏi đám bạn cùng lớn lên từ nhỏ, mới phát hiện trong đám người, hình như đã thiếu mất một người.

Kéo Diêu Hữu Thiên đang tán gẫu với đám Lý Khả Nghi đến bên cạnh mình, ánh mắt Cố Tĩnh Đình đảo một vòng khắp phòng tiệc: “Thừa Diệu đâu?”

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, cô cố ý không chờ Cố Thừa Diệu, vào lúc anh nói sắp đến đón mình, đã đến khu nghỉ dưỡng trước một bước.

“Không biết, em không nhìn thấy anh ấy.”

“Hả, không phải nó nói phải đi đón em sao?” Cố Tĩnh Đình cảm thấy có chút kỳ quái.

Diêu Hữu Thiên mấp máy khóe miệng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên một chút: “Em đã bảo anh ấy không cần đến đón em, em đi cùng với các anh trai của em.”

Cố Tĩnh Đình xem dáng vẻ của cô thành thẹn thùng, kề sát bên tai cô: “Thế nào rồi? Gần đây chắc hẳn sống rất tốt phải không? Chị nghe nói các em rất ân ái đấy.”

Lần này Diêu Hữu Thiên đã thật sự lúng túng, ân ái? Bọn họ cũng được xem là ân ái sao?

“Diệc Thâm.” Cố Tĩnh Đình vẫy vẫy tay, Đường Diệc Thâm làm bảo mẫu ôm con ở bên kia nhanh chóng đi tới.

“Đồ đâu?” Cố Tĩnh Đình chìa tay, Đường Diệc Thâm lấy một cái hộp ra.

Cố Tĩnh Đình nhận lấy, đưa đến tay Diêu Hữu Thiên.

“Nhìn xem, có thích không.”

Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu, mở hộp ra, là một bộ trang sức bằng kim cương.

Góc cạnh của kim cương màu hồng nhạt có thể nói là được cắt rất hoàn mỹ, tạo hình của vòng cổ bạch kim là hình giọt nước. Tôn lên kim cương màu hồng nhạt được cắt gọt hoàn mỹ. Trong sáng thanh tao, khuyên tai, vòng tay, nhẫn tương ứng là một bộ. “Rất đẹp.” Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Tĩnh Đình, không hề có ý nhận ngay: “Vật này quá quý giá rồi?”

“Quý giá sao? Tốt lắm.” Cố Tĩnh Đình cười khoát tay: “Em đừng tưởng rằng đây là quà chị tặng cho em, là người khác tặng cho em đấy, chị chỉ tiện đường mang đến mà thôi.”

Diêu Hữu Thiên không rõ lắm: “Đó là?”

“Không phải chị.” Cố Tĩnh Đình lắc đầu: “Đoán thử xem người tặng bộ trang sức này là ai?”

Diêu Hữu Thiên không đoán ra, người sẽ tặng kim cương quý giá như vậy ――

“Chẳng lẽ là mẹ?” Không thể trách cô đoán là Kiều Tâm Uyển, trên thực tế, trong khoảng thời gian gần một năm kết hôn với Cố Thừa Diệu, Kiều Tâm Uyển đối xử với cô rất tốt.

“Ừm.” Cố Tĩnh Đình gật đầu: “Mẹ biết chị sắp đến, đặc biệt cho người đưa đến, người thiết kế là thím Phán Tình, cả bộ kim cương này do ba chị lấy được ở nước ngoài, cứ để không ở đấy. Lần này mới nhờ thím thiết kế xong xuôi, bảo chị mang đến cho em.”

“... .”

Diêu Hữu Thiên cầm bộ trang sức này lên, đầu tiên là có sự cảm động xuất hiện.

Nhưng cảm giác thứ hai trào lên trong lòng, lại là xót xa.

Không ai hiểu con bằng mẹ. Suy nghĩ của Cố Thừa Diệu, Kiều Tâm Uyển đã biết từ lâu rồi phải không?

Bà không thể để con trai ly hôn, bởi vì bà không thích Bạch Yên Nhiên.

Trước đây vẫn luôn cảm thấy may mắn, bởi vì so với những gia đình có quan hệ mẹ chồng nàng dâu khác mà nói, Kiều Tâm Uyển đối xử với cô thật sự rất tốt.

Nhưng bây giờ, cho dù Kiều Tâm Uyển có đối tốt với cô hơn nữa, cô cũng không biết phải tiếp tục cuộc hôn nhân với Cố Thừa Diệu như thế nào.

Dáng vẻ ngẩn người của cô, đã thu hút cái liếc mắt của Cố Tĩnh Đình, vỗ vai cô: “Sao thế? Cảm động đến mức nói không nên lời rồi à?”

Áp mặt đến gần một bàn tay đặt trên vai Diêu Hữu Thiên: “Chậc, mẹ chị đối xử với em còn tốt hơn với chị, chị đố kỵ lắm đấy.”

Giọng điệu trêu đùa của Cố Tĩnh Đình, không hề khiến Diêu Hữu Thiên vui vẻ, Diêu Hữu Thiên trả lại cho Cố Tĩnh Đình: “Nếu chị đã nói mẹ đối xử với em tốt hơn, vậy tặng chị cái này được.”

“Đừng. Chị đùa đấy.” Cố Tĩnh Đình vội vã xua tay: “Em đừng cho là thật mà. Dù sao quà cũng đã tặng rồi, xử lý thế nào là chuyện của em.”

Diêu Hữu Thiên có chút phì cười nhìn hành động của Cố Tĩnh Đình. Chẳng biết có phải là ảo giác của cô không, dù thế nào cô cũng cảm thấy, lần này Cố Tĩnh Đình quay về, hình như đã trẻ ra không ít, mà cô cảm thấy càng giống một đứa bé hơn.

Mà Đường Diệc Thâm vẫn luôn im lặng, từ đầu đến cuối nhìn Cố Tĩnh Đình bằng ánh mắt dịu dàng cưng chiều, tựa như cô là bảo bối anh yêu thương quý trọng nhất.

Đường Hạo Triết anh ôm trong lòng cũng vậy. Đôi mắt linh động từ lúc bắt đầu nhìn mẹ đến giờ vẫn chưa từng dời đi.

Người chồng tri kỉ, con trai đáng yêu. Gia thế tốt đẹp, bản thân xuất chúng.

Cho dù nhìn thế nào, Cố Tĩnh Đình cũng giống như con cưng của trời.

“Nhìn thấy Hạo Triết, có xúc động muốn tự sinh một đứa không?” Cố Tĩnh Đình chớp chớp mắt.

Diêu Hữu Thiên mấp máy khóe miệng, đang định mở miệng. Lại để người ta ngắt mất lời.

“Có, đương nhiên là có.”

Không biết từ lúc nào Cố Thừa Diệu đã đến đây, một tay vắt ngang lên eo Diêu Hữu Thiên, tay còn lại vươn ra, chạm vào má Đường Hạo Triết.

“Bọn em đang trong quá trình nỗ lực tạo người.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Cơ thể đột nhiên bị kéo vào lòng Cố Thừa Diệu, cả người Diêu Hữu Thiên đều trở nên cứng đờ.

Sắc mặt của cô có chút bất thường, nhưng lại nỗ lực kiềm chế mình, không đưa tay gạt Cố Thừa Diệu ra.

Kiềm chế quá mức, khiến cơ thể cô hơi lạnh cứng.

Cố Thừa Diệu gần như đã phát hiện ra sự bất thường của Diêu Hữu Thiên trước tiên: “Sao vậy? Sợ à? Đã nói anh đến đón em, lại tự mình chạy mất, hại anh đi uổng công một chuyến. Em nói xem, anh phải trừng phạt em thế nào?”

Diêu Hữu Thiên nhìn vẻ mặt cười như không cười của anh, giống như người bị định thân (không thể cử động được).

Mím chặt môi, chỉ bình tĩnh nhìn Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu nhìn thấy dáng vẻ của cô, đột nhiên bật cười. Trán nhẹ nhàng tựa vào trán cô, cọ hai cái lên phía trên: “Được rồi, anh nói đùa thôi. Hai anh trai của em đều ở đây, anh đâu dám phạt em thật chứ.”

Anh vẫn còn may mắn đấy. Diêu Hữu Quyền có ca phẫu thuật trong bệnh viện, Diêu Hữu Thế đã đến Tokyo tham gia triển lãm manga.

Bằng không anh em cùng hợp sức, có lẽ là cực kỳ kinh người.

“Có điều lần sau, em có thể đừng để anh trai em đưa đi không? Nếu không anh trai em còn cho rằng anh bắt nạt em đấy.”

Diêu Hữu Thiên vẫn không nói gì. Cố Tĩnh Đình nghiêng mặt, nhìn Đường Diệc Thâm một cái: “Anh xem thằng bé này kết hôn rồi, trở nên khác hẳn. Cái bộ dạng dính người này, thật sự khiến người ta ngán muốn chết.”

Cố Thừa Diệu nghe thấy thế, không xấu hổ chút nào, ngược lại đưa tay ra càng dùng sức kéo Diêu Hữu Thiên vào lòng mình: “Làm sao? Chính anh chị lúc vừa mới kết hôn hận không thể dính vào nhau một ngày hai mươi tư giờ. Lại không cho bọn em dính nhau một lát sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.