Editor: Xám
“Sorry.” Hà Nhược Băng nói xin lỗi: “Tôi không nên nói thẳng như vậy. Tin rằng đàn ông bình thường đều sẽ không chấp nhận. Có điều, tôi có chứng cứ.”
Lúc cô ta nói, lấy trong túi xách mang theo bên mình ra một tấm hình. Sau đó rút về bằng tốc độ nhanh nhất.
Mặc dù chỉ nhìn một cái, nhưng đã đủ để Cố Thừa Diệu nhìn rõ. Tấm hình này, có nội dung gì.
Định đưa tay ra, Hà Nhược Băng lại nhét tấm hình vào túi xách bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó bảo vệ phía sau lưng.
“Tam thiếu sẽ không muốn ra tay với tôi ở đây chứ. Nếu như anh muốn nhìn tấm hình còn lại, vậy thì đi theo tôi đi.”
Nói xong, Hà Nhược Băng cũng không quan tâm Cố Thừa Diệu có đi theo hay không, đã quay người nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc.
,
Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, nghĩ đến nội dung của tấm hình kia, cân nhắc một lát, đã đi theo phía sau cô ta.
Bên ngoài phòng tiệc, là hành lang rất dài, đầu bên kia của hành lang là hướng đi đến toilet, mà đầu còn lại, lại là hướng đi đến thang máy, và cả phòng hội nghị.
Diêu Hữu Thiên đi ra từ phòng toilet sau khi trang điểm lại, vừa vặn nhìn thấy Cố Thừa Diệu rời đi cùng với bóng dáng của một người phụ nữ.
,
Bóng lưng của người phụ nữ đó nhìn hơi quen mắt. Trong lòng có chút hiếu kỳ, không tự giác đã đi theo phía sau bọn họ.
Cô không biết tại sao mình không gọi Cố Thừa Diệu lại, phản ứng đầu tiên trong lòng là: Không phải Bạch Yên Nhiên lại đến tìm anh chứ?
,
Nhịp tim hơi nhanh, khi đi qua chỗ rẽ, mắt thấy đã sắp đi qua, cơ thể bỗng chốc bị người khác dùng lực kéo vào sau một cánh cửa.
Vào lúc này một miếng khăn vuông bịt lên mặt cô.
Mùi gay tràn ngập chóp mũi khiến cô mất đi ý thức trong nháy mắt, sau đó ngã vào lòng của người phía sau.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Phòng tiệc ở lầu ba tòa nhà chính của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.
Mà bên kia của lầu ba, còn có một phòng hội nghị rất lớn.
Hà Nhược Băng đưa tay đẩy cửa đi vào. Quay người, nhìn Cố Thừa Diệu đi theo mình, trên mặt có vẻ đắc ý.
“Tam thiếu, anh thật sự không khiến tôi thất vọng.”
“Lấy tấm hình ra. Giao ra cả cuộn phim của cô nữa.” Vừa rồi Cố Thừa Diệu nhìn thấy rõ, đó là hình chụp Diêu Hữu Thiên và Chiến Li hôn nhau.
Hà Nhược Băng chạm tay vào người anh. “Đâu có dễ vậy?”
Cố Thừa Diệu không mở miệng, nhìn Hà Nhược Băng, không khó đoán ra mục đích của cô ta.
Hất tay cô ta ra, trong mắt là sự chán ghét không thể che giấu: “Cô muốn gì?”
Hà Nhược Băng nhíu mày, thở dài, không để ý đến sắc mặt lạnh lùng của Cố Thừa Diệu chút nào, chỉ vào cái ghế trong phòng hội nghị: “Ngồi đi.”
,
Cố Thừa Diệu không hề nhúc nhích: “Nói, cô muốn gì?”
Anh không ngồi, Hà Nhược Băng cũng không miễn cưỡng, đặt một tay lên vai anh. Tay còn lại, vẽ vài vòng lên ngực anh.
“Cố tam thiếu là một người thông minh, làm sao lại không biết cái tôi muốn là gì?”
Lại một lần nữa hất tay cô ta ra. Giọng nói của Cố Thừa Diệu tăng thêm mấy phần chán ghét: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu giao phim chụp ra?”
Hà Nhược Băng bị anh vạch mặt. Nhưng không tức giận chút nào, ngược lại vòng hai tay lên cổ Cố Thừa Diệu.
,
“Tôi nhớ lần trước tổng giám đốc Cố nói tôi là một con giòi, không biết lúc anh ăn con giòi này, anh sẽ có phản ứng thế nào nhỉ.”
Cô ta nói với giọng điệu trêu đùa, trong mắt đầy mong đợi, nhưng không thể che giấu được ác ý tận sâu trong lòng cô ta.
Cố Thừa Diệu, không phải anh đã khiến tôi nhục nhã sao? Tôi lại muốn xem xem, anh có thể cười được bao lâu?
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
Giơ tay lên, muốn kéo Hà Nhược Băng ra. Nhưng không ngờ cô ta đã thu tay về trước một bước, sau đó trực tiếp ôm lấy eo anh.
“Sao nào? Không muốn hình của vợ nữa à?”
,
“Làm sao tôi biết, những tấm hình đó không phải hình ghép?” Cố Thừa Diệu lại kéo cô ta ra. Vừa dùng sức, đã đẩy cô ta ra xa.
Vì những tấm hình đó, anh và Diêu Hữu Thiên đã bất hòa một trận. Ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng bọn họ.
Bây giờ nhìn thấy người phụ nữ này, anh chỉ có kích động muốn ném cô ta ra khỏi cửa sổ của nơi này.
Trước tiên không bàn hình thật hay giả. Nhưng có một điểm rất rõ ràng, người phụ nữ trước mặt, càng không phải thứ gì tốt đẹp.
Hà Nhược Băng không đề phòng, bị ngã xuống mặt đất.
Cố Thừa Diệu ra tay rất mạnh, mông cô ta bị dập sinh đau.
Cô ả kêu nhỏ một tiếng, nhìn Cố Thừa Diệu chớp chớp mắt, không quên bày ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp: “Chậc chậc, Cố tam thiếu thật sự không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc mà.”
“Anh cảm thấy, tôi sẽ dùng hình ghép để lừa anh sao? Anh thật là có lòng tin với vợ của anh đấy.”
Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Thu hồi ý định của cô đi. Cái mánh khóe của cô, tôi đã thấy rất nhiều rồi.”
“Tốt, rất tốt.” Hà Nhược Băng vỗ tay, đứng dậy khỏi mặt đất: “Nếu tổng giám đốc Cố không thèm để ý, vậy tôi đành phải đi trước vậy. Chỉ không biết, ngày mai khi những tấm hình này xuất hiện trên các trang báo lớn, tổng giám đốc Cố còn có thể duy trì vẻ đắc ý của ngày hôm nay không.”
,
Đôi mắt như chim ưng của Cố Thừa Diệu híp lại, trong đó có tức giận muốn bộc phát: “Nói ra điều kiện điều kiện của cô.”
“Không phải tôi vừa nói rồi sao?” Hà Nhược Băng cười nhẹ, một lần nữa dựa sát vào bên cạnh Cố Thừa Diệu, tay vẽ lên ngực anh mấy vòng: “Tam thiếu tuổi trẻ tài cao, lại anh tuấn phóng khoáng, còn khôi ngô cao lớn như vậy. Tôi chỉ muốn làm tình với anh thôi. Tam thiếu cần gì lạnh lùng từ chối như thế?”
“Làm tình? Cô cũng xứng sao?” Cố Thừa Diệu dùng sức túm chặt tay cô ta: “Cô thật to gan? Lại dám theo dõi vợ của tôi?”
“Theo dõi?” Hà Nhược Băng cười, mặc dù tay bị kéo rất đau, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đắc ý trên mặt cô ta lúc này: “Chỉ là lúc tôi muốn đi gặp Triệu Bách Xuyên, vừa vặn nhìn thấy vợ anh đi ra từ nhà anh ta. Nếu nói theo dõi, Chiến Li mới là người theo dõi vợ anh chứ?”
,
“Bọn họ hôn nhau ở ngay trên đường. Chậc chậc, thân mật như thế, tùy tiện như thế ——“
Cô tay bị siết chặt, Hà Nhược Băng cảm nhận được, tay cô ta đau đớn giống như sắp bị người ta bẻ gãy, cô ta không sợ chết tiếp tục mở miệng: “Anh có thể giết chết tôi ở đây, cũng có thể cướp hình trong túi xách của tôi. Có điều, ngày mai, tấm hình của vợ anh và Chiến Li sẽ gây ra náo loạn đến mức cả thế giới đều biết. Nên biết rằng, vợ của anh cũng đã ở trong nhà Triệu Bách Xuyên mấy giờ đồng hồ ——“
Động tác trên tay Cố Thừa Diệu không giảm nhẹ, Hà Nhược Băng lại đột nhiên cười ra tiếng: “Quên nói cho anh biết. Tôi vẫn luôn muốn có được Triệu Bách Xuyên. Thế nhưng anh ta liên tục cự tuyệt tôi. Không chiếm được, theo dõi cũng tốt. Vậy nên tôi lén lút đặt camera trong nhà anh ta. Lẽ nào anh không tò mò, vợ anh và anh ta, đã làm những gì sao?”
,
Cố Thừa Diệu bỗng chốc buông lỏng tay, đứng đó, sống lưng rất thẳng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ u ám. Hai tay của anh buông thõng bên người, nắm rất chặt.
Hà Nhược Băng không hề nghi ngờ, giây kế tiếp anh sẽ xông lên bóp gãy cổ cô ta.Quay cổ tay một lát, đau đớn ở nơi đó khiến ánh mắt cô ta trở nên khát máu, cô ta muốn khiến người đàn ông trước mặt càng khó xử hơn: “Dĩ nhiên, công bố hay không, tất cả đều do anh. Tam thiếu, thật ra nguyện vọng của tôi rất bé nhỏ, hơn nữa ——“
Lại một lần nữa dựa sát đến bên anh, Hà Nhược Băng ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn ngập vẻ mời gọi: “Với yêu cầu của tôi, anh không hề chịu thiệt, phải không?”
,
Trong phòng hội nghị không hề bật điều hòa.
Gió thổi qua, hơi lạnh, Hà Nhược Băng càng không kiêng dè mà ôm lấy eo Cố Thừa Diệu: “Lạnh quá. Tam thiếu, anh khẳng định, anh không cho tôi chút ấm áp nào sao?”
Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm dày đậm của người phụ nữ trước mặt, vẻ chán ghét ở tận sâu trong mắt làm thế nào cũng không thể che giấu.
Anh đột nhiên vươn tay, không chút khách khí bóp chặt cổ Hà Nhược Băng.
Tiến lên mấy bước, cơ thể Hà Nhược Băng mất cân bằng, bị anh đè lên bàn làm việc.
,
Hai tay của anh, bóp rất chặt, chỉ cần dùng sức một chút, Hà Nhược Băng đã có thể đi gặp Thượng Đế rồi.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Lá gan của cô thật sự rất lớn.” Cố Thừa Diệu thật sự nên khen ngợi người phụ nữ này: “Lại dám uy hiếp tôi.”
“Có điều, có lẽ cô không biết, cỏ trên phần mộ của những người dám uy hiếp tôi, đều cao hơn cô.” Tay siết chặt, anh nhìn khuôn mặt Hà Nhược Băng vì thiếu khí mà bắt đầu trở nên đỏ bừng: “Cô cho rằng, cô không đưa cho tôi những tấm hình và phim chụp kia, tôi sẽ không có cách lấy của cô? Cô thật sự, quá coi thường tôi rồi.”
Hà Nhược Băng không thở nổi, cô ta há miệng, liều mạng muốn hít được một chút không khí trong lành.
“Ngoan ngoãn giao hết hình cô đã chụp ra đây, có lẽ tôi có thể tha cho cô, bằng không ——“
,
Cố Thừa Diệu khẽ cúi đầu, giọng nói đè thấp vang lên từng tiếng bên tai Hà Nhược Băng, vào lúc này giọng nam dễ nghe lại giống như âm thanh đến từ địa ngục: “Tôi có một nghìn cách thức, có thể khiến cô sống không bằng chết ——, cô có thể thử một chút.”
“Ưmh ——” Hà Nhược Băng nổ đom đóm mắt, cô ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Cơ thể cô ta bắt đầu co quắp, cô ta đột nhiên hối hận, cô ả không nên đến trêu chọc Cố Thừa Diệu. Nếu như bị anh bóp chết như vậy...
Hai tay không ngừng vùng vẫy, bản năng cầu sống đã lấn áp tất cả.
Vào lúc Hà Nhược Băng cảm thấy mình sắp nghẹt thở, cửa phòng hội nghị đã bị người ta đẩy ra.
,
Tiếng vang đột ngột này, thành công khiến Cố Thừa Diệu buông lỏng tay ra.
“Các người đang làm gì?” Giọng nói cực kỳ thô kệch, chỉ thuộc về một mình Diêu Đại Phát.
Cố Thừa Diệu đang bóp cổ Hà Nhược Băng, bởi vì đè cô ta lên chiếc bàn lớn của phòng hội nghị.
Nhìn từ phía cửa, giống như Cố Thừa Diệu đang nằm trên người Hà Nhược Băng làm gì đó vậy.
Sắc mặt Diêu Đại Phát hơi biến đổi, Tuyên Tĩnh Ngôn đi cùng ông, sắc mặt cũng thay đổi theo.
,
Trước tiên Cố Thừa Diệu buông tay ra, lùi về sau một bước dài.
“Ba. Mẹ.”
Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn không trả lời, hai người nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời sắc mặt đều có vẻ kỳ lạ ở mức độ khác nhau.
, , , , , , , , , , , , ,
Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh. Cố Thừa Diệu đứng đó không nói một lời. Cả người anh vẫn còn đang chìm trong lửa giận vì bị người khác uy hiếp.
Mà Hà Nhược Băng liên tục thở hổn hển, tham lam hít lấy không khí tươi mới.
Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn nhìn Cố Thừa Diệu một cái, lại nhìn Hà Nhược Băng một cái. Cảnh tượng vừa rồi, cực kỳ giống như Cố Thừa Diệu nằm trên người Hà Nhược Băng, làm gì cô ta vậy.
Ánh mắt quét qua khuôn mặt Hà Nhược Băng, Tuyên Tĩnh Ngôn “à” một tiếng, đã nhận ra cô ả: “Là cô.”