Editor: Xám
Uống sạch nước trong cốc, nén cơn cảm giác buồn nôn kia xuống. Ngước mắt, lại đối diện với Cố Tĩnh Đình đầy vẻ quan tâm: “Thiên Thiên?”
“Hơi khát một chút.” Đặt cốc xuống, Diêu Hữu Thiên một lần nữa quay về đứng trước chảo dầu: “Chị chờ một chút, món này làm rất nhanh, sẽ xong ngay.”
“Không sao.” Cố Tĩnh Đình khoát tay: “Nếu như em không khỏe, để lát nữa làm cũng không sao.”
“Em không sao.” Diêu Hữu Thiên cầm cây vét bột lên, dự cảm trong lòng lại càng rõ rệt hơn.
Cô, không phải là mang thai rồi chứ?
Vào lúc này?
Vậy cô, phải làm thế nào đây?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cả ngày hôm đó, Diêu Hữu Thiên bất ngờ có chút tinh thần không yên.
Cho dù Cố Tĩnh Đình khen bánh bí đao cô làm không ngớt lời, Uông Tú Nga cũng nể mặt ăn thêm hai chiếc, trái tim cô vẫn treo lửng lơ, không có lúc nào hạ xuống.
Mặc dù trên mặt đang cười, nhưng đáy mắt lại là tâm sự nặng nề.
Sự khác thường của cô, rốt cuộc đã thu hút sự chú ý của Cố Thừa Diệu.
Lúc ăn cơm tối, phát hiện cô ăn cực kỳ ít. Hơn nữa ánh mắt cũng không trong trẻo giống như bình thường, bên trong lộ ra mấy phần nghi ngờ, mấy phần bất đắc dĩ, và cả mấy phần rối rắm.
Đã xảy ra chuyện gì?
,
Quan hệ của hai người, đã sớm không quay về được lúc ban đầu ở thành phố Y nữa.
Nhưng Cố Thừa Diệu vẫn rất quan tâm đến Diêu Hữu Thiên. Anh liên tục quan sát hành động, sắc mặt của cô, cuối cùng khẳng định đã có chuyện lớn xảy ra.
Ăn cơm xong, cô ngồi với Uông Tú Nga một lát, lại chơi đùa với Tiểu Hạo Triết một hồi, lúc này mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà cô vừa về phòng, Cố Thừa Diệu đã đi theo.
Lúc cô cầm đồ ngủ định vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, anh chắn ở trước mặt cô.
“Em làm sao vậy?”
,
Ngước mắt, Diêu Hữu Thiên ngơ ngẩn nhìn Cố Thừa Diệu, trên khuôn mặt thanh lệ có chút kinh ngạc.
Mím môi, mắt hạnh thoáng hiện vẻ hốt hoảng: “Em không sao.”
Cô chưa thể khẳng định mình có thật sự mang thai hay không, chỉ là cơ thể có chút khó chịu.
Với quan hệ hiện giờ của bọn họ, cô không biết đối với bọn họ mà nói, bây giờ cô mang thai là tin tức tốt, hay là tin tức xấu.
Anh và mình đang chiến tranh lạnh, vậy thì sẽ vui vẻ khi nhìn thấy cô mang thai có con sao?
“Không sao?” Hình như Cố Thừa Diệu không tin, sắc mặt của cô rõ ràng không tốt lắm.
Giơ tay lên chạm vào trán cô, không ngờ anh sẽ đột nhiên cử động, người Diêu Hữu Thiên theo bản năng nghiêng sang bên cạnh.
,
Sắc mặt Cố Thừa Diệu, bỗng chốc thay đổi.
Từ khi từ thành phố Y về đến nay, trong lòng anh biết hôm đó mình đã làm quá rồi.
Cũng không phải là dùng bạo lực với cô, mà là lợi dụng ưu thế bẩm sinh của đàn ông, hết lần này đến lần khác khiến cô khuất phục, khiến cô thuận theo.
Đến giờ anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi mình trêu chọc cô gần như cả người ửng hồng, khó nhịn nhưng lại không thỏa mãn cô, ép cô thừa nhận khát vọng của cô đối với anh.
Anh cũng nhớ rõ cảnh tượng cô khóc lóc cầu xin dưới thân anh, không ngừng xin anh buông tha cho cô.
,
Biết thể diện của cô bị tổn thương, thậm chí sau lần đó đã oán hận anh nhiều hơn, cho nên mấy ngày nay không muốn để anh thân cận.
Những điều này, anh đều hiểu.
Cho nên mấy lần rõ ràng anh muốn, nhưng vẫn chịu đựng, chính là không muốn làm cho trong lòng cô khó chịu mà sinh ra ám ảnh.
Suy cho cùng là thương tiếc cô, muốn cho thời gian từ từ bình phục, không muốn ép buộc cô.
Càng không muốn khiến cho cô nghĩ rằng đối với cô anh chỉ có dục vọng.
,
Chỉ là bình thường cô tránh anh thì cũng thôi đi, lần trước đến club chơi Valetine cũng tránh mình.
Mà từ hôm đó đến bây giờ, đã qua một tuần lễ. Cô vẫn đang tránh mình ——
Buổi tối mỗi ngày chỉ cần anh vừa chạm vào cô, cơ thể của cô đã cứng ngắc giống như thi thể.
Cho dù anh thật sự muốn làm gì đó, cũng vì phản ứng của cô mà trở nên mất hứng.
Cô luôn miệng nói yêu anh, nhưng ngay đến sự đụng chạm của anh cũng không muốn, Cố Thừa Diệu là một đấng mày râu. Có thể chịu thiệt một hai lần, nhưng Diêu Hữu Thiên liên tục không nể mặt anh như vậy.
Trong lòng anh buồn bực, đương nhiên sắc mặt không dễ nhìn lắm.
,
Mà bây giờ, rõ ràng anh chỉ muốn quan tâm cô, cô lại xem anh là lũ lụt thú dữ ——
Diêu Hữu Thiên, em thật sự được lắm.
“Được. Rất được, xem ra, sự quan tâm của anh thật sự chỉ là dư thừa mà thôi.”
Trong sự kiềm chế lộ ra mấy phần tức giận mơ hồ. Cũng không nhìn Diêu hữu thiên, rời đi mà không quay đầu lại.
Diêu Hữu Thiên cầm áo ngủ trên tay, nhất thời đứng đó không hề nhúc nhích.
Cô không hề có ý không muốn để anh chạm vào, chỉ là biết mình không bị bệnh, động tác tránh né đó, hoàn toàn là vô thức.
,
Suy cho cùng cô biết rõ mình không hề bị bệnh, càng không phải cảm mạo phát sốt.
Không biết vì sao, cô đột nhiên lại không muốn cho anh biết, bây giờ có thể mình đã mang thai.
Bởi vì thật ra cô cũng không chắc chắn làm anh sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh, giống như lại hiểu lầm rồi. Quả thật, khoảng thời gian này, mình không muốn để anh gần gũi.
Vừa nghĩ tới bộ dạng của mình ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi hôm đó, trong lòng cô lại có cảm giác nhục nhã mơ hồ.
Phản ứng của cô, một nửa là vì tình yêu đối với anh, nhưng người phụ nữ hết sức phóng đãng trên giường kia, lại khiến cô không dám đối diện với chính mình.
,
Cô hơi sợ, sợ mình sẽ không khống chế được, sợ mình sẽ lại mất khống chế dưới thân anh.
Bọn họ vẫn còn chiến tranh lạnh, cô muốn giữ lại một chút kiêu ngạo và tự tôn của mình.
Cho dù cô yêu anh, cô cũng không muốn khiến anh cảm thấy cô là một người phụ nữ thấp hèn phóng đãng như thế.
Trong lòng thở thật dài. Thôi. Cứ để anh hiểu lầm đi, dù sao hiểu lầm giữa bọn họ đã đủ nhiều rồi, không chỉ một điều này.
Tất cả, chờ ngày mai cô đi khám bác sĩ rồi nói tiếp.
Đến lúc đó cô sẽ lại quyết định, phải đối mặt với Cố Thừa Diệu thế nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cả buổi tối Diêu Hữu Thiên liên tục lăn lộn khó ngủ, rất nhiều hình ảnh liên tục hiện lên trong mộng cảnh.
Một cảnh là dáng vẻ tức giận của Cố Thừa Diệu, một cảnh lại là lúc quan hệ của bọn họ tốt hơn, dáng vẻ anh chu đáo bảo vệ mình.
Một lát sau mộng cảnh thay đổi, Chiến Li xuất hiện ở trước mặt cô, liên tục chất vấn cô tại sao lại quên mất anh.
Một cảnh là cảnh tượng cô và Chiến Li bị Cố Thừa Diệu bắt gian tại giường.
Những ác mộng đó khiến sáng sớm thức dậy tinh thần cô không được tốt, sắc mặt đương nhiên cũng không tốt lắm.
,
“Thiên Thiên, em không sao chứ?” Cố Tĩnh Đình là người đầu tiên phát hiện sắc mặt Diêu Hữu Thiên có chút bất thường, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Em không sao.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu một cái: “Có lẽ hơi cảm lạnh rồi.”
Ngày hôm qua vừa mới đổ tuyết, mặc dù tuyết đọng không dày, nhưng quả thực nhiệt độ đã giảm đi mấy độ.
“Bây giờ vẫn là lúc xuân hàn, phải chú ý sức khỏe.” Uông Tú Nga mặt đầy quan tâm: “Nếu như cơ thể con không khỏe, hôm nay không cần đi làm nữa.”
“Con thật sự không sao. Bà nội yên tâm.”
“Thừa Diệu đâu?” Uông Tú Nga và Cố Tĩnh Đình đồng thời mở miệng.
,
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, tối hôm qua, là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu không quay về ngủ.
Trước đây cho dù anh có tức giận hơn, bất mãn hơn, cũng sẽ không đến mức đêm không về ngủ. Bây giờ xem ra, hôm qua anh đã thực sự tức giận rồi?
“Anh ấy, tối hôm qua có việc.” Diêu Hữu Thiên nhanh chóng khôi phục tinh thần, giải thích cho Cố Thừa Diệu: “Anh ấy có gọi điện thoại cho con, nói hôm nay đến thẳng công ty ——“
Uông Tú Nga gật đầu tỏ ý đã hiểu, có điều vẻ mặt vẫn mang theo mấy phần chỉ trích: “Cơ thể con không khỏe, nó còn chạy loạn khắp nơi, quay về bà nhất định sẽ giúp con nói nó một chút.”
“Không cần đâu, bà nội. Thật sự không phải vấn đề gì lớn.”
,
Nếu nói cuộc hôn nhân này có điều gì khiến cô lưu luyến không nỡ bỏ. Ngoài Cố Thừa Diệu ra, chính là sự chăm sóc của mấy vị trưởng bối nhà họ Cố đối với mình.
Cố Tĩnh Đình nhìn vẻ mặt em dâu, vẻ mặt thế nào cũng lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.
Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên, rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì? Lẽ nào vẫn là chuyện lần trước?
Ý nghĩ quanh quẩn rất nhiều, nhưng trên mặt không để lộ vẻ gì.
Xem ra, cô phải cho người hành động nhanh hơn rồi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi Diêu Hữu Thiên ăn bữa sáng xong đã đến thẳng bệnh viện.
Trời rất lạnh, cô lại không cảm thấy.
Lấy số, xếp hàng, kiểm tra.
Tâm trạng hết sức phức tạp, trong chờ mong lại mơ hồ lộ ra chút thấp thỏm, tâm trạng như thế, chính cô cũng cảm thấy rối rắm.
Ánh mắt nhìn về phía bệnh nhân ngồi ở hai bên hành lang, cũng đang chờ kiểm tra, phần lớn bụng đều đã cao gồ lên rồi.
Chồng của bọn họ ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng trao đổi với vợ.
Trong đó có một người đàn ông tuổi còn trẻ, đặt tay lên bụng vợ.
,
Ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn vào mắt vợ. Cảnh tượng đó không khỏi khiến Diêu Hữu Thiên đỏ cả viền mắt.
Nếu như Cố Thừa Diệu biết mình mang thai, có phải cũng sẽ giống như người đàn ông này, dịu dàng vậy, vui vẻ như vậy, mong chờ một sinh mệnh mới ra đời như vậy?
“Số 13, Diêu Hữu Thiên.” Y tá lớn tiếng gọi tên cô.
Cô đứng dậy, đi qua những thai phụ đang chờ kiểm tra kia, đi vào trong phòng làm việc của bác sĩ.
“Phản ứng có thai sáu tuần. Có thai trong tử cung, tất cả bình thường. Cô Diêu cô đã kết hôn chưa?”
,
Lời của bác sĩ, máy móc mà lạnh lẽo
Diêu Hữu Thiên gật đầu theo bản năng: “Kết, kết hôn rồi.”
Bác sĩ nhìn cô một cái, có lẽ dáng vẻ không tập trung trên mặt cô khiến cô ấy có chút nghi hoặc: “Có cần đứa trẻ không?”
“Cần.” Đương nhiên là cần rồi. Dù thế nào Diêu Hữu Thiên cũng không ngờ bác sĩ sẽ hỏi như vậy, nhất thời sắc mặt có chút bất thường.
Bác sĩ nhìn thấy, cũng xem như không thấy.
,
Có bao nhiêu phụ nữ rõ ràng chưa kết hôn nhưng lại nói kết hôn rồi. Mang thai ba tháng đầu đã đến phá.
Bệnh viện này mặc dù nói là nơi cứu mạng người, có điều, những sinh mạng bị chôn vùi, càng nhiều hơn.
“Nếu như cần, ba tháng đầu chú ý đồ ăn thức uống, không được vận động quá mạnh, duy trì tâm trạng vui vẻ. Còn nữa, một tháng đến khoa sản kiểm tra một lần.”
Lời nói công thức hóa, cộng thêm đưa cho một quyển sổ tay ghi chép kiến thức về thời kỳ mang thai.
Diêu Hữu Thiên nhận lấy bản báo cáo có thai của mình, cầm quyển sổ tay kiến thức kia lên rồi rời đi.