Editor: Xám
Anh đang không vui chuyện gì?
Diêu Hữu Thiên thấy hơi kỳ lạ, lại có phần không hiểu.
Tiếp đó lại là một đợt im lặng, hình như cô nghe thấy tiếng thở gấp hơi nặng nề ở đầu bên kia điện thoại, không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ anh gắng sức khống chế cơn giận của mình.
Có phải cô lại khiến anh không vui rồi không? Nhưng bây giờ cô vẫn chưa biết rõ lắm trong nhà đã xảy ra chuyện gì, tùy tiện bảo anh về cùng mình.
Thật ra cô chỉ phản ứng theo bản năng. Lại không biết trong lòng Cố Thừa Diệu, đây là biểu hiện cô không xem anh thành chồng mình.
Nếu như cô thật sự đủ hiểu rõ anh, hoặc là thật sự đủ tin tưởng anh, nhất định sẽ không phản đối đề nghị để anh về cùng mình.
,
Đáng tiếc là, bọn họ vừa mới trải qua chiến tranh lạnh hơn nửa tháng, ngăn cách trong lòng lại chưa loại bỏ.
Không phải cô không tin anh, chỉ là có chút do dự, mà do dự như vậy, lại đủ để khiến Cố Thừa Diệu khó chịu. Hơn nữa còn là vô cùng khó chịu.
“Em cẩn thận một chút. Đến thì gọi điện thoại cho anh.” Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, mới lại có một câu nói này.
“Được.”
Sau chữ này lại là im lặng, Diêu Hữu Thiên cắn môi, muốn nói mình đã mang thai, nhưng vẫn cúp điện thoại.
Hình như Cố Thừa Diệu đang tức giận? Anh đang giận chuyện gì?
,
Một tiếng sau, Diêu Hữu Thiên nhìn thấy Diêu Hữu Gia đã ở sân bay.
Không thấy vẻ mặt cười đùa cợt nhả trước giờ của anh, chỉ có vẻ nặng nề.
Mà tin tức phát ra từ miệng anh khiến Diêu Hữu Thiên trợn to hai mắt, làm thế nào cũng không dám tin vào lỗ tai mình.
Nhịp tim bỗng chốc nhanh hơn, cuối cùng cùng lên máy bay với Diêu Hữu Gia.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhà họ Diêu ở thành phố Y.
So với lạnh giá vừa mới đổ tuyết của Bắc Đô, lúc này nhiệt độ của thành phố Y ở phương nam đã tăng lên không ít.
Gió biển á nhiệt đới thổi qua, trong ẩm ướt mang theo từng cơn ấm áp.
Liên tục bôn ba, Diêu Hữu Thiên ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn. Đồ trên máy bay cực kỳ khó ăn.
Cô chỉ nếm một miếng đã nôn ra toàn bộ.
,
Phản ứng này đương nhiên là vì mang thai, Diêu Hữu Gia lại xem là cô chưa thích ứng với ngồi máy bay. Quan tâm mấy câu rồi cũng không nói gì khác.
Dù sao điều anh quan tâm hơn bây giờ, là một chuyện khác.
Bầu không khí nặng nề như vậy mãi cho đến khi về nhà.
Xe dừng lại ở biệt thự nhà họ Diêu. Diêu Hữu Thiên xông thẳng vào trong nhà.
Khác với bầu không khí cực kỳ náo nhiệt trước tết, vừa vào phòng khách, cô đã cảm nhận được một sự khó chịu đè nén.
Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế đều ngồi ở trong phòng khách.
Không nhìn thấy Tuyên Tĩnh Ngôn và Diêu Đại Phát.
,
Thấy em trai em gái trở về. Diêu Hữu Quốc đứng lên.
Sắc mặt của anh rất nặng nề, cho dù là trước đây Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu làm khó dễ, đi kiện nhà họ Cố, anh cũng không lộ ra vẻ mặt như thế.
Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế cũng vậy. Trận biến cố bất chợt này, khiến cho tâm trạng bọn họ lúc này đều trở nên hết sức phức tạp.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Diêu Hữu Thiên nhìn quanh phòng khách, không hề nhìn thấy bóng dáng ba mẹ: “Mẹ đâu?”
“Ở trên lầu.” Giọng nói của Diêu Hữu Quốc rất nhạt.
“Ba thì sao?”
,
“Không biết.” Sắc mặt Diêu Hữu Quốc hơi lạnh: “Sáng sớm hôm nay đã ra ngoài rồi.”
Diêu Hữu Thiên ngồi xuống ghế sofa, nhìn ba anh trai nhà mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ các anh có thể nói với em rồi chứ?”
“Anh cũng không rõ lắm.” Cuối năm ngoái tập đoàn Chính Phát vừa mới xảy ra vấn đề về công trình, những sự kiện phía sau, việc nào cũng phải do Diêu Hữu Quốc đến giải quyết.
Anh lại vừa mới từ Bắc Đô về, phải bắt đầu làm một số chuyện, cũng cần thời gian.
Ngoài mấy ngày tết, anh gần như bận đến mức chân không chạm đất.
,
Cũng không cần phải nói đến Diêu Hữu Quyền, anh ở bệnh viện, tết cũng bận. Đừng nói là lúc bình thường. Đương nhiên cũng thường xuyên không ở nhà.
Diêu Hữu Thế vì triển lãm manga, cũng bận nhiều ngày. Chờ đến lúc bọn họ hết bận được một thời gian, mới phát hiện trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.“Vậy các anh nói ——“
“Là mẹ nói.” Người lên tiếng, là Diêu Hữu Quyền.
Anh là bác sĩ khoa ngoại, từ mùa xuân đến nay, người ở bệnh viện không giảm mà lại tăng.
Say rượu lái xe xảy ra sự cố an toàn, vì đốt pháo hoa pháo trúc không cẩn thận đã xảy ra chuyện.
,
Mỗi ngày anh bận đến mức chân không chạm đất. Qua ngày mười lăm, cuối cùng đã được ngày nghỉ, có thời gian nghỉ một nhịp.
Lại phát hiện sắc mặt của mẹ Tuyên Tĩnh Ngôn bất thường. Có một lần anh còn nhìn thấy mẹ trốn trong phòng rơi lệ.
Anh hỏi bà có chuyện gì, Tuyên Tĩnh Ngôn lại không chịu nói.
Cho tới buổi sáng hôm nay, lúc anh muốn xuống lầu, cách cửa phòng đã nghe thấy tiếng tranh chấp của ba mẹ.
Không phải anh cố ý nghe lén, mà là bọn họ thật sự đã cãi vã quá lớn tiếng.
,
“Ông đi đi, ông đi đến bên cạnh người phụ nữ kia đi. Tôi không muốn nhìn thấy ông.”
“Tôi đã giải thích rồi, chuyện hoàn toàn không giống như bà nghĩ, tại sao bà không tin tôi?”
“Tin ông? Tôi tin thế nào? Người phụ nữ kia đã tìm tới cửa rồi, muốn tôi nhường chỗ. Diêu Đại Phát, ông thật sự đã phụ lòng tôi.”
“Tôi. . . . . .”
“Ông cút đi.” Cảm xúc Tuyên Tĩnh Ngôn kích động, gần như sắp ngất đi: “Ông cút đi, tôi không muốn nhìn thấy ông.”
Thấy thật sự không thể nói chuyện với bà, Diêu Đại Phát hết cách, đành phải rời đi trước.
,
Vừa ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Diễu Hữu Quyền ở cửa, nhất thời sắc mặt có chút lúng túng, đôi môi mấp máy, muốn giải thích cho mình, nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể rời đi mà không nói một lời.
Diêu Hữu Quyền đi vào, Tuyên Tĩnh Ngôn nằm sấp trên giường, khóc hu hu.
Mới mấy ngày, tóc mai của bà lại có thêm một vài sợi bạc, mà bả vai lên xuống của bà đã nói rõ tâm trạng lúc này của bà.
Diêu Hữu Quyền tiến lên, muốn hỏi mẹ rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ.”
“Hữu Quyền ——” Tuyên Tĩnh Ngôn vừa nhìn thấy con trai, tâm trạng vẫn luôn đè nén cuối cùng đã có cửa ra. Bà òa lên một tiếng, khóc càng lúc càng thảm thiết.
,
Diêu Hữu Quyền muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiếc rằng cảm xúc của bà thật sự quá kích động, lại khóc đến ngất đi.
Anh hết cách, đành phải để mẹ nghỉ ngơi trước.
Lúc này mới gọi điện thoại cho từng người thông báo cho các anh em, bảo bọn họ về nhanh một chút.Trước khi lên máy bay Diêu Hữu Thiên đã nghe Diêu Hữu Gia nói qua một lần, bây giờ nghe lại vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin.
“Không thể nào, sao ba lại làm chuyện như vậy? Còn lâu em mới tin.”
“Anh cũng không tin.” Diêu Hữu Thế nhỏ nhất, với thiên tính của họa sĩ manga, dù sao cảm tính cũng lấn át lý tính: “Có phải bên trong có hiểu lầm gì không?”
,
“Anh cũng không biết.” Giọng nói Diêu Hữu Thế rất nhạt: “Giữa lúc đó mẹ đã tỉnh mấy lần, cảm xúc vẫn rất kích động, anh sợ mẹ cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, đã cho mẹ uống thuốc an thần. Bây giờ vẫn đang ngủ. Cho nên chuyện mọi người muốn biết, phải đợi mẹ tỉnh lại mới có thể nói cho chúng ta biết.”
Dù sao, với thái độ sáng sớm hôm nay của Diêu Đại Phát, là tuyệt đối không giải thích được với các con trai con gái.
Năm anh em có mặt đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều hết sức nghiêm túc.
Diêu Hữu Thiên nghĩ đến lúc nhỏ Diêu Đại Phát cho cô cưỡi trên lưng làm ngựa, dù thế nào cũng không tin được ông lại biết ngoại tình.
“Có phải là hiểu lầm không?”
,
Vừa nói câu này ra, trong phòng khách lại im lặng một lần nữa.
Hiểu lầm, mọi người đều hy vọng là hiểu lầm.
Lúc Diêu Đại Phát nghèo nhất vì một ân tình đã cưới Tuyên Tĩnh Ngôn, hơn 30 năm, trước đây Tuyên Tĩnh Ngôn không chê ông người thô nhà nghèo, ở bên cạnh ông đi đến bây giờ.
Mà Diêu Đại Phát lại ngoại tình, còn là vào lúc này.
Nếu như nói mấy năm trước, lúc nhà họ Diêu vừa mới phất lên ông làm như vậy, còn có thể hiểu được, bây giờ thì lại hoàn toàn không hiểu nổi.
Tại sao có thể như vậy?
,
“Không phải hiểu lầm.” Một giọng nói hơi yếu ớt vang lên, ánh mắt mấy anh em đều đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Không biết từ lúc nào Tuyên Tĩnh Ngôn đã đi xuống lầu. Hai tay vịn cầu thang, từ từ đi xuống.
“Mẹ.” Mấy người gọi lên, Diêu Hữu Thiên càng là người đầu tiên xông lên, đỡ Tuyên Tĩnh Ngôn đi xuống dưới lầu.
“Các con, đều về hết?”
Trong giọng nói của Tuyên Tĩnh Ngôn, có mấy phần áy náy, có mấy phần chua xót, nhiều hơn là đau khổ ẩn nhẫn.
,
“Mẹ.” Diêu Hữu Thiên phát hiện, chỉ là hơn nửa tháng không gặp, mẹ đã tiều tụy đi không ít, nhất là tóc mai, gần như đã bạc hết.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Dù thế nào cô cũng không tin, Diêu Đại Phát tính tình thành thực chất phác, cá tính lại thô kệch, lại ngoại tình.
Không chỉ riêng cô, bốn anh em nhà họ Diêu, cũng không tin.
Tuyên Tĩnh Ngôn được Diêu Hữu Thiên đỡ, ngồi xuống ghế sofa.
Mấy anh em đều vây quanh bà, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Cơ thể bà vẫn hơi run rẩy, mấy ngày nay vì chuyện này, đã hao tổn toàn bộ tinh thần của bà.
Cả đời này, cho dù là lúc nhà họ Diêu sống khổ hơn nữa, bà cũng chưa từng đau khổ và rối rắm như lúc này.
,
Bà ngồi ở đó, đối diện với vẻ quan tâm trong mắt các con trai con gái, dường như tâm trạng đã bình phục không ít, mặc dù đáy mắt vẫn đầy vẻ buồn đau.
“Hôm ấy, ông ấy về nhà rất trễ, mẹ biết tết ông ấy xã giao nhiều, cũng biết gần đây công ty bận. Không hề nghi ngờ.”
Bà nói rất chậm, rất chậm: “Ông ấy đi tắm, quên cầm quần áo. Mẹ bèn đưa vào cho ông ấy, vẻ mặt ông ấy có chút hốt hoảng. Nhận quần áo xong thì bảo mẹ đi ra ngoài.”
Lúc ấy bà còn có chút buồn cười, đều là vợ chồng già rồi, còn xấu hổ sao?
Lúc xoay người định đi lại nhìn thấy, trên bả vai Diêu Đại Phát, có mấy vết cào.
,
Bây giờ là mùa đông, trời cực kỳ lạnh. Thành phố Y lại không có hệ thống sưởi ấm giống như thành phố ở phương bắc.
Bọn họ ra ngoài đều phải mặc quần áo dày, vậy thì là ai để lại vết cào như vậy trên bả vai ông?
Lúc ấy Tuyên Tĩnh Ngôn đã trợn tròn mắt.
Cũng hỏi thẳng.
“Hôm nay đến công trường, chắc là đã dính bụi, sau lưng hơi ngứa. Tự tôi không cẩn thận đã cào rách.”
Diêu Đại Phát lúc đó, đã giải thích với bà như vậy.