Editor: Xám
“Anh không cảm thấy, đây là tác phẩm quen thuộc của Cố thị các người sao?”
Biết đối thủ của mình là Cố thị, văn phòng của Diêu Hữu Thiên đã làm công tác chuẩn bị.
Thủ đoạn mấy năm nay của Cố Thừa Diệu, càng ngày càng ác liệt, cũng càng ngày càng cực đoan.
Có điều dùng chiêu này, thật sự đủ độc, cũng đủ ác.
Đánh cho Phú Hoa không có sức đánh trả, tiếp đó ra tay thu mua.
Với năng lực của Cố thị, tẩy trắng cho một công ty là chuyện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
,
Nhưng đối với AOS mà nói, bọn họ lại tốn nhiều thời gian hơn để đi thuyết phục cổ đông của công ty.
Mặc dù cuối cùng nếu như có thể thu mua thành công thì sẽ có lợi cho bọn họ, nhưng khó tránh khỏi thủ đoạn sẽ khá là ác liệt.
Huống hồ cứ như vậy. Phú Hoa nhất định sẽ không lực chọn AOS nữa.
Cố Thừa Diệu mở to hai mắt, nhìn Diêu Hữu Thiên: “Em, em cho rằng là anh làm?”
Diêu Hữu Thiên im lặng, ngoài Cố thị, lẽ nào còn có bên thứ ba thu mua công ty của Phú Hoa sao?
Hơn nữa thủ đoạn này, thật sự giống hệt như quá trình Cố Thừa Diệu thu mua một công ty khác trong quá khứ.
,
“Em ——” Cố Thừa Diệu có chút tổn thương: “Thiên Thiên, em cho rằng là anh làm?”
“Em có thể hiểu được thủ đoạn của anh.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Chuyện này, các anh đã thắng rồi.”
Bởi vì nếu như cô, cô sẽ chỉ chờ bản thân Phú Hoa chống đỡ không nổi nữa rồi mới ra tay. Nhưng Cố Thừa Diệu lại trực tiếp đánh gục người ta.
“Không phải là anh.” Hai ngày nay Cố Thừa Diệu đều rơi vào niềm vui bất ngờ cực lớn vì Diêu Hữu Thiên đã quay về.
Đã từ lâu anh không biết đã ném chuyện công ty đi đâu rồi. Ngay cả công ty anh cũng không vào.
“Nhưng nếu như em nghi ngờ anh, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời.”
,
Cố Thừa Diệu đứng lên, trên mặt không có vẻ không vui vì bị nghi ngờ, chỉ có mấy phần nặng nề: “Thiên Thiên, anh không hề muốn Phú Hoa gặp chuyện, gia tăng tốc độ thu mua của anh. Nhưng, nếu như em cho rằng chuyện này là Cố thị làm. Vậy anh sẽ cho em một câu trả lời.”
Giọng điệu của anh quá mức trịnh trọng, khiến trong chốc lát Diêu Hữu Thiên cũng không biết phản ứng thế nào,
Cô im lặng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Anh không cần phải như thế. Nhìn từ lập trường kinh doanh, dùng một chút thủ đoạn, cũng là bình thường.”
Chỉ là góc độ của mỗi người không giống nhau. Với tính cách của cô, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn cấp tiến như vậy.
“Anh không làm.” Cố Thừa Diệu lại nói một lần nữa, có điều lần này cũng không có tức giận, hít sâu một cái. Xoay người rời đi.
Để lại nhìn Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng rời đi của anh, muốn gọi anh lại, nhưng lại không biết phải nói thế nào mới tốt.
,
Cô không hề có ý trách anh, trên thương trường nói chuyện làm ăn.
Cho dù anh đã nói anh yêu cô. Nhưng tình cảm là tình cảm mà chuyện làm ăn là làm ăn phải không?
Huống hồ AOS cũng không phải công ty của cô. Nói ra, cô cũng chỉ có được tiền hoa hồng mà thôi.
Nhưng Cố thị lại không như vậy, tuyệt đối có thể mang đến lợi nhuận khổng lồ.
Chỉ là không chờ cô giải thích với anh, anh đã chạy đi rồi.
,
Thôi, trước tiên cứ như vậy đi.
Nhìn về phía Jessie, Diêu Hữu Thiên nghĩ đến một khả năng khác: “Gửi bưu kiện thông báo cho Taryn, nói cho anh ta biết tình hình bên này. Sau đó nói với anh ta, việc thu mua sẽ tiếp tục. Tôi sẽ thuyết phục lão tổng của Phú Hoa, hợp tác với chúng ta.”
Cuộc cạnh tranh đã trở nên gay cấn, vậy thì lấy tư thế cạnh tranh chân chính, và cả thực lực của AOS, đối đầu với Cố thị, đọ sức thật tốt một phen đi.
“Tôi nghĩ bây giờ đi đàm phán, nhất định Cố thị cũng sẽ ra tay.” Jessie suy nghĩ đến vấn đề sẽ gặp phải trong thu mua hiện giờ: “Vivian, chị cảm thấy làm thế nào mới có thể nâng cao phần thắng của AOS?”
Diêu Hữu Thiên nghĩ sâu xa một hồi, trong đầu đã hiện lên một ý kiến khác: “Tôi có một ý kiến ——“
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Buổi chiều.
Văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Cố thị bị người đẩy ra. Thư ký đi theo phía sau Cố Thừa Diệu, nhìn Cố Thừa Kỳ một cái: “Tổng giám đốc, giám đốc anh ấy ——“
“Cậu ra ngoài trước đi.” Cố Thừa Kỳ phất phất tay, ra hiệu cho Cố Thừa Diệu ngồi xuống đối diện anh: “Buổi sáng có chuyện gì sao? Không thấy em đến công ty.”
“Chuyện của Phú Hoa, là anh làm?” Cố Thừa Diệu đi thẳng vào vấn đề.
Cố Thừa Kỳ ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, buổi sáng anh đã muốn nói với em chuyện này. Có điều em không ở đây.”
“Tại sao?” Cố Thừa Kỳ chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của mình: “Tại sao phải nhúng tay vào chuyện của Phú Hoa?”
,
Cố Thừa Kỳ đặt tài liệu trên tay xuống, có chút khó hiểu nhìn Cố Thừa Diệu: “Có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên là có vấn đề. Tại sao anh không nói với em một tiếng?”
“Nói gì?” Cố Thừa Diệu giang tay ra, không hiểu vì sao hôm nay cậu em họ này lại kích động như thế: “Tuần trước, vì chuyện của Phú Hoa, em đã phê bình giám đốc Trần và giám đốc Lâm một trận. Nổi giận ở công ty, hại người người cảm thấy bất an. Em có biết em còn tiếp tục như vậy, sẽ khiến bao nhiêu nhân viên nhập viện vì tâm trạng căng thẳng không?”
“Em ——“
“Em nói với giám đốc Trần, chỉ cho ông ấy một tuần lễ. Ông ấy không nghxi ra cách, đã tới tìm anh.”
,
“Anh đã cho ông ấy một vài đề nghị.” Cố Thừa Kỳ đứng dậy, gương mặt tuấn tú không thua gì Cố Thừa Diệu nhưng lại có thêm mấy phần trầm ổn: “Như vậy không phải rất tốt sao? Lão hồ ly Hoa Chính Khang kia, lập tức sẽ đến cầu xin chúng ta thu mua Phú Hoa.”
“Anh ——” Cố Thừa Diệu giơ tay lên, nắm thành quyền trong không trung, rồi lại buông xuống: “Em ——“
Đúng rồi, Diêu Hữu Thiên thật sự không nghĩ oan cho anh. Đúng là Cố thị làm.
“Sao vậy?” Lần đầu tiên Cố Thừa Kỳ phát hiện ra, hình như cậu em trai này có chút bất thường: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trước đây chuyện như vậy, không phải Cố Thừa Diệu chưa từng làm. Lần này cậu ấy khiếp sợ như vậy là vì sao?
,
Bọn họ, bắt đầu từ lúc nào, đều biến thành cùng một loại người.Để đạt được mục đích, không ngại dùng một chút thủ đoạn.
Anh lạnh nhạt, Cố Thừa Diệu lại vô tình.
Hai người đàn ông mất đi tình cảm chân thành giống như nhau, cũng chỉ có thể gửi gắm tâm tình vào công việc.
Có điều nhìn Cố Thừa Diệu hôm nay, có chút bất thường. Nói ra. Hình như hai ngày rồi Cố Thừa Diệu không vào công ty?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
,
Cố Thừa Diệu lườm anh cả nhà mình một cái, kéo ghế ra ngồi xuống, trên mặt có màu xám tro: “Anh cả, lần này em thật sự bị anh hại chết rồi.”
“Hả?” Sao anh lại hại cậu ấy?
“Công ty nước ngoài thu mua Phú Hoa, anh có biết là nhà nào không?”
“AOS.” Cố Thừa Kỳ cũng đã chuẩn bị một chút với công ty nhà mình: “Anh đã xem qua tài liệu Tiểu Mã đưa, mặc dù công ty này đã thành lập rất lâu, hơn nữa danh tiếng của châu Âu cũng không tệ. Nhưng nếu muốn cạnh tranh với chúng ta, thì còn kém một chút.”
Dù sao thị trường của Trung Quốc vẫn khác với nước ngoài.
,
“Lần này đại diện AOS phái đến, tên tiếng Anh là Vivian. Tên tiếng Trung là Diêu Hữu Thiên ——“
Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, một tay chống cằm: “Mấy ngày trước em gặp cô ấy ở Phú Hoa quá vui mừng, quên dặn dò Tiểu Mã, chuyện em giao cho cậu ta trước đó không cần tiếp tục nữa.”
Lại nói, chuyện này thật sự là sơ sót của anh.
Nghĩ Tiểu Mã dù sao cũng đã làm trợ lý của anh nhiều năm như vậy rồi, trước đó cũng biết anh gần như điên dại vì Diêu Hữu Thiên, làm sao còn có thể tiếp tục chứ?
“Em nói đùa phải không?” Bốn năm trước Cố Thừa Diệu muốn sống muốn chết như thế nào.
Tất cả mọi người của nhà họ Cố đều biết mấy năm nay mất đi Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu điên cuồng đến mức nào. Vì Diêu Hữu Thiên, anh gần như đã chết một lần.
,
Bây giờ, cậu ấy nói, Diêu Hữu Thiên đã quay về ——
“Anh xem bộ dạng em, giống như đang nói đùa sao?”
Cố Thừa Diệu đột nhiên ngồi thẳng người: “Cô ấy qua về rồi, Diêu Hữu Thiên, vợ của em, cô ấy chưa chết, cô ấy quay về rồi ——“
Thật ra anh đã làm những chuyện gì, anh đã nói với người nhà họ Diêu, nhưng chưa bao giờ nói với người nhà họ Cố.
Anh không nói ra miệng. Câu chuyện cũ đó, anh chưa bao giờ chủ động nhắc đến trước mặt người nhà họ Cố.
“Em ——“
“Em có lỗi với cô ấy.” Cố Thừa Diệu nói ra ân oán năm đó một lượt rất đơn giản: “Cô ấy vẫn có lòng oán hận em, hoặc cũng có thể là sợ.”
,
Vậy nên Diêu Hữu Thiên đã bỏ chạy.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Anh cảm thấy may mắn vì cô đã chạy, chỉ là chạy, không chết.
Cố Thừa Kỳ đã lăn lộn trên thương trường lâu như vậy rồi, tự nhận đã đến trình độ tám ngọn gió thổi không động, nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào lộ ra biểu cảm trên mặt như lúc này: “Em ——“
Suy nghĩ đảo một vòng, anh chọn ra một trọng điểm không phải của trọng điểm: “Muốn anh dừng tay sao?”
Anh thu hồi quyết định trước đó, trình tự tiếp theo không đi nữa.
Vậy người của AOS muốn thu mua Phú Hoa, sẽ đơn giản hơn một chút phải không
“Không cần.” Cố Thừa Diệu lắc đầu: “Nếu như anh đã ra tay rồi. Đương nhiên những người già trong hội đồng quản trị sẽ không buông tay như vậy. Thôi vậy.”
,
Quan trọng nhất là Diêu Hữu Thiên đã biết chuyện này là tác phẩm của Cố thị, anh có tiếp tục che giấu cũng chẳng ăn thua gì.
Hơn nữa anh cũng không cho rằng Diêu Hữu Thiên sẽ chấp nhận sự “rút lui” hoặc có thể gọi là “bố thí” này của mình.
Cố Thừa Diệu đột nhiên bật cười, nụ cười đó khiến Cố Thừa Kỳ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Thôi, em cũng muốn xem xem, ở nước ngoài mấy năm, thực lực của cô ấy đã đến đâu rồi.”
Sự kiện lần này, Diêu Hữu Thiên sẽ nghĩ ra cách thế nào để tiếp chiêu, hay sẽ nghĩ ra cách thế nào để giải quyết.
Anh thật sự rất tò mò mà.
,
Có điều: “Em nghe nói có người bị thương. Thương thế đó có nghiêm trọng không?”
“Không sao.” Cố Thừa Kỳ khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra mấy phần ung dung tùy ý: “Người đó là người thân của nhân viên công ty. Trước đó đã tiêm dự phòng, chỉ là vết thương nhỏ.”
Mục đích cũng chỉ là làm lớn chuyện lên, ép Phú Hoa nhượng bô mà thôi.
Đây quả thật là tác phong làm việc của Cố Thừa Kỳ, dĩ nhiên, cũng là của hắn .
Trong lòng Cố Thừa Diệu biết rõ, nếu như hiện giờ không có AOS, anh thật sự sẽ làm chuyện như thế này.
Cho nên Diêu Hữu Thiên nói không có sai, nhưng anh vẫn có chút khó chịu.
Sự khó chịu này không phải là nhắm vào Cố Thừa Kỳ, mà là đối với mình.
,
Bốn năm. Anh đã chờ bốn năm, cuối cùng đã chờ được người con gái ấy về.
Kết quả vừa về mình đã tặng cô một món quà lớn như thế.
Chắc là cô ấy sẽ giận phải không?
Quan hệ vất vả lắm mới dịu đi của hai người, có phải sẽ lại trở nên căng thẳng?
Đến giờ cô vẫn còn khắc ghi, cô lạnh mặt nói: “Cố Thừa Diệu, anh không tin tôi, mà tôi, cũng không tin anh như vậy. Chúng ta thật sự hợp ở bên cạnh nhau sao?”
,
Mà anh nói: Chuyện em không thích, anh đều sẽ không làm.
Quay người đi lại làm ra chuyện như vậy.
Anh cũng vẫn nhớ, cô nói: “Tôi có người đàn ông đó. Quan trọng nhất là, cho dù xảy ra chuyện gì, anh ấy đều tin tưởng tối, đứng về phía tôi.”
Phải rồi, người đàn ông kia sẽ tin tưởng cô.
Vậy cô thì sao? Cô tin tưởng mình đến mức nào?
,
Lúc cô nhướn mày nói, chuyện này lẽ nào không phải thủ đoạn quen thuộc của Cố thị các anh, lúc đó anh có thái độ gì?
Anh không hề tức giận, chỉ là trong lòng có chút mất mát.
Anh, thật sự vẫn không thể khiến người ta tin tưởng.
Hay là cô thật sự không tin tưởng anh như vậy.
Cho dù anh làm bao nhiêu, sự không tín nhiệm của cô đối với anh, đều toát ra từ trong xương tủy.
,
“Sao vậy?” Cố Thừa Kỳ thật sự rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Thừa Diệu: “Em cho rằng anh sẽ làm người khác bị thương sao? Anh sẽ không làm.”
Cố Thừa Diệu lắc đầu: “Chuyện không liên quan đến anh.”
Không liên quan đến Cố Thừa Kỳ hệ, người có vấn đề luôn là anh.
Và cả vấn đề giữa anh và Diêu Hữu Thiên.
Lấy tay vỗ trán, anh đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Cố Thừa Kỳ: “Nói cho em biết, phải làm sao, mới có thể làm cho một người tin tưởng anh?”
“Phải làm sao mới có thể khiến một người toàn tâm toàn ý tin tưởng anh? Cho dù anh làm gì, cũng đứng về phía anh?”
Lần này, Cố Thừa Kỳ lại ngây người. Nhìn cậu em trai rõ ràng là “khổ sở vì tình” ở trước mắt, không nói ra được một chữ nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diêu Hữu Thiên ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch Hội đồng quản trị của Phú Hoa, nhìn Hoa Chính Khang dù chỉ là hai ngày không gặp, nhưng rõ ràng sắc mặt đã kém hơn rất nhiều.
“Cô Diêu, mời cô về đi.” Thật ra từ một tuần trước, Hoa Chính Khang đã biết trước, Phú Hoa gặp chuyện là tác phẩm của ai.
Cho nên ông ta mới liên tục kéo dài, không chịu ký hợp đồng với Cố thị.
Ông ta nỗ lực muốn tìm một con đường sống để quay lại, nhưng đã thất bại.
“Tôi đã quyết định đồng ý điều kiện của Cố thị.”
,
Trứng chọi đá. Bây giờ thương trường Bắc Đô bị Cố thị khuấy đảo hỗn loạn như thế, sau này sẽ là thiên hạ của nhà họ Cố.
Ông ta không nên cảm thấy mất mát, ít nhất Cố Thừa Diệu và Cố Thừa Kỳ đều có năng lực, sau khi Phú Hoa bị Cố thị thu mua, chẳng những có thể lấy tiếp tục bảo tồn gốc rễ, thậm chí có thể phát triển rực rỡ.
“Chủ tịch Hoa. Xin ông trước tiên đừng vội vã ra quyết định.”
Diêu Hữu Thiên nhìn từ góc độ kinh doanh nói chuyện làm ăn, vẻ mặt rất tỉnh táo: “Chuyện lần này, trong mắt tôi hoàn toàn không phải là lỗi của Phú Hoa.”
“Không sai, quả thực là vì Phú Hoa kinh doanh không tốt mà gặp phải tình hình bị thu mua. Nhưng nếu như làm ầm ĩ chuyện này ngay lúc này, thật sự là một chuyện tốt với Phú Hoa sao?”
“Lùi một bước mà nói, Phú Hoa bởi vì kinh doanh không tốt mà bị thu mua, so với Phú Hoa vì chất lượng sản phẩm có vấn đề, rơi vào phá sản cho nên mới bị thu mua, lý do nào có thể khiến người ta tin tưởng hơn?”
,
“Cô Diêu ——” Hoa Chính Khang không nói gì, có điều sắc mặt càng u ám: “Tôi hiểu hết những điều cô nói, có điều ——“