Editor: Xám
Khi tên ngốc Cố Thừa Diệu vội vàng chạy về nhà họ Cố.
Ra sức rút ngắn thời gian đường xe ban đầu hơn một tiếng thành gần một tiếng. Hơn nữa lao như điên về nhà dưới tình huống kẹt xe ở Bắc Đô.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên và Cố Dịch Phàm cùng ngồi trên thảm sàn chơi xếp hình.
Cùng lúc cơ thể anh thả lỏng, cũng lao xộc tới, đưa tay ra, ôm cả hai mẹ con vào trong lòng mình.
Trong khoảnh khắc ấy, anh giống như đã ôm lấy cả thế giới.
Anh biết hôm nay mình đã hơi kích động, nhưng khi nghe thấy Diêu Hữu Thiên đã đến thành phố Y, phản ứng đầu tiên của anh chính là mình đã làm sai.
,
Suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như Diêu Hữu Thiên cũng quên anh đi giống như quên Chiến Li.
Không biết anh sẽ buồn bã đến mức nào, cho dù không phải cô cố ý.
Bây giờ thì tốt rồi, con trai và vợ đều ở đây, đều đã quay về. Thật tốt quá.
Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu ôm lấy, xếp hình trên tay đã rơi xuống mặt đất.
Cố Dịch Phàm cũng vậy, còn bị ba bé dọa giật mình.
Có điều bé không đẩy ba ra. Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Diêu Hữu Thiên hơi nhíu mày bằng khuôn mặt nhỏ nhắn tương đối bình tĩnh.
,
Ý tứ đó chính là, hôm nay ba làm sao vậy?
Diêu Hữu Thiên hơi bật cười, giơ tay vỗ lưng Cố Thừa Diệu, ý bảo anh buông lỏng tay.
Cố Thừa Diệu lại không chịu buông.
Hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ, mặc Cố Thừa Diệu ôm nửa ngày, cuối cùng đã buông bọn họ ra.
“Thiên Thiên.” Cố Thừa Diệu bình tĩnh lại, cuối cùng có thể tìm Diêu Hữu Thiên tính sổ rồi: “Em em em, em đã đi đâu? Tại sao không để lại lời nhắn cho anh?”
“Em không để lại lời nhắn sao?” Diêu Hữu Thiên không thừa nhận sự lên án này: “Em có nói với ba mẹ em đi đâu. Là bản thân anh nghe nhầm thôi.”
,
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, đúng rồi, người trêu đùa không phải Diêu Hữu Thiên, là Kiều Tâm Uyển.
Anh tương đối uất ức vươn tay ôm lấy tay Diêu Hữu Thiên: “Em xem, đến mẹ cũng ức hiếp anh. Em cũng không thương anh.”
“Ừm. Em thương anh.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, đặt xếp hình trên tay xuống, quay người nhìn Cố Thừa Diệu: “Thương anh cái gì? Tại sao anh không biết đường gọi điện thoại hỏi em một câu? Ở đâu? Bản thân ngốc còn trách ai?”
Lần này Cố Thừa Diệu thật sự buồn bực.
Không phải anh nóng ruột sao? Lại nói tiếp, ai không biết lên máy bay phải tắt máy điện thoại?
Nếu như Diêu Hữu Thiên ở trên máy bay, chẳng phải gọi cũng vô dụng sao?
,
“Em cũng bắt nạt anh.” Cố Thừa Diệu rất uất ức, nhìn con trai một cái: “Phàm Phàm, mẹ con ức hiếp ba.”
Cố Dịch Phàm không biết vì sao Cố Thừa Diệu nói như vậy, có điều mẹ là người tốt, Cố Thừa Diệu lại bị mẹ ức hiếp, nhất định là anh đã làm sai.
“Đáng đời chú. Nhất định là chú đã chọc mẹ giận rồi, cho nên mẹ mới không để ý đến chú.”
Cố Thừa Diệu muốn hộc máu, đây là con cái kiểu gì vậy chứ?
“Cố Dịch Phàm. Ba là ba con. Con phải gọi ba là ba.”
Cố Dịch Phàm quay mặt đi không động đậy, vẻ mặt cũng rất thản nhiên.
,
Diêu Hữu Thiên hơi buồn cười, lại có chút thông cảm với Cố Thừa Diệu, có điều thông cảm là thông cảm, chuyện anh làm sai, nợ vẫn phải tính.
“Phàm Phàm, con chơi một mình một lát trước nhé, mẹ có chuyện muốn nói với ba.”
“Biết rồi biết rồi, hai người muốn hôn hôn đúng không.” Cố Dịch Phàm láu lỉnh, gần đây bé cũng học được rất nhiều từ mới: “Chỉ thích lừa gạt trẻ con.”
Cố Thừa Diệu suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình: “Con nói gì thế? Ai muốn hôn hôn?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Cố Dịch Phàm còn lâu mới tin đấy: “Lúc cháu và bà nội chơi với nhau ông nội luôn thích ném cháu ra bên ngoài, sau đó sẽ ôm bà nội không buông. Đôi lúc cháu sẽ nhìn trộm, phát hiện ông nội và bà nội đang chơi hôn hôn.”
,
Cố Thừa Diệu choáng váng, Diêu Hữu Thiên đỏ cả mặt.
Có phải cô đã biết chuyện không nên biết nào đó không?
Có điều cô vẫn thật sự có chút tò mò, cha chồng vẫn luôn mang vẻ mặt như núi băng, khi đối diện với mẹ chồng sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Có phải cũng lạnh mặt không?
“Phàm Phàm.” Diêu Hữu Thiên nhìn khuôn mặt biến thành xanh lá của Cố Thừa Diệu, không hiểu sao Diêu Hữu Thiên lại muốn cười, có điều vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc nói với Cố Dịch Phàm: “Lần sau không cho nhìn trộm. Ông nội sẽ tức giận.”
“Con không nhìn trộm, ông nội cũng sẽ tức giận.” Cố Dịch Phàm lè lưỡi: “Hình như ông không thích con ở bên cạnh bà. Mỗi lần con và bà nội ở cạnh nhau, ông đều sẽ lạnh mặt.”
,
Được rồi, Diêu Hữu Thiên đã bị con trai đánh bại, xoa đầu con trai.
Trong lòng muốn giáo dục trẻ con một chút, lại bị Cố Thừa Diệu kéo đi: “Ông nội không thích con ở cạnh bà nội, ba cũng không thích con ở cạnh mẹ. Cho nên, con ở một mình trước đi.”
“Cố Thừa Diệu.” Có kiểu nói chuyện với trẻ con như anh sao? Diêu Hữu Thiên sắp giận rồi.
Trước khi cô nổi giận, Cố Thừa Diệu đã kéo cô về phòng của mình.
,
“Cố Thừa Diệu, anh buông em ra.” Cái gì mà anh không thích Phàm Phàm ở cạnh cô? Anh không sợ một khi Phàm Phàm tức giận, cả đời đều sẽ không gọi anh là ba sao?
“Không buông.” Hôm nay Cố Thừa Diệu thật sự hơi bị dọa sợ.
Nếu như Diêu Hữu Thiên thật sự không để ý đến anh nữa, quay về thành phố Y rồi, nghĩ đến ba vợ, cậu lớn cậu bé đều ở đó. Muốn đoạt vợ về phải nỗ lực đến mức nào đây?
Gần như là vừa vào phòng, Cố Thừa Diệu đã đè Diêu Hữu Thiên lên tường.
“Thiên Thiên, vợ tốt của anh. Em hãy tha thứ cho anh đi.” Cố Thừa Diệu nhận lỗi truowcs. Cho dù anh có lỗi hay không, thái độ luôn phải nghiêm chỉnh: “Anh biết anh đã sai rồi, anh bảo đảm không có lần sau nữa, em tha thứ cho anh. Nhé?”
,
Diêu Hữu Thiên nhíu mày, đôi mắt nhìn mặt Cố Thừa Diệu: “Thật sự biết mình sai ở đâu rồi? Vậy nói xem, đã sai ở đâu?”
“Anh, không nên quên em.” Cố Thừa Diệu giơ ba ngón tay lên: “Anh bảo đảm, từ nay về sau anh sẽ không bị người thôi miên nữa.”
Diêu Hữu Thiên trợn trắng mắt, chuyện như thế, anh cũng có thể bảo đảm được?
“Hình như cái này không phải là trọng điểm?”
“Quả thật không phải.” Lúc Cố Thừa Diệu nói chuyện vươn tay ra ôm lấy eo cô, đưa cô đi về phía giường.
“Trọng điểm là, anh đói rồi.”
,“Đói thì đi ăn cơm.” Diêu Hữu Thiên hất tay anh ra: “Tìm em làm gì?”
“Không phải bụng đói.” Cố Thừa Diệu rất vô lại bắt đầu dộng tay cởi quần áo của Diêu Hữu Thiên: “Là nó đói.”
Lúc nói chuyện không quên cầm tay cô thăm dò nơi bụng dưới của mình.
“Tránh ra.” Diêu Hữu Thiên dùng sức rút tay về, vỗ lên mu bàn tay anh một cái: “Không phải anh nói em không phải vợ anh sao? Không phải anh nói Bạch Yên Nhiên mới là vợ anh à? Vậy anh đi tìm cô ta đi? Em tin cô ta nhất định sẽ cho anh ăn no.”
Cô không hề quên câu nói kia đâu: “Thừa Diệu, qua đây ăn cơm.”
,
“. . . . .” Lần này cuối cùng Cố Thừa Diệu đã biết, Diêu Hữu Thiên đang giận chuyện gì rồi.
Anh quýnh lên: “Thiên Thiên, anh thật sự không hề động vào cô ấy, thật sự không có. Em hãy tin anh.”
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“A. Không hề động vào?” Diêu Hữu Thiên dùng sức đẩy anh ra, ngồi dậy: “Anh cho rằng em tin?”
“Tại sao không tin?” Cố Thừa Diệu nóng lòng muốn giải thích cho mình: “Thiên Thiên, anh thật sự không hề làm chuyện có lỗi với em.”
“Phải. Anh không làm. Em tin.” Diêu Hữu Thiên nhíu mày, vẻ mặt thản nhiên: “Anh bị thôi miên, xem cô ta là vợ, tính đi tính lại anh đã mất tích bốn ngày. Bốn ngày đó, anh và cô ta sớm chiều bên nhau phải không? Anh và cô ta luôn ở cùng nhau phải không? Bây giờ anh nói với em, nói anh không hề động vào cô, anh cảm thấy đổi lại là anh, anh có tin không?”
,
“Anh, anh thật sự không có.” Lần này Cố Thừa Diệu cảm thấy mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, đưa tay muốn cầm lấy tay Diêu Hữu Thiên: “Anh nói với em, anh ——“
“Tránh ra.” Diêu Hữu Thiên tránh sang bên cạnh, né tránh tay anh: “Đừng lấy bàn tay từng động vào người phụ nữ khác của anh để đụng vào em. Bẩn.”
Bẩn?
Anh bẩn chỗ nào?
Cố Thừa Diệu không ngờ qua bốn năm, lại nghe thấy chữ này từ miệng Diêu Hữu Thiên.
Trong lòng nóng vội, lật người đè Diêu Hữu Thiên xuống dưới thân.
“Anh có động vào người phụ nữ khác hay không em còn không biết sao? Nếu như anh đã động vào cô ấy, anh đã thừa nhận với em rồi.”
,
“Anh không động vào cô ta, anh chỉ ở cùng với cô ta trong một nhà, cùng ăn cơm, cùng đi ngủ.” Trong mắt Diêu Hữu Thiên không hề có chút ý cười nào: “Cùng ăn cùng ngủ thôi mà. Đó không phải là động phải không?”
“Anh không có ——” Cố Thừa Diệu nghĩ đến lúc Diêu Hữu Thiên đến tìm mình, hình như anh còn ôm Bạch Yên Nhiên: “Anh, anh ăn cơm cùng với cô ấy, nhưng không hề ngủ chung.”
Bạch Yên Nhiên đáng chết, đừng để anh gặp phải cô ta, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
“Thật đấy.”
Cố Thừa Diệu cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cô tin tưởng.
Trong lòng hạ quyết định, bàn tay kéo quần áo của Diêu Hữu Thiên ra, động tác thô lỗ, chẳng buồn cởi ra: “Nếu như mấy ngày nay anh đã động vào người phụ nữ khác? Anh có thể nóng vội muốn em như vậy sao?”
Lúc nói chuyện, môi hạ xuống theo: “Nếu như anh đã động vào Bạch Yên Nhiên, anh còn có mặt mũi nói anh yêu em sao?”
,
“Được. Vậy anh nói cho em biết. Bạch Yên Nhiên liên lạc với anh lúc nào?” Diêu Hữu Thiên nhíu mày, một câu nói, đã thành công ngăn cản động tác của Cố Thừa Diệu: “Cô ta vừa xuất hiện, anh đã đi cùng cô ta? Cô ta giam anh ba ngày là ba ngày? Cô ta nói thôi miên anh là thôi miên? Cảnh giác của anh đâu? “
“Anh ——“
,
“Anh nói với em anh đi công tác? Vậy cô ta thôi miên anh như thế nào? Hơn nữa đưa anh đi như thế nào? Đừng nói với em, Bạch Yên Nhiên đã cho người bắt cóc anh. Sau đó cưỡng ép thôi miên. Được, cứ cho là như vậy, trước đó chắc hẳn các người đã có liên lạc phải không? Vậy vì sao anh không nói với em? Vì sao không nói với em, cô ta đã tìm đến cửa chứ? Vì sao không nói với em cô ta đã quay về chứ?”
Điều khiến cô tức giận nhất, chưa bao giờ là Cố Thừa Diệu bị thôi miêng, quên mất chuyện của mình.
,
Điều khiến cô tức giận nhất, là đã qua bốn năm, Cố Thừa Diệu đều không nghĩ đến việc phải thẳng thắn với cô.
Thời điểm Bạch Yên Nhiên xuất hiện, lẽ nào anh không thể nói với cô sao?
Ở trong lòng anh, mình chính là người nhỏ mọn hẹp hòi, không đáng tin như vậy sao?