Editor: Xám
Cách cánh cửa có thủy tinh, có thể nhìn thấy cô ta tóc tai rối bời, sắc mặt tiều tụy.
Trên hành lang, sặc mùi thuốc sát trùng.
Cố Thừa Diệu không đến gần, Diêu Hữu Thiên cũng chỉ nhìn một cái từ xa.
,
Quay mặt sang đối diện với ánh mắt của Cố Thừa Diệu, trong mắt cô có sự hỏi dò lặng lẽ.
Đã gặp được người rồi, quả thực sống không tốt, vậy anh định làm thế nào?
Cố Thừa Diệu đứng đó, nhìn Bạch Yên Nhiên vẫn luôn không ngừng đập cửa phòng bệnh muốn ra ngoài.
Thật sự làm thế nào cũng không có cách liên hệ cô ta và Bạch Yên Nhiên mềm yếu đáng thương, cần người chăm sóc trước đây với nhau.
Càng không có cách liên hệ cô ta và Bạch Yên Nhiên mưu trí, mạnh mẽ đấu với mình lại với nhau.
,
Người dựa lên vách tường, anh không đi lên trước nữa, cũng tránh ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, không để cô nhìn thấy mình.
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy bộ dạng của anh, không nói một lời đưa tay ra, mười ngón tay siết chặt với anh.
Cô không mở miệng, anh cũng không nói chuyện.
Hai người, chỉ là nắm tay nhau, nhưng dường như đã nói hết tất cả.
“Thiên Thiên.” Ánh mặt trời bên ngoài rất sáng. Nhưng không chiếu đến lòng Cố Thừa Diệu, những chuyện này, anh đều không biết phải nói với Diêu Hữu Thiên thế nào: “Thiên Thiên.”
Giơ tay, dùng sức ôm lấy Diêu Hữu Thiên: “Anh ——.”,
Thật ra anh không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Yên Nhiên một chút nào.
Bạch Yên Nhiên như vậy, khiến anh cho dù muốn báo thù, cũng cảm thấy mình quá thấp kém.
Diêu Hữu Thiên để anh ôm, cô không nói gì, nhưng cô hiểu được tâm trạng lúc này của anh.
Ghen tuông, không cần thiết. Anh chịu đưa mình đi, không giấu giếm, không giống như trước đây, có chuyện gì thì cũng muốn tự mình đi giải quyết trước.
Cô đã rất vui rồi.
Ít nhất anh đang tiến bộ. Anh đang trải bản thân mình ra trước mặt cô, để cô tin tưởng.
“Thừa Diệu.”
,
“Thiên Thiên.” Cố Thừa Diệu nhắm hai mắt lại, cuối cùng đã nói ra nguyên nhân dẫn đến sự hiểu lầm bốn năm trước mà chưa nói ra.
“Hơn bốn năm trước, Bạch Yên Nhiên, cô ấy nhìn như đã bị người luân phiên bạo hành.” Mấy chữ phía sau, anh nói rất khó khăn.
Đôi tay vốn muốn ôm ngược lại anh của Diêu Hữu Thiên đột nhiên khựng lại. Luân phiên bạo hành? Không phải chứ?
“Cô ấy ——” Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm: “Anh không biết chuyện cô ấy bị như vậy có phải là thật không. Nhưng, cô ấy nói chuyện đó, có liên quan đến ba mẹ anh.”
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự trừng to mắt, quá kinh ngạ khiến cô thậm chí buông lỏng tay, lùi ra khỏi lòng Cố Thừa Diệu: “Anh, anh nói cái gì?”
“Bạch Yên Nhiên bị luân phiên bạo hành, sau đó cô ấy nói là do ba mẹ anh làm.”
,
Nói ra lời này, đối với Cố Thừa Diệu mà nói rất khó khăn.
Nhất là đã qua ngày hôm kia. Ở trong lòng anh, Cố Học Võ không còn là sự tồn tại máu lạnh vô tình nữa.
Ít nhất ông quan tâm đến đứa con trai làm mình. Nhưng ——
Lần này Diêu Hữu Thiên im lặng, mấy ngày trước, người ra ra vào vào nhà họ Cố nhiều như vậy.
Cô không ngu ngốc, cho dù cô không phải người có chuyên môn, cũng có thể nhìn ra những người đó đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Nhất là thân thủ của Cố Thừa Diệu không tệ, nhưng những người đó lại có thể ngăn cản Cố Thừa Diệu.
,
Cố Học Võ là người thế nào? Chỉ là có tiền, mời một vài vệ sĩ, đó là chuyện mà người có tiền nào cũng có thể làm được.
Nhưng cô cảm thấy, Cố Học Võ không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng, luân phiên bạo hành một cô gái yếu đuối?
Làm thế nào cô cũng không thể tin, Cố Học Võ với khuôn mặt như núi băng sẽ làm chuyện như thế.
“Thiên Thiên, cô ấy hận anh.” Thật ra Cố Thừa Diệu cũng không hi vọng chuyện biến thành như vậy: “Cô ấy không chỉ hận anh, mà cũng hận em. Vậy nên bốn năm trước, cô ấy đã thiết kế một cái bẫy.”
Đối diện với đôi mắt xa xăm của Diêu Hữu Thiên, anh vẫn thấy khó mà mở miệng: “Năm đó, chính là cô ấy đặt em lên giường Chiến Li, khiến anh hiểu lầm em.”
“Cô ấy ——“
,
Sau khi quay về, Diêu Hữu Thiên đã hỏi Cố Thừa Diệu chân tướng năm xưa, nhưng anh nói không tra ra.
Cô cho rằng thật sự chưa tra ra, nhưng bây giờ xem ra, Cố Thừa Diệu đã biết từ lâu, nhưng vẫn luôn không nói với mình.
“Anh đã biết từ lâu?”
Đã sớm biết người tính kế mình bốn năm trước chính là Bạch Yên Nhiên? Đúng không?
“Anh không có.” Cố Thừa Diệu lắc đầu: “Trước đây, anh chỉ là có chút nghi ngờ. Dù sao, đã hao phí nhiều tâm tư như vậy, không cần mạng của anh, chỉ muốn chia rẽ anh và em, người có động cơ nhất, cũng chỉ có mấy người.”
“Lúc ấy anh chỉ nghi ngờ.” Cố Thừa Diệu nói hết chuyện trước khi mình bị thôi miên cho Diêu Hữu Thiên một lần: “Mãi đến khi anh đã trúng kế, anh mới biết anh vẫn luôn là một thằng ngốc.”
,
Anh bị Bạch Yên Nhiên tính kế, hiểu lầm Diêu Hữu Thiên, thậm chí làm tổn thương cô.
Anh thật sự có lỗi với Diêu Hữu Thiên, có lỗi với tình yêu của bọn họ.
“Cô ta, vì sao phải làm như vậy?” Diêu Hữu Thiên cũng không hiểu?
Chỉ là để khiến Cố Thừa Diệu chia tay mình? Nên thiết kế cái bẫy lớn như vậy?
Bạch Yên Nhiên, cô ta muốn cô nói gì mới được đây?
,
“Anh cũng không hiểu.” Cố Thừa Diệu lắc đầu: “Anh tự nhận ngoài thất hứa với cô ấy, không còn chỗ nào có lỗi với cô ấy. Chuyện đó, anh cũng nhiều lần bồi thường cho ấy. Nhưng vì sao cô ấy vẫn muốn báo thù? Chỉ là vì cô ấy cảm thấy chuyện cô ấy bị người luân phiên bạo hành là do ba mẹ anh làm sao?”
Điều này cũng có khả năng. Nhưng rõ ràng là ngay từ đầu Bạch Yên Nhiên đã có thù với nhà họ Cố.
“Thiên Thiên, em có thể hiểu được không? Anh không yêu cô ấy nữa, anh cũng không cảm thấy anh nợ cô ấy. Nhưng anh muốn làm rõ xem đã xảy ra chuyện gì. Anh muốn giải quyết hết ân oán giữa cô ấy và nhà họ Cố.”
Diêu Hữu Thiên im lặng, ánh mắt nhìn về phía phòng bệnh.
“Anh định làm gì?”
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
“Nghĩ cách khiến cô ấy khôi phục bình thường.” Sau đó biết được ân oán giữa nhà họ Cố và Bạch Yên Nhiên. Giải quyết.
Chỉ là đâu đơn giản như vậy.
Việc này nói dễ cũng đễ, mà nói khó cũng khó.
Diêu Hữu Thiên cắn môi, đột nhiên dùng sức kéo cà vạt của Cố Thừa Diệu: “Anh muốn làm cô ta khôi phục bình thường, em ủng hộ anh, có điều, không cho phép anh có tiếp xúc thân mật với cô ta. Nếu không, anh cứ chuẩn bị ngủ ở sofa đi.”
“Thiên Thiên. Lẽ nào em còn không tin anh?”
“Tin. Em tin anh.” Diêu Hữu Thiên cười lạnh, tay đặt trên eo Cố Thừa Diệu, không dấu vết dùng sức nhéo một cái: “Không biết là ai luôn miệng gọi Bạch Yên Nhiên là vợ.”
,
“ Thiên Thiên.” Đau đau đau, đau quá. Mặt Cố Thừa Diệu đã biến đổi.
Sức trên tay Diêu Hữu Thiên lại không giảm: “Đừng tưởng rằng cắt móng tay em đi, em sẽ không có cách làm gì anh. Nếu như anh dám có lỗi với em, lần sau thứ em nhéo sẽ không phải là em, mà là ——“
Ánh mắt nhìn xuống dưới một cái, vẻ uy hiếp trong mắt đến mười phần: “Em không ngại biến anh thành thái giám.”
,
“Vợ.” Cố Thừa Diệu dùng sức kéo tay cô ra, nhất định trên eo tím bầm rồi, anh cũng không dám xoa, chỉ tương đối uất ức nhìn Diêu Hữu Thiên: “Nếu như anh biến thành thái giám rồi, vậy hạnh phúc nửa đời sau của em phải làm thế nào?”
“Làm sao?” Diêu Hữu Thiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Cóc ba chân tìm khắp nơi không thấy, đàn ông hai chân tìm đâu cũng thấy. Anh nói, có phải không?”
“Không phải.” Cố Thừa Diệu liếm mặt, tương đối mặt dày vô sỉ ôm eo cô: “Quả thực đàn ông hai chân có đầy đường. Có điều người có cái chân thứ ba lợi hại như anh, không có đầy đường đâu nhé.”
,
“Đi chết đi.” Diêu Hữu Thiên không nhiều lời với anh nữa, bàn về da mặt dày, cô thật sự không phải đối thủ của anh: “Mau đi tìm Bạch Yên Nhiên của anh đi. Đừng có làm trò đáng ghét trước mặt em nữa.”
“Không.” Cố Thừa Diệu từ chối: “Anh muốn em ở cùng anh. Anh sẽ khiến em chán ghét.”
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên sắp nổi giận, Cố Thừa Diệu lại trở nên trang nghiêm trịnh trọng: “Thiên Thiên, điều anh nói là thật.”
Vẻ hài hước trên mặt anh biến mất không thấy gì nữa. Chỉ có sự chân thành: “Thiên Thiên, anh đã đồng ý với em, anh sẽ không gạt em nữa, vậy thì từ nay về sau, giữa chúng ta sẽ không có bí mật. Cho dù bây giờ Bạch Yên Nhiên như thế nào, cho dù cô ấy muốn làm gì. Càng không quan tâm cô ấy có thể khôi phục bình thường hay không. Có thể tìm được chân tướng năm xưa hay không. Anh đều sẽ không gạt em nữa.”
Hành lang bệnh viện, yên tĩnh, thỉnh thoảng có bác sĩ y tá đi qua.
Chóp mũi còn có mùi nước sát trùng hòa lẫn với mùi thuốc.
,
Có điều Diêu Hữu Thiên đều không cảm nhận được những điều này, cô chỉ thấy Cố Thừa Diệu trước mắt.
Bây giờ cô thật sự tin tưởng, Cố Thừa Diệu không giống như trước đây nữa.
Nếu là lúc trước, anh nhất định sẽ tự mình đi giải quyết, không nói với cô, không cho cô biết.
Nhưng bây giờ anh có thể như vậy, cô thật sự rất vui mừng.
“Cố Thừa Diệu.”
“Em không muốn sao?” Trong lòng Cố Thừa Diệu biết anh có chút ép buộc. Có điều một mặt anh không muốn cho Bạch Yên Nhiên bất kỳ cơ hội nào nữa. Một mặt là thật sự không muốn làm Diêu Hữu Thiên hiểu lầm.
,
Cho dù muốn khiến Bạch Yên Nhiên khôi phục bình thường, biết được ân oán giữa cô ta và nhà họ Cố, anh cũng hi vọng Diêu Hữu Thiên có thể liên tục ở bên cạnh mình.
Diêu Hữu Thiên lắc đầu, khóe môi cong lên thành một độ cong đẹp mắt: “Em có từng nói, em yêu anh chưa?”
“Hôm nay thì chưa.” Cố Thừa Diệu chơi xấu: “Anh không ngại bây giờ em nói thêm một lần.”
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên cầm tay anh: “Em yêu anh, rất yêu, rất yêu.”
“Anh cũng vậy. Thiên Thiên, anh yêu em, rất yêu. Rất yêu.”
,
Hai người, tay nắm tay. Sau khi chào hỏi bác sĩ, cùng tiến vào phòng bệnh của Bạch Yên Nhiên.
Quả thực Bạch Yên Nhiên là bị thôi miên.
Ngày hôm đó Cố Thừa Diệu bị người đưa đi trước mặt cô, cô cũng đã ngất đi.
Tỉnh lại đối diện với thẩm vấn của một đám người, những câu hỏi lộn xộn đó, cô ta nghe không hiểu câu nào.
Cô ta chỉ biết không thấy Cố Thừa Diệu đau nữa. Cô ta phải đi tìm anh, nhưng cô ta tìm thế nào cũng không thấy.
Mà lúc cô ta muốn liên lạc với Cố Thừa Diệu, mới phát hiện ngay đến số điện thoại của Cố Thừa Diệu cô ta cũng không biết.
,
Tại sao có thể như vậy? Cố Thừa Diệu không phải là người yêu của cô ta sao?
Bọn họ không phải là người yêu thanh mai trúc mã sao? Vì sao cô ta lại không biết chứ?
Bạch Yên Nhiên không biết, cô ta phát hiện có rất nhiều chuyện mình đều không biết.
Cô ta chỉ biết Cố Thừa Diệu đi làm ở đâu, cô ta đi đến nơi anh đi làm để tìm anh.
Cô ta đi tìm cảnh sát báo án, nhưng cảnh sát hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Cô ta đành phải tiếp tục tìm Cố Thừa Diệu trên đường, gặp người thì hỏi, sau đó bị người ta xem thành kẻ điên tống vào bệnh viện.
,
Mà bây giờ, cuối cùng Cố Thừa Diệu đã xuất hiện rồi. Bạch Yên Nhiên đưa tay ra muốn xông lên ôm lấy Cố Thừa Diệu.
Lại nhìn thấy bên cạnh Cố Thừa Diệu đã xuất hiện một người phụ nữ khác.
Nụ cười trên mặt cô ta cứng lại: “Thừa Diệu?”
Anh có ý gì?
,
Mà cô ta cũng đã nhận ra, người phụ nữ đó chính là người hôm đó.
“Là cô? Cô. Vì sao các người lại ở cùng nhau?” Bạch Yên Nhiên không tiếp nhận nổi câu hỏi như vậy.
Tâm trạng của cô ta lập tức trở nên kích động, vừa mới muốn xông đến trước mặt Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu đã chắn ở trước mặt Diêu Hữu Thiên trước một bước.
“Bạch Yên Nhiên.”
,
Anh gọi cả tên cả họ của cô ta, giọng nói lạnh lùng, hơn nữa không mang theo chút cảm xúc nào: “Tôi không biết cô đang giả vờ, hay là thật. Tôi cũng không biết nếu như cô thật sự bị thôi miên, vậy chỉ lệnh giải trừ của cô là gì.”
“Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi, không hề yêu cô. Trước đây không, bây giờ không, sau này cũng sẽ không.”
“Người tôi yêu là Thiên Thiên, tôi không thể ở bên cạnh cô, cho dù nhà chúng tôi đã nợ cô điều gì, những chuyện cô làm với tôi, đã đủ rồi. Cô có nghe thấy không?”
(Hết chương 316).